Tôi thờ ơ nhìn Thẩm Tề vừa nói vừa khóc, tuy thoạt nhìn thì có vẻ rất thành khẩn, hoàn toàn là tấm chân tình, nhưng không hiểu vì sao, tôi cảm thấy hắn chỉ già mồm ra vẻ. Sau lại thấy mọi người cũng khóc theo, tôi nghĩ, có lẻ mình nhầm rồi. Không chừng Thẩm tề này nhìn qua thì có vẻ già dặn khôn khéo, nhưng trên thực tế không cùng một giuộc với thê tử hắn là Sầm Khê Huyền.
Tôi đang đứng nghĩ đến mức ngẩn người ra bên cạnh, chợt nghe Thẩm Tề quát to: “Cái gì thế này?”. Tiếng quát của hắn rất rõ, âm điệu lại hết sức khác thường, hoàn toàn mất đi tác phong chững chạc giỏi giang trong cách sử xự thường ngày, mọi người đều không cố khóc được nữa, một chốc sau cùng nhau đi tới. Tôi là tiểu thiếp của Thẩm Hồng, đương nhiên không thể làm ngơ, thế nên cũng theo dòng người chen lên phía trước.
Lúc này Thẩm Tề cầm trong tay rõ ràng là một hình nhân nhỏ được bện bằng rơm. Thẩm Phúc cười nhạo nói: “Tam đệ hơi ngạc nhiên quá mức rồi, chẳng qua đây chỉ là một hình nhân đồ chơi mà thôi”. Tôi không biết Thẩm Phúc ngốc thật hay là đang giả ngốc, thứ Thẩm Tề cầm trong tay không phải một hình nhân đồ chơi đơn giản, bởi trên mặt có dán một tờ giấy, trên tờ giấy có viết tên và ngày sinh tháng đẻ của Thẩm Hồng, mà trên thân hình nhân bằng rơm kia còn có mấy cây kim cắm xiêu vẹo.
Chờ tới khi thấy rõ ràng, mọi người sợ tái nhợt cả mặt mũi,sắc mặt Lão phu nhân thì thật sự là trắng bệch. Bà khàn giọng quát: “Kẻ nào làm?”. Thẩm Tề quỳ rạp xuống, nói: “Lão phu nhân, vừa rồi nhi tử thấy gối của đại ca bị lệch, bèn nghĩ chỉnh lại gối một chút để đại ca gối được thoải mái hơn. Ai ngờ tay con vừa mới chạm tới gối, đã bị kim cắm trên người hình nhân giấu dưới gối này đâm phải. Tiếp đó thì phát hiện ra nó”.
Lời của Thẩm Tề nói chắc chắn là sự thât. Bởi trong một thời gian ngắn ngủi nhường ấy, hắn tuyệt đối không có khả năng nhân lúc mọi người rũ mi cúi đầu mà nhét một hình nhân nhỏ dài chừng nửa thước như vậy xuống dưới gối Thẩm Hồng. Nhưng nếu không phải hắn, vậy thì ai làm? Liễu Vũ Tương chạy đi đâu rồi? Vừa rồi Cúc ma ma nói muốn tới phòng Thẩm Hồng thăm hỏi chàng, lúc đi vào không thấy Liễu Vũ Tương đâu, ngay sai đó Thẩm Tề lại phát hiện một hình nhân nhỏ được dùng để nguyền rủa dưới gối Thẩm Hồng, chẳng lẽ tất cả những chuyện này chỉ là trùng hợp? Tôi loáng thoáng cảm thấy đây là âm mưu đã được toan tính từ lâu, nhưng lại vô kế khả thi.
“Thường ngày người có thể tiếp xúc với Đại công tử, chỉ có Đại thiếu phu nhân, Tiểu thiếu phu nhân, Lạc Lạc, Minh Nguyệt Hân Nhi. Đại thiếu phu nhân và Nhị thiếu phu nhân hiển nhiên không thể làm chuyện này được, chẳng lẽ lại là…” Cúc ma ma nói đầy thâm ý, cố tình liên hệ tình hình thực tế với mấy người chúng tôi.
Vì thế, giai đoạn vặn hỏi bắt đầu. Người đầu tiên bị Cúc ma ma hỏi chính là Minh Nguyệt Hân Nhi.
“Tôi không làm, không phải tôi, làm ơn đi, Minh Nguyệt Hân Nhi tôi thanh khiết thông minh, hoạt bát lương thiện thế này, sao có thể làm chuyện như vậy? Tiểu thiếu phu nhân còn thanh khiết thông minh, hoạt bát lương thiện hơn tôi nên đương nhiên càng không thể làm chuyện như thế được.” Minh Nguyệt Hân Nhi vung tay, cãi ầm ĩ, giằng co suốt nửa buổi, mãi tới khi bị Cúc ma ma dọa nạt mới không gào lên nữa.
Tiếp theo là Lạc Lạc. Lúc chúng tôi quây quần vui vẻ bên nhau, Lạc Lạc vẫn một mực ngồi trong bếp sắc thuốc cho Thẩm Hồng. Từ trước tới giờ, cô luôn trầm mặc kiệm lời, lúc bị hỏi về sự việc hình nhân, vẫn mặt mũi vô cảm trả lời: “Không phải tôi làm, lại càng không thể là Đại thiếu phu nhân”, rồi lại im lặng không nói nữa.
Cúc ma ma nhìn tôi đôi cái, nói: “Lão phu nhân, nô tỳ thấy việc này có lẽ không liên quan gì đến Tiểu thiếu phu nhân và bọn nha hoàn. Người nghĩ xem, nếu hình nhân này do người khác để vào đây, Đại thiếu phu nhân lúc nào cũng ở bên cạnh Đại công tử, há có thể không phát hiện ra hình nhân?”. Ngụ ý của bà ta muôn phần rõ ràng, hình nhân này do Liễu Vũ Tương đặt vào.
Tuy Lão phu nhân tức đến mức choáng váng, nhưng vẫn hiểu được lý lẽ, bà nói: “Kẻ khác có thể không rõ tình cảm giữa Tương nhi và Hồng Nhi, nhưng lão thái bà này lại có thể không rõ sao? Hình nhân này, có thể là bất cứ kẻ nào trong Thẩm gia đặt vào, nhưng tuyệt đối không phải do Tương Nhi đặt. Cúc ma ma, ngươi đừng vì nguyên nhân khác mà nghi kỵ lung tung.”
Trán Cúc ma ma mồ hôi lạnh đổ ròng ròng, liên tục vâng lời: “Lão phu nhân dạy dỗ rất phải”.
Mai Nhiêu Phi đứng bên cạnh lẩm bẩm: “Đại tẩu đúng thực là đối xử tốt với đại ca, song điều này càng chứng tỏ chính là tẩu ấy làm. Trừ tẩu ấy ra, ai có thể đặt một hình nhân dưới gối đại ca mà không bị phát hiện? Chẳng lẽ là tiểu tẩu tẩu hay sao? Trượng phu bị bệnh nhiều năm như vậy, nữ nhân trẻ tuổi nào chịu được cô đơn? Đương nhiên chỉ hận trượng phu không thể chết sớm đi một chút. Lão phu nhân, người cũng không thể quá thiên vị được”.
Lời Mai Nhiêu Phi nói, Lão phu nhân hiển nhiên nghe rõ từng câu từng chữ. Nếu là ngày thường, tất nhiên bà sẽ giận tím mặt. Nhưng hôm nay, lời nói của Mai Nhiêu Phi tựa hồ vừa vặn chạm tới tâm sự của bà, nhất là câu “Trượng phu bị bệnh nhiều năm như vậy, nữ nhân trẻ tuổi nào chịu được cô đơn? Đương nhiên chỉ hận trượng phu không thể chết sớm đi một chút”.
Lão phu nhân không tính toán với Mai Nhiêu phi, nhưng lại nói với Cúc ma ma và Thẩm Tề: “Cúc ma ma, Tề Nhi, hai người xem chuyện hôm nay nên làm thế nào bây giờ? Tất nhiên ta tin tưởng thái độ làm người của Tương Nhi, nhưng lý do thoái thác của cá nhân ta cũng khó mà bịt được miệng đám đông. Các ngươi nói xem, một người thanh bạch như Tương Nhi, làm sao có thể hãm hại Hồng Nhi cho được?”.
Thẩm Tề bước lên phía trước một bước nói: “Lão phu nhân, con có ý thế này. Hễ đã là một người muốn hại người, không thể nào không để lại dấu vết gì. Lão phu nhân đừng ngại để Cúc ma ma lục soát trong phòng đại tẩu, nếu không lục soát ra thứ gì cả, thì đương nhiên không phải do đại tẩu làm”.
Lão phu nhân cảm thấy vô cùng bực bội, tựa như trong nháy mắt đã không còn người tâm phúc nữa, nghe Thẩm Tề nói vậy, bà lập tức nói: “Được, cứ làm theo lời con nói. Cúc ma ma, bà dẫn theo nha đầu đến lục soát phòng Tương Nhi đi”.
“Vậy nếu Cúc ma ma muốn hãm hại Đại thiếu phu nhân, tự mình mang đồ đến, nói là lục soát được thì sao?” Minh Nguyệt Hân Nhi lẩm bẩm.
Lão phu nhân hiển nhiên nghe thấy lời con bé nói, bà ngớ ra một chút rồi bảo: “Cúc ma ma theo ta đã máy chục năm, ta hiển nhiên tin vào tư cách làm người của bá ấy. Nhưng nếu đã có người nghi ngờ, không bằng cả ta và mọi người cùng đi lục soát xem”.
Nghe Minh Nguyệt Hân Nhi và Lão phu nhân nói chuyện, gương mặt Cúc ma ma thoắt xanh thoắt đỏ, bà ta biết Lão phu nhân nghe lọt tai những gì Minh Nguyệt Hân Nhi nói, “tin vào” mà bà nói gì đó chẳng qua chỉ là khách sáo mà thôi. Khuôn mặt bà ta trở nên hết sức khó coi, ánh mắt giống như một thanh đao nhìn chằm chằm Minh Nguyệt Hân Nhi, chỉ hận không thể chọc mấy lỗ trên người con bé. Minh Nguyệt Hân Nhi lè lưỡi với bà ta, không mảy may để tâm đến.
Thế là, Lão phu nhân đưa theo cả nhóm Cúc ma ma, tôi, phu thê Thẩm Phúc, phu thê Thẩm Tề, Khánh thúc, Minh Nguyệt Hân Nhi, A Thành đi vào phòng Liễu Vũ Tương. Liễu Vũ Tương đương nhiên không có ở đó. Lão phu nhân phân công Khánh thúc và A Thành tới lục soát phòng.
Khi đó, sắc trời đã muộn. Gió Bắc gào thét trong sân, đèn lồng bị gió thổi chớp sáng chớp tắt, nhấp nháy không yên. Một cơn gió lanh ùa vào từ ngoài cửa, tôi đột nhiên thấy lạnh tới tận xương. Đêm rát lạnh như vậy, Liễu Vũ Tương có thể đi đến chốn nào chứ? Yooi càng nghĩ càng không dám nghĩ nữa, chỉ cảm thấy trong lòng có một nỗi sợ hãi không nói nên lời. Tất nhiên tôi hiểu Liễu Vũ Tương là người bị hại, nhưng cho tới bây giờ vẫn không thể giúp được nàng, chỉ biết ngóng trông nàng có thể mau chóng trở về, chỉ hy vọng chuyện này có thể mau chóng đi qua, đừng để nàng vì thế mà rơi vào nông nỗi muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
Thế nhưng, tất cả đều không còn kịp nữa, chuyện tôi dự đoán vẫn xảy ra, hơn nữa, tình hình còn nghiêm trọng hơn rất nhiều so với những gì tôi tưởng tượng. Bởi vì Khánh thúc và A Thành chẳng những tìm thấy mấy cọng rơm trong hộp trang điểm của Liễu Vũ Tương, mà còn tìm thấy một hình nhân bằng gỗ đào được bọc vải lụa trên giường của nàng. Hình nhân gỗ đào có bàn tay dài, mặt mũi rõ nét, nhìn một cái liền nhận ra ngay đó là Thẩm Hồng. Sau lưng hình nhân gỗ đào còn khắc hai chữ “Thẩm Hồng”, lại có cả ngày sinh tháng đẻ của chàng. Trên thân hình nhân gỗ đào cũng cắm vào cây kim, trong đó có một cây kim đang ghim thẳng vào ví trí trái tim.