Cửu Dung

Chương 8: Q.3 - Chương 8: Núi xanh che chẳng đặng




Sau khi đồng ý tiếp nhận những khoản mục của phường rượu, công việc lớn lớn nhỏ làm không xuể, tôi bận bù đầu bù cổ. Cũng may, Tiêu Tiếu làm tửu vĩ công ở Thẩm gia lâu ngày như vậy cũng tiến bộ hơn nhiều, việc lớn việc bé cũng có thể giúp tôi. Bảo Bảo vẫn ở nhà chăm sóc tướng công, Minh Nguyệt Hân Nhi thì theo tôi đến phường rượu.

Khoản mục trước kia tuy trên danh nghĩa thì do Lão phu nhân phụ trách, nhưng trên thực tế, những khoản mục tỉ mẫn luôn do Thẩm Tề cùng Trần thúc, Khánh thúc chủ trì. Tôi cẩn thận sửa sang lại những khoản mục lúc trước, ước chừng sửa xong cũng mất hơn nửa tháng.

Tháng Năm đến rồi, những bông hoa lựu nở lập lòe như lửa, nhưng lan điếu thì lại thanh nhã thư thái. Thời tiết nóng dần lên, tâm tình của tôi cũng có phần mất bình tĩnh hơn.

Những khoản mục của Thẩm gia, phần lớn không có vấn đề gì, tuy nhiên mỗi tháng đều có một khoản chi khổng lồ, kê khai rất thiếu minh bạch. Khoản phí tổn này đề tên Mai Nhiêu Phi đến lĩnh, nghe nói là dùng để đưa cho Mai lão gia đi khai thông cửa quan, nhằm tiện cho việc làm ăn trên mọi mặt của phường rượu Thẩm gia. Trong lòng tôi hết sức nghi ngờ, phường rượu Thẩm Ký của Thẩm gia đã mở mấy chục năm, chi nhánh lớn nhỏ trải rộng khắp chốn Tây Tống, rượu do phường rượu Thẩm gia làm chủ yếu cung ứng cho hoàng thất quý tộc. Nếu mỗi tháng còn cần xuất ra hơn vạn lượng bạc để cấp cho một tri huyện nho nhỏ, để ông ta lo lót trên dưới, khai thông cửa quan, chẳng phải là quá kỳ lạ sao? Huống chi, toàn bộ sản nghiệp của phường rượu Thẩm gia cùng lắm cũng mới được hai, ba trăm vạn lượng bạc. Lợi nhuận mỗi tháng áng chừng khoản trên dưới ba vạn hai, trong đó lại trích ra mất một vạn lượng cho tri huyện, chẳng phải là không thể tưởng tượng nổi ư?

Nghi ngờ trong lòng tôi càng lúc càng nhiều. Tôi cảm thấy Trần thúc, Khánh thúc đều là người cực kỳ đáng tin cậy, liền gọi bọn họ đến hỏi. Khánh thúc vốn quản lý đại viện Thẩm gia, vừa mới được điều đến xử lý phường rượu chưa lâu, đối với chuyện của phường rượu cũng không rành lắm. Nhưng Trần thúc thì quản lý phường rượu nhiều năm rồi.

Nghe xong câu hỏi của tôi, Trần thúc thở dài nói: "Chuyện này đã có từ lâu. Nhưng mà ai dám nói ra".

"Bạc quả thật bị Mai tri huyện lấy ư? Chuyện này xảy ra từ lúc nào?".

"Tôi cũng không rõ lắm bạc bị ai lấy đi. Nhưng mà lần nào cũng đều là tiểu tư Phúc Tuyền của Nhị công tử đến lấy. Chuyện này đã bắt đầu từ tháng thứ hai năm ngoái sau khi Băng Nhi con gái của tôi qua đời. Đến giờ cũng áng chừng được một năm rồi". Trần thúc nói.

Tôi gật đầu, trên khoản mục đích xác có ghi lại là bắt đầu có khoản chi này từ tháng Tư năm Thành Hóa thứ Bảy. Đến bây giờ đã một năm có lẽ. Tôi hỏi: "Lão phu nhân có biết chuyện này không?".

Trần thúc lắc đầu, đáp: "Có lẽ Lão phu nhân không biết, mà cũng có lẽ là biết".

Tôi lại nói: "Dính dáng đến nhiều bạc thế này, Trần thúc, chẳng lẽ Lão phu nhân kiểm toán lại không tra ra sao? Còn nữa, sao thúc không kể cho Lão phu nhân nghe?".

Trần thúc nói: "Từ sau khi Băng Nhi con gái của tôi qua đời, mỗi lần Lão phu nhân kiểm toán đều do Tam công tử cầm đến cho Lão phu nhân xem. Về việc Lão phu nhận không biết rõ khoản mục này, phải hỏi Tam công tử mới biết được". Sau cùng, Trần thúc lại bổ sung thêm một câu: "Tôi nghĩ chuyện này phần nhiều Lão phu nhân không biết. Lần này Lão phu nhân phái Thiếu phu nhân cô đến quản lý khoản mục, Tam công tử cũng từng dặn hai lão già chúng tôi là khoản mục này không cần để cho cô biết. Nhưng Thiếu phu nhận cô tinh tế như thế, nhìn ra ngay thu và chi có vấn đề. Tôi và lão Khánh cũng chẳng còn cách nào, mới đưa khoản mục này cho Thiếu phu nhân cô xem".

Khánh thúc cũng nói: "A Khánh tôi ở Thẩm gia mấy mươi năm, lòng dạ cũng không đành nhìn gia sản của Thẩm gia dần dần bị người ta bòn rút".

Tôi gật đầu, dặn dò bọn họ tạm thời đừng nói cho người khác biết chuyện này. Bọn họ liền ưng thuận.

Từ tháng Tư năm ngoái đến bây giờ, tổng cộng đã có hơn mười hai vạn lượng bạc bị chi dưới danh nghĩa hối lộ trên dưới. Việc này hết sức khó giải quyết, tôi suy nghĩ liên tục mấy ngày, cuối cùng vẫn quyết định trước tiên tìm Thẩm Tề hỏi tình hình một chút.

Nào ngờ tôi còn chưa đi tìm Thẩm Tề, hắn đã đến tìm tôi trước.

Thấy tôi, hắn nói: "Đại tẩu, mấy bữa nay thấy tẩu cực nhọc đêm ngày, thật là chịu khó làm việc, chớ gượng ép mình quá là được".

Tôi cười cười, đáp: "Nhờ thúc thúc quan tâm. Vừa lúc thúc thúc đến đây, chỗ tôi có một khoản bút toán muốn hỏi thúc thúc một chút".

Dường như Thẩm Tề đã dự đoán được tôi muốn hỏi điều này, nói: "Đại tẩu muốn hỏi về số bạc trong khoản mục dùng để lo lót sao? Chuyện này chứng thực là có. Năm ngoái, chúng ta vận chuyển rượu đến kinh thành, có một vị nương nương sau khi uống rượu hoa hạnh của Thẩm gia chúng ta bị say thì thân thể khó chịu mấy ngày liền. Nương nương nọ cho là rượu của Thẩm gia có vấn đề, toàn cáo trạng với Hoàng thượng, hủy bỏ tư cách thương gia tiến cống của chúng ta. May mà lúc ấy con gái của một nha dịch của huyện nha lại đang hầu hạ vị nương nương nọ trong hoàng cung. Cô ấy biết chuyện này liền nhờ người nói với cha mình. Cha cô ấy lại nói cho Mai đại nhân, Mai đại nhân nói cho nhị tẩu, nhị tẩu liền nói cho đệ biết. Sau khi chúng đệ thương lượng, nhất trí rằng tốn chút bạc là chuyện nhỏ, địa vị thương gia tiến cống cho triều đình mới là chuyện lớn. Hồi đó, khi xảy ra chuyện này, biểu muội Băng Nhi mới qua đời, tâm tình Lão phu nhân không tốt, không ai dám nói chuyện này cho người biết. Về sau, thời gian qua đi, tình hình cũng theo đó mà biến chuyển, chuyện này được giải quyết xong xuôi thì không nhắc lại với Lão phu nhân nữa".

Tôi nghe Thẩm Tề nói xong, trầm tư một lúc, hỏi: "Việc này đến bây giờ đâu thể coi là thời gian qua đi, tình hình cũng theo đó mà biến chuyển. Bởi vì mỗi tháng vẫn cần chi một vạn lượng bạc, không phải sao?".

Thẩm Tề vẫn cười nói: "Ban đầu đồng ý rằng mỗi tháng sẽ cung cấp cho cô nương kia một vạn lượng bạc trong suốt một năm. Đến tháng Tư năm nay vừa tròn một năm. Chuyện này coi như đã qua rồi. Đại tẩu, sức khỏe của Lão phu nhân không được tốt, theo đệ thấy, vẫn nên chớ để kinh động đển lão nhân gia người mới phải. Tuy nói rằng Thẩm gia ta khi không mất đi mười hai vạn lượng bạc, nhưng cuối cùng thì việc làm ăn hưng thịnh. Giữ được non xanh, lo gì không có củi đốt?".

Tôi chỉ cười không ừ hữ gì cả, Thẩm Tề nói thêm mấy câu nửa rồi cáo từ rời đi.

Lời Thẩm Tề nói có thể là thật có thể là giả. Có quản chuyện này hay không, mấu chốt vẫn là ở tôi. Mặc dù tôi là người đối xử với hết thảy đều lạnh nhạt, thế nhưng xử lý khoản mục là trách nhiệm của tôi, tôi há lại trơ mắt nhìn bạc hao mòn vô ích chẳng màng?

Trước tiên tôi để Tiêu Tiếu và Minh Nguyệt Hân Nhi đi thăm hỏi nha dịch huyện nha, xem con gái nhà ai làm việc trong cung. Sau khi hỏi thăm, quả nhiên biết có một người tên là Tiêu Nhĩ, con gái làm cung nữ trong cung, hầu hạ Hiền phi Quách nương nương.

Vị Quách nương nương này là người tài năng hiền đức, nổi tiếng khắp cả nước. Xem ra nàng không hề giống với loại người ham tiền bạc bên ngoài. Vì thế, tôi đặc biệt phái Tiêu Tiếu và Minh Nguyệt Hân Nhi lên kinh thành một chuyến, hỏi Tiết vương gia về tính tình của vị Quách nương nương này.

Tiêu Tiếu và Minh Nguyệt Hân Nhi đi thẳng một mạch bảy ngày vẫn chưa thấy về, tôi không khỏi có phần bận lòng. Từ Duy huyện đến kinh thành cùng lắm cũng chỉ một nghìn dặm, cưỡi khoái mã xuất hành, hai ngày đã đủ đi về một lần, nếu đi chậm, thì bốn năm ngày cũng nên về rồi. Trong lòng tôi càng nghĩ càng thấy không ổn, chẳng lẽ Tiêu Tiếu và Minh Nguyệt Hân Nhi bị chuyện khác làm cho chậm trễ ư? Theo lý thuyết, Minh Nguyệt Hân Nhi tuy ham chơi, nhưng Tiêu Tiếu là người có chừng có mực.

Sáng sớm ngày thứ tám, tôi rốt cuộc không ngồi yên được nữa, gọi Băng Ngưng, cử cô bé men theo con đường cái để tìm tung tích của Tiêu Tiếu và Minh Nguyệt Hân Nhi. Tôi vừa mới dặn dò, Băng Ngưng còn chưa kịp xuất môn, đã có người đến đập cửa phòng tôi ầm ầm. Tôi mở cửa nhìn ra, là hai cụ già tôi hoàn toàn không quen biết, mái tóc hoa râm, có một người đi hơi tập tễnh.

Thấy tôi, người thấp hơn một chút kêu lên: "Thiếu phu nhân, rốt cục em vẫn còn sống để quay về gặp cô!". Tôi nghe thấy giọng nói ấy mà bàng hoàng cả lòng, đó không phải Minh Nguyệt Hân Nhi thì là ai? Người đi lại hơi tập tễnh kia dương nhiên là Tiêu Tiếu.

Tôi lấy ghế cho hai người ngồi xuống. Minh Nguyệt Hân Nhi và Tiêu Tiếu giật mớ râu tóc bạc phơ trên mặt trên đầu xuống, hiện ra dung mạo nguyên sơ của bọn họ. Tiêu Tiếu xắn ống quần, trên bắp chân ý có quấn băng, máu còn chảy ra bên ngoài. Ống quần cũng bị nhuốm đỏ màu máu.

Tôi sai Băng Ngưng lấy thuốc rịt cho Tiêu Tiếu, vội hỏi bọn họ rốt cục đã xảy ra chuyện gì. Lúc này Minh Nguyệt Hân Nhi mới kể cho tôi nghe một lượt những chuyện xảy ra dọc đường.

Con bé và Tiêu Tiếu vừa ra khỏi thành thì bị người khác theo dõi. May mà Tiêu Tiếu thông minh, chẳng mấy chốc đã thoát khỏi sự đeo bám của kẻ kia. Đến phủ Vương gia, vất vả lắm mới gặp được Tiết vương gia, hỏi thăm Tiết vương gia về tính tình của Quách Hiền phi. Tiết vương gia không đánh giá gì về nhân phẩm của Quách Hiền phi, nhưng lại tiết lộ một tin tức, đó là vị Hiền phi nương nương này quý trọng dung mạo, nào giờ chưa từng uống rượu. Nếu như vậy, những lời Thẩm Tề nói toàn bộ đều không phải là sự thật.

Tiêu Tiếu và Minh Nguyệt Hân Nhi biết được tin tức quan trọng này, lập tức từ biệt Tiết vương gia, ra roi thúc ngựa, dự tính về gấp nói cho tôi biết. Ai dè bọn họ vừa ra khỏi kinh thành đã lại bị kẻ khác theo dõi. Kẻ theo dõi lần này rõ ràng là cao minh hơn kẻ lần trước rất nhiều. Giữa đường bọn chúng chặn Tiêu Tiếu và Minh Nguyệt Hân Nhi lại trên con đường hoang vắng, ép buộc Tiêu Tiếu và Minh Nguyệt Hân Nhi từ nay về sau phải cao chạy xa bay, không được trở về Duy huyện, bằng không sẽ khiến hai người bọn họ chết không có chỗ chôn. Tiêu Tiếu nhận lấy ngân phiếu của bọn chúng, vờ như ưng bụng, đưa Minh Nguyệt Hân Nhi đi theo hướng ngược lại. Đi hơn nửa ngày, cảm thấy đã thoát khỏi những kẻ đó, Tiêu Tiếu liền dẫn Minh Nguyệt Hân Nhi vòng trở về. Nào ngờ đám người kia vẫn đang theo dõi bọn họ, thấy hai người đi lộn lại, toan giết người diệt khẩu. Giữa lúc hỗn chiến, chân Tiêu Tiếu bị chém phải. May mà hai người chạy nhanh, lăn xuống một sườn dốc không quá cao, lăn thẳng vào trong bụi cỏ rậm dưới khe núi mới có thể tránh được những kẽ theo dõi đó.

Tiêu Tiếu và Minh Nguyệt Hân Nhi núp trong khe núi hai ngày hai đêm. Cũng may Minh Nguyệt Hân Nhi tìm được một ít thảo dược đắp lên chân cho Tiêu Tiếu, chân của y mới không bị mưng mủ.

Ngày thứ ba, hai người từ dưới khe núi trèo lên, tìm được một gia đình nông dân, nghỉ ngơi hai ngày, cho gia đình nông dân kia chút bạc, nhờ bọn họ thuê giúp một cỗ xe ngựa. Tiêu Tiếu và Minh Nguyệt Hân Nhi lại đặc biệt hóa trang thành hai cụ già râu tóc bạc phơ, lúc này mới đi vào Duy huyện, chạy về phường rượu Thẩm gia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.