Cửu Dung

Chương 15: Q.3 - Chương 15: Sự Đời Thường Như Mộng (1)




Lão phu nhân liếc mắt nhìn kẻ hạ nhân một cái, hỏi: "Là ai?".

Hạ nhân kia trả lời: "Người này... cho đến bây giờ nô tài cũng chưa từng gặp".

Lão phu nhân quát to: "Đã là người không quen biết, ngươi còn báo cái gì? Không thấy ở đây đang có việc phải xử lý à?".

Hạ nhân kia nhất thời hết sức lo sợ, nói: "Bẩm Lão phu nhân, nô tài cũng bảo ông ta như thế, nhưng ông ta nói có việc gấp muốn gặp Lão phu nhân, còn nói...", hạ nhận kia nói đến đây, thoáng do dự trong chốc lát.

"Còn nói gì nữa?", Lão phu nhân lạnh lùng hỏi.

"Còn nói... ông ta có một cô con gái ở trong cung hầu hạ nương nương. Ông ta van lơn muốn gặp Lão phu nhân, còn nói chuyện này có liên quan đến Nhị thiếu phu nhân", hạ nhân kia nói.

"Ồ?" Lão phu nhân nói: "Chắc đó là Tiêu Nhĩ rồi. Sao ông ta lại đến Thẩm gia nhỉ? Đưa ông ta vào đây".

"Dạ". Hạ nhân kia cung kính đáp lời rồi lui xuống. Chẳng bao lâu sau, một người cả chòm râu và lông mày đều xám trắng được dẫn đến. Người kia khoảng chừng bốn mươi năm mươi tuổi, thoạt nhìn vai rộng thân cao, cực kỳ cường tráng. Nhưng khuôn mặt lại xám tro, vô cùng tiều tụy. Có lẽ ông ta chính là Tiêu Nhĩ.

Mai Nhiêu Phi thấy ông ta, mặt lập tức biến sắc. Ngay cả Thẩm Tề có khuôn mặt cứng đờ như khúc gỗ cũng hiện ra thần sắc kinh dị.

Người kia thấy Lão phu nhân, lập tức quỳ xuống, nói: "Xin Lão phu nhân làm chủ cho tôi, xin Lão phu nhân cứu mạng".

Lão phu nhân nhìn ông ta một cái, hỏi: "Ông là Tiêu Nhĩ à? Ông có một cô con gái hầu hạ Quách Hiền phi nương nương trong hoàng cung phải không?". Tiêu Nhĩ gật đầu, đáp: "Đúng vậy".

Lão phu nhân nói: "Người đâu, đem ghế đến đây, mời Tiêu Nhĩ đại nhân ngồi cái đã". Tiêu Nhĩ vốn chỉ là một nha dịch nho nhỏ trong huyện nha, Lão phu nhân đối xử với ông ta hết sức khách khí, hiển nhiên là bởi con gái ông ta ở trong cung hầu hạ Quách Hiền phi nương nương.

Tiêu Nhĩ kia thuận theo ngồi xuống, Lão phu nhân giờ mới hỏi: "Tiêu đại nhân, lão thân vừa mới nghe hạ nhân nói ông tìm lão thân có việc gấp, chẳng hay có việc gì?".

Tiêu Nhĩ ngồi có phần co quắp, thò tay vào ngực áo lần sờ nửa ngày mới lấy ra một tờ ngân phiếu, nói: "Lão phu nhân, tờ ngân phiếu này tôi không cần nữa. Đây là một vạn lượng bạc, tôi trả lại cho Thẩm gia các người. Vạn nhất xảy ra chuyện gì cũng không can hệ gì tới tôi. Đây là toàn bộ số bạc Tiểu thư đã giao cho tôi". Ông ta làm việc trong nha huyện, nên "Tiểu thư" ông ta nói đương nhiên là Mai Nhiêu Phi.

Ngay lập tức có người cầm tờ ngân phiếu đưa cho Lão phu nhân. Lão phu nhân càng thêm nghi ngờ, hỏi: "Tiêu đại nhân, rốt cục là có chuyện gì xảy ra? Tờ ngân phiếu này chẳng phải Phi Nhi đưa cho ông để khơi thông chỗ Quách Hiền phi Quách nương nương sao?".

Trán Tiêu Nhĩ túa ra từng tầng mồ hôi, ông ta lấy ống tay áo quẹt một cái mới nói: "Lão phu nhân, hoàn toàn không có chuyện khơi thông Quách Hiền phi Quách nương nương gì đó đâu. Là Tiểu thư cho tôi ngân phiếu một vạn lượng dưỡng lão, bảo tôi nói dối giúp cô ấy".

Lão phu nhân nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, nói: "Phi Nhi, có chuyện như vậy sao?". Bà nhìn chằm chằm vào Mai Nhiêu Phi, khiến Mai Nhiêu Phi không dám ngẩng đầu lên.

Mai Nhiêu Phi nói: "Xin Lão phu nhân minh giám. Những lời Phi Nhi nói đều là sự thật. Chỉ không biết Tiêu Nhĩ vớ được món hời của ai mà chạy đến Thẩm gia vu tội con dâu. Xin Lão phu nhân nhìn rõ mọi chân tơ kẽ tóc, phụ thân con là quan phụ mẫu của Duy huyện, Phi Nhi sao có thể làm ra chuyện như vậy được?".

Nghe Mai Nhiêu Phi nói thế, Lão phu nhân cũng sinh lòng ngờ hoặc, nhưng bà vẫn ôn tồn hỏi Tiêu Nhĩ: "Tiêu đại nhân, chuyện này ông có nhầm lẫn gì không? Tuy rằng tính tình Phi Nhi nóng nảy, nhưng ta cảm thấy con bé cũng sẽ không làm những chuyện đại nghịch bất đạo như thế đâu".

Tiêu Nhĩ nhất thời có phần bối rối, kêu lên: "Lão phu nhân, người cần phải nhìn rõ mọi việc. Tôi vốn chiếm lợi một vạn lượng bạc này từ phía Tiểu thư, không muốn nói chuyện này ra. Sau khi tôi lấy một vạn lượng bạc này thì lên kinh thành thăm con gái. Sau khi tôi nói chuyện này với nó, nó bảo tôi phải trở về gấp, kể chân tướng việc này cho người biết. Con gái tôi bảo rằng, bạc là chuyện nhỏ, danh dự của nương nương mới là chuyện lớn. Nếu Hiền Phi nương nương biết có người ở sau lưng làm chuyện ảnh hưởng đến danh tiếng của nương nương, đến lúc đó mọi chuyện ầm ĩ lên, tôi cũng không gánh vác được. Tôi liền chạy về Duy huyện tìm Lão phu nhân.

Lão phu nhân nhìn Tiêu Nhĩ chăm chú, hỏi: "Lời này là thật?".

Tiêu Nhĩ gật đầu như gà mổ thóc, vội la lên: "Đương nhiên là thật. Chuyện sống còn này mà tôi dám nói đùa à? Lão phu nhân mong người minh giám, một vạn lượng bạc có thể ăn uống no đủ cả đời không cần lo lắng, ai mà không muốn chứ? Nhưng nếu so sánh với tính mạng bản thân và gia đình thì chẳng thấm tháp vào đâu. Những lời Tiêu Nhĩ tôi nói đều là sự thật, nếu có nửa câu dối trá, thiên lôi giáng xuống, chết không được tử tế".

Ánh mắt Lão phu nhân bỗng trở nên dọa người. Bà trừng trừng nhìn Mai Nhiêu Phi, gằn từng tiếng: "Phi Nhi, có phải tất cả những gì ngươi nói trước đó đều là bịa đặt hay không? Mười hai vạn lượng bạc kia cũng không đưa cho Quách Hiền phi, mà là bị ngươi nuốt làm của riêng, phải không?". Ánh mắt sắc bén của Lão phu nhân đâm qua khiến Mai Nhiêu Phi không dám ngẩng đầu lên. Một lúc lâu nàng ta không dám nói gì, thân thể khẽ run lên đôi chút.

Lão phu nhân lại nhìn Thẩm Tề chăm chú, hỏi: "Tề Nhi, chuyện này, ngươi có tham dự không?".

Thẩm Tề liếc nhìn Mai Nhiêu Phi, đáp: "Bẩm Lão phu nhân, Tề Nhi hoàn toàn không biết gì về những việc đó. Nhưng chuyện mười hai vạn lượng bạc kia, đúng là Nhị tẩu từng bàn bạc với con, song lúc đó con cũng chỉ nghĩ là nhị tẩu suy tính cho Thẩm gia nên đồng ý với tẩu ấy. Về phần tẩu ấy từng làm những việc gì khác, con cũng không biết".

Lão phu nhân gật đầu, đưa ánh mắt về phía Mai Nhiêu Phi một lần nữa, nói: "Phi Nhi, chuyện này tóm lại là thế nào, ngươi có thể lựa chọn nói hoặc không nói cho ta biết. Nếu ngươi nói cho ta biết, ngươi giao bạc ra đây, ta cũng sẽ mở lượng khoan hồng, không trách lỗi xưa nữa. Còn nếu ngươi không chịu nói thật, chờ tới khi bị bóc mẽ, đến lúc đó, đừng trách ta không khách khí!". Lão phu nhân nói xong những câu này, lại ngửa mặt lên trời thở dài thườn thượt: "Gia môn bất hạnh! Quả là gia môn bất hạnh mà!".

Mai Nhiêu Phi lại quỳ xuống, nói: "Lão phu nhân, xin tha cho con, con nhất thời nổi lòng tham, là con u mê đầu óc, là lỗi của con, xin người tha cho con, xin người...".

Có lẽ Thẩm Phúc cũng không ngờ Mai Nhiêu Phi lại làm ra chuyện như thế, lập tức thở dài, nói: "Phi Nhi, nàng thật sự là hồ đồ rồi! Quả nhiên là hồ đồ, sao nàng có thể làm chuyện như thế được".

Mai Nhiêu Phi nghe Thẩm Phúc trách cứ, không nói một lời, Lão phu nhân lại hỏi: "Ở đây có một vạn lượng bạc, mười một vạn lượng bạc còn lại chạy đi đâu rồi?".

Mai Nhiêu Phi mặt cắt không còn hột máu, nàng ta nơm nớp run rẩy nói: "Lão phu nhân... Lão phu nhân, số bạc còn lại đã bị con tiêu hết sạch rồi, con... xin Lão phu nhân khoan hồng độ lượng, tha cho con dâu một lần đi". Lão phu nhân tức giận xỉa thẳng tay vào mặt Mai Nhiêu Phi, nửa ngày không thốt lên được một câu.

Tiêu Tiếu nói: "Lão phu nhân, Nhị thiếu phu nhân chỉ là tham của mà thôi, vốn cũng chẳng có gì to tát cả. Nếu ngay cả việc giết người nàng ta còn làm được, vậy tham của có sá gì chứ?".

Thẩm Phúc nghe Tiêu Tiếu nói thế, tranh hỏi trước: "Ý ngươi là gì? Phi Nhi chỉ là bậc nữ nhi mềm yếu, sao có thể giết người?".

Tiêu Tiếu cười nhạt hai tiếng, nói: "Nhị công tử, thường ngày cậu bận lêu lỏng chọi gá đá dế, chỉ sợ còn không biết những chuyện tốt do Nhị thiếu phu nhân làm. Sau khi Đại thiếu phu nhân phát hiện ra khoản mục có vấn đề, Tam công tử đã giải thích với cô ấy rằng đã cấp mười hai vạn lượng bạc cho Mai tri huyện, để đưa cho Quách Hiền phi nương nương. Đại thiếu phu nhân cảm thấy chuyện này có gì kỳ lạ nên cử tôi và Minh Nguyệt Hân Nhi đến kinh thành tìm Tiết vương gia kiểm chứng. Sau khi chúng tôi kiểm chứng xong, trên đường trở về lại gặp phải một đám người phục kích. Trước tiên đám người này mua chuộc chúng tôi không thành, sau đó liền truy sát chúng tôi. Nếu không phải tôi và Minh Nguyệt Hân Nhi phúc lớn mệnh lớn, chỉ e đến giờ phút này, hai người chúng tôi đã vong mạng dưới đao của những kẻ đó rồi".

Mai Nhiêu Phi nghe xong những lời Tiêu Tiếu nói, khàn giọng kêu lên: "Tiêu Tiếu, rốt cục ngươi là cái thá gì mà dám vu vạ cho ta? Ngươi vu khống, đừng có nói xằng nói bậy. Ta phái người tuy sát các người lúc nào? Ta không biết sát thủ thích khách gì hết. Nếu ngươi muốn thêu dệt, cũng phải dùng khung mà thêu chứ, không phải à?".

Biểu cảm trên mặt Tiêu Tiếu hết sức khinh khi, y nói: "Nhị thiếu phu nhân, chuyện đến bây giờ mà cô còn ở đây làm trò à? Vết thương trên cẳng chân tôi do đâu mà có? Chẳng phải do người cô phái đi chém bị thương sao. Vì bạc mà cô giết người diệt khẩu, quả nhiên 'ong vàng thì độc bằng châm, nhưng độc địa nhất là tâm đàn bà' mà!".

Giữa lúc hai người đang không ngừng tranh cãi, đột nhiên có người đi đến, nói: "Các người đừng cãi nhau nữa, việc này do ta cầm đầu làm đấy". Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía người nói chuyện, không ngờ lại là Băng Ngưng.

"Băng Ngưng?". Lão phu nhân lại càng thêm sửng sốt: "Sao việc này lại có liên quan đến con?".

Vẻ mặt Băng Ngưng nhất thời có phần thê lương, cô bé nói: "Lão phu nhân, con vốn không chỉ làm những chuyện đó, chỉ là người không biết mà thôi. Chuyện xấu gì con cũng đã làm rồi, chuyện gì con cũng biết hết. Con không phải người tốt. Là con phụ sự kỳ vọng của Băng Nhi tỷ tỷ đối với con, là con đối xử với tỷ ấy chẳng ra gì".

Lão phu nhân lại càng nổi nghi ngờ, sau cùng, tâm tình của bà cũng ổn định lại đôi phần, chậm rãi nói: "Băng Ngưng, mặc dù ta đã già rồi, nhưng không phải lão hồ đồ như lời Nhược Nhi nói. Con bé này, phẩm hạnh con thế nào ta cũng biết một chút. Sao con có thể làm ra chuyện giết người phóng hỏa chứ? Tóm lại đã xảy ra chuyện gì, con đừng ngại nói ta nghe xem".

"Vâng!" Băng Ngưng vừa đáp vừa chậm chạp đi tới, cô bé nói: "Lão phu nhân, năm ngoái, Cửu Dung tẩu tẩu suýt nữa bị người ta bóp chết trong rừng trúc. Chuyện này con vốn đã biết. Lúc ấy con đang ở bên cạnh tẩu ấy. Ngày đại ca ca và Đỗ tiểu thư cử hành đại hôn, đại ca ca từng bỏ đi cứu người, chuyện này con cũng biết trước. Bởi vì Vương Càn Nhất kia vốn đã thông đồng với người Thẩm gia chúng ta. Bọn họ muốn dẫn dụ đại ca ca ra ngoài, để lỡ việc kết hôn với Đỗ tiểu thư, nếu như vậy thì có lẽ Lão phu nhân sẽ không để lại gia nghiệp nhà họ Thẩm cho đại ca ca nữa. Lúc ấy, con còn phụng mệnh giết Vương Càn Nhất, làm gã đến chết cũng không khai ra được đã bí mật cấu kết với ai. Còn cả lần này, kẻ dẫn người truy sát Tiêu Tiếu và Minh Nguyệt Hân Nhi cũng là con cầm đầu. Và còn cả buổi tối hôm qua nữa, chuyện Cửu Dung tẩu tẩu thiếu chút nữa uống phải Hạc Đỉnh Hồng, con cũng biết trước rồi".

Lão phu nhân nghe Băng Ngưng nói thế, vẻ mặt vừa sợ hãi vừa nghi ngờ. Bà trầm tư một lúc mới nói: "Băng Ngưng, ta không tin những gì con nói cho lắm. Ta nhìn thế nào đi nữa cũng không thấy con giống loại người đó. Minh Nguyệt Hân Nhi, Tiêu Tiếu và Dung Nhi đều là những ngưởi bình thường thân thiết với con nhất, con thật sự không có lý do gì để giết họ cả".

Sắc mặt Băng Ngưng nhất thời phủ kín một tầng bi thương. Cô bé thấp giọng nói: "Lão phu nhân, những việc này đích xác đều do con làm".

Lão phu nhân hỏi: "Băng Ngưng, vậy vì sao con lại làm nhiều việc như thế? Nếu Băng Nhi tỷ tỷ của con còn sống, nó biết được, trong lòng sẽ thương tâm biết bao".

Hai mắt Băng Ngưng dần đong đầy nước mắt. Cô bé nói :"Lão phu nhân, con biết lỗi rồi. Người trừng phạt con đi, người bảo quan phủ đến bắt con đi. Con biết con làm sai thì hẳn nên chịu sự trừng phạt. Cửu Dung tẩu tẩu, Minh Nguyệt Hân Nhi đối xử với con tốt như thế, bọn họ là những người tốt nhất trên thế gian này, thế mà con còn đối xử với họ như vậy. Con thật sự không xứng làm tỷ muội tốt của họ. Con càng có lỗi với Băng Nhi tỷ tỷ của con...". Băng Ngưng vừa nói vừa nghẹn ngào, cuối cùng òa khóc nức nở. Trong lòng tôi cũng nhất thời thương cảm một phen.

Lão phu nhân vẫn có phần không quá tin, bà hỏi :"Băng Ngưng, vậy con làm tất cả những chuyện này, nói cho cùng là vì sao?".

Băng Ngưng nghẹn ngào không nói nên lời, hồi lâu mới khẽ giọng thưa: "Con vì một người".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.