Tôi dưa mắt liếc nhìn Minh Nguyệt Hân Nhi một cái, con bé là người thế đấy, chỉ thích chọn những lời nói vô dụng. Tôi dịu giọng nói: “Xin lão phu nhâ bớt giận. Chúng con làm như vậy cũng là bất đắc dĩ. Nếu không giúp tướng công cai nghiện anh túc cao, ngay cả tính mệnh của chàng cũng khó mà giữ. Tuy rằng trong quá trình cai nghiện, tướng công khó tránh phải chịu đựng một chút đau khổ, nhưng chỉ cần qua giai đoạn này, có thể trả lại cho người một nhi tử khỏe mạnh, con cũng có một tướng công khỏe mạnh. Đây chẳng lẽ không phải việc tốt ư?”.
Tuy rằng lão phu nhân sốt ruột vì ái tử, nhưng chung quy vẫn là một người hiểu lý lẽ, bà gật đầu, không nói tiếng nào.
Tôi tiếp tục: “ Buổi tới hôm Tết Nguyên tiêu, Lạc Lạc đột nhiên trờ về, Băng Nhi vốn qua lại thân thiết với Liễu Vũ tương nên cố hết sức giữ Lạc Lạc lại một lần nữa. Sauk hi trở về Thẩm gia, bề ngoài Lạc Lạc là nha hoàn của Băng Nhi, nhưng Băng Nhi đối xử với cô ta không tệ, coi cô ta như muội muội ruột thịt, không giấu diếm bất cứ chuyện gì, chứ đừng nói là có lòng phòng bị cô ta. Lạc Lạc lợi dụng sự tín nhiệm của Băng Nhi, xin được đi chăm sóc tướng công, cũng cho tướng công dùng anh túc cao trở lại. Sau đó, cô ta trù tính hãm hại Băng Nhi. Lạc Lạc, suy đoán của ta, chắc cũng đúng tám chín phần nhỉ?”.
Lạc Lạc mặt không đổi sắc nhìn tôi, vẻ xem thường, không nói không rằng.
Tôi nói tiếp: “Về phần Lạc Lạc nói nhìn thấy Băng Nhi bưng chén thuốc từ phòng bếp ra, lén lút đến phòng tướng công, bón cho tướng công ăn, đương nhiên đó không phải sự thật. Có điều cặn thuốc kia thì đúng là thật, Lạc Lạc hiển nhiên cũng cầm đến cho Lệnh Hồ đai phu kiểm tra. Cô ta làm như vậy, chỉ để che tai bịt mắt người khác, tạo ra chứng cứ Băng Nhi hại tướng công ma thôi. Từ tiệm thuốc trở về, Lạc Lạc nhất định đã đến phòng Băng Nhi, có điều cô ta không đến tay không, bởi vì cô ta đã nghĩ cách để Băng Nhi ăn phải Ngũ Thạch Tán”.
“Ngũ Thạch Tán? Đó là thứ gì?”, Băng Ngưng hỏi.
“Theo ta được biết, Ngũ Thạch Tán là một loại thuốc có tác dụng làm tê liệt. Người dùng nó sẽ trở nên tinh thền điên cuồng, trước mắt xuất hiện nhiều ảo ảnh, những ảo ảnh đó hơn phân nữa là những vướng mắt thường ngày của người ấy. Loại thuốc này sẽ làm cho người ta hưng phấn tột cùng, sức khỏe tăng vọt, tinh thần mơ màng, làm ra những chuyện mà lúc bình thường không thể làm được. Loại thuốc này là thuốc cấm trong triều đại chúng ta.” Thẩm Tề bỗng nhiên xăng xái hẳn lên.
“Tam đệ nói phải. Theo những gì ta đọc được trong sách, Ngũ Thạch Tán đích xác là thứ như vậy. Băng Nhi dùng Ngũ Thạch Tán, lúc phát bệnh cũng chính là lúc Băng Nhi bị lừa đến đó. Vì thế muội ấy thấy Băng Nhi đang bóp cổ Lạc Lạc như thể muốn đẩy Lạc Lạc vào chỗ chết. Và do đó cũng rất dễ dàng khiến Băng Ngưng muội muội bỏ qua lời Băng Nhi nói. Qua nữa canh giờ dược tính không còn phát tác, Băng Nhi dần dần yên ổn trở lại. Lúc đó, Băng Ngưng đưa Lạc Lạc đi. Nưng Lạc Lạc lại lén vào phòng Băng Nhi lần nữa, sau đó…” Giọng tôi bất giác phẫn nộ hẳn lên: “Sau đó, Lạc Lạc giết chết Băng Nhi, tạo hiện trường giả rằng muội ấy tự sát”.
Tôi vừa dứt lời, một vài người cùng phát ra lời cảm thán “Thì ra là thế!”.
Lạc Lạc lạnh lùng nhìn tôi chòng cọc, nói: “Tiểu thiếu phu nhân, cô thật thông minh, tâm cơ cũng rất thâm trầm. Chỉ tiếc, cô đã đoán sai rồi. Băng Nhi không phải do tôi giết. Cô ta tự sát thật”.
Tôi dửng dưng nhìn cô ta chăm chú, nói: “Băng Nhi không phải người sẵn llong2 tự sát, Lạc Lạc. Đến chết Băng Nhi mới hiểu rằng, cô là loại người lấy oán trả ơn. Nêu như đêm Tết Nguyên tiêu đó, ta kiên quyết giữ vững ý kiến của mình, không cho Băng Nhi đưa cô trở về Thẩm gia, hôm nay muội ấy cũng không bị cô làm hại”.
Lạc Lạc bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười ha hả, tiếng cười tuyệt vọng, tham thương, cô ta nói: “Tiểu thiếu phu nhân, chuyện trên đồi không có hai chữ ‘Nếu như’. Khúc Băng Nhuế thật sự đang giúp tôi ư? Chẳng qua cô ta chỉ lợi dụng tôi thôi, muốn đối tốt với tôi đểbbù vào nỗi bất an trong lòng cô ta và sự hổ thẹn với Đại thiếu phu nhân. Có điều, cô ta lại không phải do tôi giết. Tôi chỉ cho cô ta ăn một ít Ngũ Thạch Tán, sau đó giả làm Đại thiếu phu nhân, dẫn dụ cô ta tự thắt cổ mình mà thôi. Trước khi chết một lúc, cô ta hết sức tỉnh rào, tuy nhiên cô ta không thể gỡ được sợi dây thừng treo trên xà nhà, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị treo trên sợi dây trừng theo trên xà nhà, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị treo trê sợi dây đó, từ từ chết đi. Cảm giác khi ấy, có lẽ không dễ chịu gì”.
Bụng dạ tôi khó chịu khác thường, trước khi chết, Băng Nhi hẳn là đã khổ sợ vạn phần. Chẳng những thân thể bị tra tấn, mà tinh thần còn gặp phải nỗi đau bị phản bội. Tôi đi đến trước mặt Lão phu nhân, nói: ‘Tất thảy xin để cho Lão phu nhân định đoạt. Chỉ xin lão phu nhân rủa sạch oan khuất cho Băng Nhi, đại táng tử tế cho muội ấy, để muội ấy sớm có ngày nhập thổ bình an”.
Lão phu nhân gật đầu, chậm rãi căn dặn: “Khánh thúc, Tề Nhi, hai người các ngươi sáng sớm ngày mai lo việc đưa Lạc Lạc lên quan phủ. Tối hôm nay, cứ trói cô ta lại, giải đến nhốt trong hầm ngầm đi”. Khánh thúc, Thẩm Tề vâng lệnh làm theo.
Lạc Lạc cười khẩy vài tiếng, nói: “ Các vị, Bạch Lạc Lạc ta đi về đâu không nhọc đến các vị lo lắng”. Cô ta cười xong, lại chỉ tay vào Lão phu nhân, nói: “Ta làm những chuyện đó, còn chẳng phải do sự bức bách của lão bất tử nhà người sao? Nếu ngươi không bắt Đại thiếu phu nhân nhốt rọ lợn, làm sao có thể dẫn đến nhiều thị phi như vậy? Thẩm gia lắm tai nhiều kiếp, là ông trời trả thù ngươi. Tô Hồng Lệ, những ngày tháng an nhàn của ngươi sẽ chấm dứt rất chóng thôi! Ta sẽ ở trên trời nhìn ngươi từ từ gặp trắc trở, nhìn Thẩm gia từng bước một sụp đổ ra sao, ha ha ha!”. Lạc Lạc cười như điên dại, giọng nói của cô ta cũng điên cuồng như ăn phải Ngũ Thạch Tán.
Lão phu nhân lắp bắp kinh hãi: “Lạc Lạc, ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao biết được khuê danh của ta?”.
Lạc Lạc buồn rầu không đáp, hồi lâu sau mới lạnh lùng nói: “Tô Hồng Lệ, ngươi còn nhớ Bạch Tố Điệp không? Ha Ha, ngươi hại nhiều người như thế, hiển nhiên hoàn toàn không nhớ rồi. Ta cho ngươi biết, ta chính là con gái ruột của Bạch Tố Điệp – Bạch Lạc Lạc. Mẹ ta đã chết trong ta ngươi. Bà già nhà ngươi đã hại chết vô số người, hôm nay, báo ứng cuối cùng cũng đã đến, ha ha ha ha ha ha…”.
Lão phu nhân lạnh lùng nói: “Bạch Lạc Lạc, tất cả những gì Bạch Tố Điệp làm đều là giep gió giặt ão, nếu vì vậy mà ngươi hại người của Thẩm gia, đến bao thù Thẩm gia, , cũng là hành động không khôn ngoan”.
Lạc Lạc có chút điên cuồng cười nói: “Lão phu nhân, nếu lúc trước không nhờ ngươi ‘ban tặng’, hại mẹ ta bệnh chết thi giờ đây ta cũng không trở thành cô nhi. Cả đời này của ta, sinh ra là vì muốn đối phó với nhà họ Thẩm. Năm đó, mẹ ta làm đầu bếp ở Thẩm gia, nêu không bởi ngươi nghi ngơ mẹ ta thông dâm với trượng phu của ngươi, bà cũng sẽ không bị buộc phải rời khỏi Thẩm gia, không còn đường nào để di, lâm vào bước đường cùng, sau khi sinh ta ra chưa được mấy ngày thì qua đời. Nếu ta không may mắn được cha Đại thiếu phu nhân cứu, đã sớm trở thành oan hồn dưới âm ty từ khi còn nhỏ rồi. Tô Hồng Lệ, tất cả những gì ngươi phải chịu hôm nay, đều là báo ứng mà thôi. Thẩm gia sớm muộn gì cũng sẽ nhà tan cửa nát, trời cũng không giúp ngươi, ha ha ha ha ha ha…”