Cửu Dung

Chương 17: Q.0 - Chương 17: Tình thâm còn chưa hối




Vẻ mặt Thẩm phúc vốn hiền như khúc gỗ, nghe thấy lời Lão phu nhân quát mắng, y nhất thời như mới tỉnh khỏi cơn mộng, quỳ sụp xuống đất, nói: "Lão phu nhân, van xin người mở lưới phóng sinh, tha cho Phi Nhi một lần này thôi. Phi Nhi là nương tử của con, con không thể không có nàng. Nếu không có nàng, con sẽ không sống nổi mất".

"Nói bậy nói bạ!" Sắc mặt Lão phu nhân lạnh như băng: "Đại trượng phu lo gì không có thê tử? Nhi tử của Thẩm gia chúng ta nào có nhu nhược như thế? Những việc tốt nương tử ngươi làm, nếu đưa lên quan phủ thì chặt đầu cũng chưa đủ đền tội. Ngươi còn ở đây bảo vệ nó, không chịu viết hưu thư, có phải muốn ta lập tức giải nó lên quan phủ không hả?".

Thẩm Phúc cũng tiến bước lại gần, nắm tay thê tử y, nói: "Phi Nhi, sao nàng lại hồ đồ thế, sao lại làm ra những chuyện như vậy?". Y vừa nói vừa thở dài, vô cùng đau lòng.

Mai Nhiêu Phi lệ trào như suối, nức nở: "Tướng công, là thiếp không tốt, là lỗi của thiếp! Thiếp vốn chỉ muốn giúp chàng đoạt lại những thứ chàng đáng hưởng, nhưng thiếp không ngờ rằng sẽ tạo ra cục diện ngày hôm nay. Tướng công, thiếp đi rồi, chàng phải tự chăm sóc lấy bản thân. Sau này đi đến chổ khác đừng ăn nhiều cá lư nữa, thứ ấy không tốt cho thân thể. Buổi tối đi ngủ phải đắp chăn cho kín, đừng để cảm lạnh. Còn cả lần trước nữa, thiếp không nên tức giận vì chuyện chàng không đi tìm Lão phu nhân đòi quyền quản lý phường rượu mà đập chết con chim họa mi chàng yêu thích...". Mai Nhiêu Phi càng nói càng nghẹn ngào, đến lúc cuối cùng, khóc không thành tiếng.

Thẩm Phúc ôm Mai Nhiêu Phi, nhất thời nước mắt cũng trút xuống. Ai bảo nam nhi không đổ lệ, chỉ bởi chưa tới lúc thương tâm mà thôi. Thẩm Phúc cũng nức nở nói: "Phi Nhi, nàng đừng nói nữa, chuyện đi qua rồi thì cứ để nó qua, chúng ta sẽ dốc lòng van xin Lão phu nhân, Lão phu nhân sẽ cho nàng ở lại". Thẩm Phúc phủ phục xuống, đến dưới chân Lão phu nhân, khẩn cầu: "Lão phu nhân, từ nhỏ đến lớn con chưa từng cầu xin người, người hãy tha cho Phi Nhi lần này đi. Nàng đã biết sai rồi, sẽ không bao giờ làm vậy nữa".

Lão phu nhân nghe Thẩm Phúc nói xong, vẫn bỏ ngoài tai. Mai Nhiêu Phi kéo cánh tay Thẩm Phúc: "Tướng công, chàng đừng cầu xin Lão phu nhân nữa, chuyện này thật sự do thiếp sai mười mươi, không thể tha thứ được. Thiếp gây tội thì phải chịu tội, không thể oán trách ai. Sau khi thiếp đi rồi, chàng phải hết lòng chăm nom Mẫn Nhi, Linh Nhi, đừng để các con phải tủi thân. Linh Nhi còn bé, chàng phải yêu thương con, sức khỏe Mẫn Nhi yếu, chàng phải chăm nom cho kỹ, đừng để con bé bị bệnh. Tướng công, còn nữa... sau này các con lớn lên, chàng phải nói cho các con biết, mẹ của chúng là người xấu, làm rất nhiều chuyện xấu, nên chịu báo ứng ra sao. Tướng công, còn cả chàng nữa, vì sao ngày nào chàng cũng ra ngoài chọi chó đá gà chứ? Vì sao chàng không cố gắng làm việc? Tướng công, sau khi thiếp đi rồi, chàng nhất định phải tỉnh lại, cố gắng làm người, đừng tiếp tục du ngoạn cuộc đời như thế nữa".

Lời Mai Nhiêu Phi nói rất thê lương, rất có ý sinh ly tử biệt. Tôi thấy vậy, trong lòng cũng cảm thấy không đành.

Tôi lên tiếng: "Lão phu nhạn, tuy nhị đệ muội đã phãm sai lầm lớn, nhưng muội ấy cũng có lòng hối cải. Lão phu nhân, xin người tha cho muội ấy một lần. Con tin rằng, sau khi trải qua sự việc lần này, muội ấy sẽ tự thay đổi mình, làm người một lần nữa. Huống chi, Mẫn Nhi, Linh Nhi cần mẹ biết mấy. Từ nhỏ con đã không có mẹ, con biết rõ mùi vị đó thế nào. Lão phu nhân, xin người niệm tình con trẻ, tha cho nhị đệ muội lần này đi".

"Dung Nhi!" Ánh mắt Lão phu nhân hết sức sắc bén: "Mai Nhiêu Phi hại con như thế, con còn nói giúp nó à? Tâm địa tốt không phải chuyện xấu, nhưng mù quáng giúp người thì chẳng phải chuyện tốt đẹp gì".

"Lão phu nhân". Tôi vẫn nói: "Tất cả những gì nhị đệ muội làm tuy là sai lầm, nhưng biết sai mà sửa, chẳng gì tốt hơn".

Mai Nhiêu Phi nghe tôi nói hết thì mở miệng: "Đại tẩu, từ khi tẩu gả vào Thẩm gia, đây là lần đầu tiên muội chân tình gọi tẩu một tiếng 'đại tẩu'. Những chuyện trước kia đúng thật muội đã sai. Đa tạ tẩu bây giờ còn chịu cầu tình giúp muội. Đại tẩu, muội nói những lời này không nhằm tranh thủ sự đồng tình của tẩu, chỉ là muội muốn nói thật cho tẩu biết, lọ Hạc Đỉnh Hồng muội đưa cho Bảo Bảo chẳng qua chỉ là một bình nước thuốc có màu hồng mà thôi. Người khác đưa Hạc Đỉnh Hồng cho muội, nhưng muội đã đổi lại rồi".

Người khác mà Mai Nhiêu Phi nói là ai, có phải Thẩm Tề không? Tôi còn chưa kịp hỏi, Minh Nguyệt Hân Nhi đã kêu lên: "Chuyện tới nước này rồi, cô nói thì có tác dụng gì? Cô làm nhiều việc xấu như thế, cô cho rằng vẫn còn có người tin cô à?".

Sắc mặt Mai Nhiêu Phi nhất thời đau thương, nàng ta cũng không đáp lời Minh Nguyệt Hân Nhi.

"Thiếu phu nhân, em biết cô bình thường xem ra có vẻ lạnh lùng, nhưng lại là một người tốt bụng. Tuy nhiên Lão phu nhân nói rất đúng, chẳng lẽ cô không phân biệt được thiện ác à?". Minh Nguyệt Hân Nhi nói với tôi.

"Được rồi! Đừng ai nói thêm gì cả, chuyện này chấm dứt ở đây. Mai Nhiêu Phi, ngươi tức tốc đi thu dọn đồ đạc, rời khỏi Thẩm gia đi. Người đâu, mang giấy bút ra đây. Phúc Nhi, ngươi lập tức viết hưu thư cho ta, tống cổ nương tử ngươi ra khỏi đại môn Thẩm gia!" Lão phu nhân nghiêm khắc nói,hàm ý không cho người khác xen vào.

Thẩm phúc nhất thời mặt cắt không còn hột máu, nói: "Lão phu nhân, con xin người tha cho Phi Nhi lần này đi. Lão phu nhân...".

"Phúc Nhi, ta không đưa nương tử của ngươi lên quan phủ đã là hết lòng hết sức lắm rồi. Ngươi không chịu viết hưu thư, có phải muốn ép ta làm thế không?" Lão phu nhân không nể nhân tình nói.

Thẩm Phúc nhìn chằm chằm Lão phu nhân, đối diện với bà, nửa ngày mới lên tiếng: "Lão phu nhân, từ nhỏ đến lớn con chưa từng cầu xin người điều gì, nhưng hiện giờ, người muốn ép phu thê chúng con chia lìa, để Mẫn Nhi, Linh Nhi không còn mẹ nữa sao? Phi Nhi làm thế đương nhiên là không đúng, nhưng nếu không phải vì người, nàng có làm thế không? Từ nhỏ đến lớn, trong ba huynh đệ chúng con, người người yêu thương nhất luôn là đại ca. Còn con và tam đệ, người chẳng đoái hoài đến. Tam đệ không phải cốt nhục người dứt ruột sinh ra, người làm như thế, người khác cũng không có gì để nói. Nhưng con thì sao? Con cũng do người hoài thai mười tháng sinh ra. Con và đại ca đều là cốt nhục của người, nhưng từ nhỏ đến lớn, người trong Thẩm gia có thể gọi người bằng mẹ, chỉ có mình đại ca mà thôi. Còn con không thể không gọi người là Lão phu nhân giống như hạ nhân. Người thiên vị đại ca, suy nghĩ trăm bề cho đại ca, không để tâm đến bất cứ chuyện gì của con, con chưa từng oán giận, cũng chưa từng kể lể. Con chưa từng nghĩ tới làm việc để hỗ trợ gia nghiệp của Thẩm gia một lần nào sao? Nhưng từ đầu chí cuối, người có từng cho con cơ hội không? Ngày còn nhỏ, con làm việc gì, dù làm tốt hơn cũng đều sai. Đại ca làm việc gì cũng đều đúng, đều tốt nhất. Lão phu nhân, người còn nhớ không? Năm con mười hai tuổi, cùng đại ca đến phường rượu giúp Khánh thúc chỉnh lý khoản mục. Con chỉ cần nửa canh giờ đã chỉnh lý xong xuôi, đại ca mất hơn nửa canh giờ mà vẫn không làm tốt bằng con. Nhưng người thì sao? Người không những không thấy con làm tốt, mà còn nói con không đủ cẩn trọng, làm việc xốc nổi, sau này tất không thể thành tài. Còn cả hồi con tám tuổi, vào thư viện học bài với đại ca. Lúc chúng con bắt chước viết những chữ đầu tiên, tiên sinh khen ngợi con viết tốt nhất trong toàn bộ đám học trò. Con và đại ca cầm tờ viết chữ đến cho người xem, người nhìn cũng không buồn nhìn, còn nói con không làm được việc lớn. Trong khi đó, người vừa khen vừa thưởng đại ca, còn dạy huynh ấy sửa lỗi. Còn cả...".

Vẻ mặt Thẩm Phúc hết sức kích động, Lão phu nhân nói: "Phúc Nhi, giờ ngươi đang trách móc ta ư? Ngươi cảm thấy trước kia ta đối xử không tốt với ngươi à?".

"Lão phu nhân", Thẩm Phúc chậm rãi đáp: "Con không dám. Bởi người là mẹ ruột của con, người sinh con nuôi con, bất luận người nói gì làm gì, con cũng chỉ có thể nghe theo. Nhưng ngay từ khi bắt đầu, người đã nói con không được cái nước gì, bản thân con liền ôm lòng tự ti. Từ đó về sau, con không muốn quan tâm, không muốn để ý đến chuyện gì hết, chỉ một mình rong chơi tứ xứ. Bởi vì con biết, bất kể con làm gì cũng vô dụng thôi, trong lòng người, kẻ người yêu thương mãi mãi là đại ca, Thẩm Phúc con vĩnh viễn là một kẻ vô dụng có cũng như không. Sau khi chúng con lớn lên, người lựa chọn việc hôn nhân cho chúng con. Lúc ấy con thích nha đầu Tiêu Hoàng hầu hạ con, người ghét bỏ thân phận cô ấy thấp kém, không cho con lấy cô ấy, cuối cùng còn bức cô ấy phải nhảy xuống giếng tự sát. Việc này con biết rõ trong lòng. Nhưng con không nói ra, vì sao? Bởi vì người là mẹ ruột sinh con nuôi con, con không thể trách cứ người. Sau này, người cưới Phi Nhi cho con. Ban đầu con không yêu nàng. Nhưng vì hôn sự này do người chọn cho, để người vui nên con cũng đối xử tốt với Phi Nhi. Càng về sau này, con phát hiện ra, Phi Nhi là một nữ tử tốt, rất đáng để con yêu. Con cũng yêu nàng. Có thể lấy được nàng, trong lòng con cũng cảm thấy hạnh phúc. Con nghĩ rằng cả đời này có thể chăm sóc nàng, củng nhau sống thật vui vẻ. Lão phu nhân, lòng dạ con đối với người luôn tràn đầy cảm kích. Nhưng vì sao đến bây giờ, người lại cố chấp bắt con viết hưu thư đuổi Phi Nhi đi? Đúng là Phi Nhi sai lầm, nàng đã làm rất nhiều việc xấu, nhưng nàng sẽ sửa đổi. Trải qua bao nhiêu chuyện như thế, nàng sẽ không sai lầm nữa. Chẳng lẽ, ngay cả cơ hội này mà Lão phu nhân cũng không cho nàng ư? Ai mà không có lúc làm sai? Lão phu nhân có dám nói người không có không? Người còn nhớ Lạc Lạc không? Bạch Lạc Lạc. Lão phu nhân, nếu năm xưa người có thể khoan dung với Bạch Tố Điệp một chút, sao Bạch Lạc Lạc lại chạy đến Thẩm gia trả thù, làm liên lụy đến Băng Nhi muội muội cũng qua đời chứ? Lão phu nhân, tìm chổ khoan dung mà độ lượng, người hãy niệm tình nhi tử mà tha cho thê tử của con một lần đi".

Thẩm Phúc nói chuyện khẩn khiết, khóc lóc kể lể, người trong chính đường không ai là không xúc động. Nhưng Lão phu nhân không vì thế mà cảm thấy đồng tình với Mai Nhiêu Phi, ngược lại vì Thẩm Phúc nhắc tới chuyện của Bạch Tố Điệp và Bạch Lạc Lạc, còn có phần thẹn quá hóa giận.

Bà chỉ vào Thẩm Phúc, giọng nói hơi run, lạnh lùng quát: "Phúc Nhi! Rốt cục ngươi muốn làm gì hả? Ngươi muốn đại nghịch bất đạo à?".

Mọi người trong chính đường đều không dám nói một tiếng, không khí nhất thời lặng phắc đến dọa người. Lúc này, tôi thấy Minh Nguyệt Hân Nhi đang lấy ống tay áo khẽ chùi nước mắt, có lẽ bị tình cảm sâu sắc giửa Thẩm Phúc và Mai Nhiêu Phi làm rung động. Thừa dịp không ai chú ý, con bé lặng lẽ đi ra ngoài.

Đúng lúc này, Đỗ Linh Nhược đứng lên, nói với Lão phu nhân: "Đủ rồi. Lão phu nhân, ta thấy bà đúng thật là lão hồ đồ mà. Phu thê người ta ngọt ngào như mật, gắn kết như dầu, tình chàng nghĩa thiếp, bà xen vào làm cái gì? Viết hưu thư gì chứ, chẳng lẽ bà muốn tất cả các nhi tử của bà đều hận bà cả đời ư? Nếu không phải lúc trước bà làm ra vẻ khôn ngoan, ta cũng sẽ không trở thành trò cười cho cả Duy huyện đúng ngày thành thân. Ta nói bà đấy, hồ đồ một lần thì cũng chẳng sao. Nhưng nếu lúc nào cũng hồ đồ, chỉ e đến khi... chết già, không còn nhi tử nào chăm sóc bà thời khắc lâm chung đâu".

Tiếp xúc với Đỗ Linh Nhược một thời gian, tôi đã biết cô ta thực sự không phải nữ tử không biết phải trái, chỉ là tính nết hết sức nóng nảy không chịu thua kém, tuyệt không cúi đầu trước bất kỳ ai. Trước mặt Lão phu nhân, cô ta cũng ỷ vào thân phận thiên kim tiểu thư của mình, nói chuyện không hề kiêng nể. Nếu là lúc khác, có lẽ Lão phu nhân sẽ không truy cứu. Nhưng giờ không phải lúc bình thường, giờ Lão phu nhân đang nổi nóng, nghe cô ta nói vậy thì lập tức quát lên: "Người đâu, dẫn ả đàn bà chanh chua này đi cho ta, nhốt vào trong phòng, không có lệnh của ta, không ai được phép thả ra".

Ngay tức khắc, có người đưa Đỗ Linh Nhược ra ngoài. Đỗ Linh Nhược vừa đi vừa cắn hạt dưa, lạnh lùng nói: "Giờ nhốt ta vào cũng chẳng phải chuyện gì to tát, nhưng đừng chờ đến hôm khác lại đến xin xỏ ta là được rồi", nói xong, bỏ đi không thèm quay đầu lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.