Cửu Gia Đừng Làm Vậy

Chương 58: Chương 58: Chương 17




Lâm Cẩm Phong không chịu, vẫn nhìn chằm chằm cái đầu nằm lăn lóc dưới đất: “Cha... Cha...”.

Thực ra Nhẫm Cửu rất hiểu tâm tình của hắn, nhưng bây giờ lại không phải lúc hành động theo cảm tính, Nhẫm Cửu chém tay vào gáy Lâm Cẩm Phong, Lâm Cẩm Phong vốn đã không còn bao nhiêu sức lực lập tức rũ ra. Nàng vác Lâm Cẩm Phong lên, vừa định đi lại nhớ tới mục đích mình chạy đến đây. Chẳng phải mình cần lấy tài liệu cơ mật gì đó có thể còn lại trong chiếc đĩa bị bắn rơi hay sao?

Nhẫm Cửu nhìn Lâm Cẩm Phong đã ngất xỉu sau lưng, cắn răng nói: “Anh ở đây cản đường, một sinh vật không mang hình người cũng không được buông tha. Em vác hắn đi lấy tài liệu trong kia”.

“Không thành vấn đề”. Sở Cuồng vốn đã xác định một con cũng không buông tha. Hắn tung người nhảy lên, trận giết tróc bắt đầu.

Nhẫm Cửu bên này vác Lâm Cẩm Phong lên rồi chạy về chiếc đĩa kim loại. Chạy đến nơi, lửa vẫn còn đang cháy. Thông thường lửa cháy mạnh như vậy thì bên trong chắc chắn không còn tài liệu gì. Nhưng đây là thứ đến từ quê hương của Sở Cuồng, sao trên trời hắn cũng có thể lấy xuống, hoàn toàn có thể làm ra vài tờ tài liệu không cháy được.

Nhẫm Cửu giấu Lâm Cẩm Phong trong một góc kín, sau đó đứng trước thiết bị bay. Nàng nhắm mắt lại, qua tiếng lửa cháy phừng phừng, nàng có thể nghe ra chỗ nào có khe hở, chỗ nào là lối đi. Nàng mở mắt ra, đôi mắt lộ rõ vẻ kiên định, sau đó lao thẳng vào giữa biển lửa ngập trời. Cúi người tiến lên, bước chân cực nhanh, ngọn lửa xung quanh không đốt lan sang người nàng. Nàng đi thẳng về phía trước, lách qua một cánh cửa hẹp đang cháy, cuối cùng tới một nơi tương tự như phòng điều khiển. Có ba người mặc đồ trắng nằm rải rác trong phòng, xem ra đều đã chết.

Nhẫm Cửu nhận ra bộ đồ trắng này, kể cả lúc nằm mơ cũng không quên được. Đây chính là quần áo mà Thần Y mặc hôm nàng và Tiêu Phi bị bắt nhốt vào phòng kim loại. Mặc dù bây giờ cơ thể người đồng hóa mang đến rất nhiều tiện lợi cho nàng, nhưng nghĩ đến những chuyện như một cơn ác mộng hôm đó, nàng vẫn không khỏi khó chịu.

Nhẫm Cửu quay đầu nhìn quanh tìm kiếm trong phòng, lại thấy trên chiếc bàn kim loại đang cháy nóng rực có một quả cầu ánh sáng nhỏ màu lam vẫn phát sáng, giữa quả cầu có một thứ màu bạc. Nhẫm Cửu không biết thứ này, thậm chí ngay cả chất liệu của nó là gì cũng không nhận ra, nhưng thấy nó được bảo vệ cẩn thận như vậy nên cũng đoán được đây nhất định là tài liệu cơ mật đó.

Nhẫm Cửu bước nhanh tới muốn lấy khối vuông màu bạc đó nhưng lại bị quả cầu ánh sáng màu lam ngăn lại. Nhẫm Cửu quan sát thấy chiếc bàn kim loại này khá mỏng, bên trên có rất nhiều nút bấm điều khiển. Nhẫm Cửu không hiểu gì về những thứ này, đành xoa tay rồi nắm chặt bàn kim loại, cắn răng, hét lên một tiếng rồi giật mạnh nó lên.

Sau khi tia điện lóe lên khắp nơi, Nhẫm Cửu cho rằng quả cầu ánh sáng không còn động lực sẽ ngừng hoạt động, không ngờ quả cầu ánh sáng vẫn tiếp tục quay tròn bảo vệ khối vuông màu bạc bên trong. Đây chắc chắn là một thứ rất quan trọng, phá như vậy mà cũng không hỏng.

Sau đó Nhẫm Cửu vác cả chiếc bàn kim loại này lên, từ bên trong đám cháy thản nhiên đi ra ngoài. Xách Lâm Cẩm Phong bị nhét trong góc lên, Nhẫm Cửu nói với Sở Cuồng đang đánh nhay với sinh vật không mang hình người gần đó một tiếng rồi nhảy lên nóc nhà dân trở về Lâm phủ.

Tình trạng lộn xộn trong thành Giang Châu đến tận tảng sáng hôm sau mới ổn định lại. Đường phố bừa bộn, đám người đồng hóa thất bại bị tiêu diệt toàn bộ, có tên biến mất không còn một dấu vết gì, có tên trở thành một thi thể đáng sợ, bị chất đống trên đường phố. Phía đông thành Giang Châu nơi Sở Cuồng ngăn cản các sinh vật không mang hình người, xác đám quái vật xếp thành một ngọn núi nhỏ.

Cất song kiếm đi, màu đỏ trong mắt biến mất, mái tóc bạc cũng dần chuyển thành màu đen, Sở Cuồng mệt mỏi dựa vào tường nghỉ một lát. Đã lâu lắm rồi không tác chiến với cường độ cao trong thời gian dài như vậy, thân thể hắn cũng không chịu đựng nổi. Có điều sau việc này, Bạch Quý chắc cũng phải nằm yên vài ngày. Xác suất tiêm thuốc đồng hóa thành công rất nhỏ, cho dù là sản phẩm thất bại cũng không hề nhiều. Bạch Quý phái nhiều người đồng hóa thất bại như vậy đến đối phó tứ đại thế gia, có lẽ là muốn một mẻ bắt gọn toàn bộ những người còn có ý định phản kháng trong võ lâm.

Bạch Quý tính được Sở Cuồng sẽ ở đây nên ngay cả loại quái vật như người tổ hợp cũng lấy ra mục đích không ngoài ngăn cản hắn. Nhưng có lẽ Bạch Quý không tính được nơi này còn có một người đồng hóa thành công khác...

Nghĩ đến phát pháo hạt của Nhẫm Cửu tối hôm qua, bây giờ Sở Cuồng vẫn thấy dở khóc dở cười. Mặc dù khi đó hắn rất giận dữ, nhưng giờ nghĩ lại, nếu không có phát pháo chó ngáp phải ruồi đó của Nhẫm Cửu, sợ rằng giờ này hắn vẫn còn đang vất vả đối phó với chiếc đĩa bay. Dù sao thứ này cũng là một chiếc tàu chiến cỡ nhỏ.

Sở Cuồng vòng đến nơi đĩa bay rơi xuống. Ngọn lửa cháy cả đêm làm chiếc đĩa bay biến thành một đống kim loại cháy đen. Hắn đảo mắt trên đĩa bay, thu thập những tư liệu còn sót lại.

Đây là kiểu đĩa bay mười năm trước, bên trong đã được cải tạo lại, là loại tàu chiến dùng để thu thập vật liệu thí nghiệm, trên tàu có trang bị một bộ phận hỏa lực tấn công. Bạch Quý tính toán không sai, nếu chỉ có một mình Sở Cuồng trong điều kiện không có cơ giáp, hắn quả thật không thể nào đối phó được chiếc tàu chiến này cùng với vô số người đồng hóa thất bại. May mà có Nhẫm Cửu...

Sở Cuồng nghĩ lại, năm đó khi phản bội rời bỏ hạm đội Bình Minh, Bạch Quý không hề mang theo được bao nhiêu thứ. Bây giờ hắn đã phá hủy đĩa bay phụ trách thu thập vật liệu thí nghiệm này của Bạch Quý, sợ rằng Bạch Quý cũng không còn loại đĩa bay này nữa. Sau này bọn chúng muốn thu thập “vật liệu thí nghiệm” thì có lẽ chỉ còn cách sai người đi bắt người.

Đối với võ lâm hiện nay, đây rõ ràng là một tin tốt.

Sở Cuồng tuần tra một vòng ở phía đông thành Giang Châu sau khi xác nhận không còn mối de dọa nào nữa mới về Lâm phủ. Lúc này trong Lâm phủ cũng rối loạn, các môn phái võ lâm có người chết, có người bị thương. Thiếu chủ nhà họ Lâm từ đêm qua được vác về đến giờ vẫn hôn mê bất tỉnh. Trong tứ đại thế gia, chỉ có người của Tiêu gia còn tỉnh táo.

Sở Cuồng đi vào Lâm phủ, không có ai để ý đến hắn. Mỗi người đều đang bận rộn việc của mình. Đến tận lúc sắp đi đến chỗ ở, hắn mới nhìn thấy Phó Thanh Mộ đang đi qua đi lại vô cùng sốt ruột.

“Sở huynh!”. Phó Thanh Mộ nhìn thấy hắn mà không khác gì nhìn thấy cứu tinh: “Huynh đi xem Cửu cô nương của huynh đi, mắt trợn ngược, sắp chết tới nơi rồi!”.

Sở Cuồng ngẩn ra, trong lòng cũng đoán được nguyên do. Hắn cất bước đi vào phòng, Nhẫm Cửu nằm thẳng đuột trên giường, mắt trợn ngược, tứ chi cứng đờ, cả mắt và tóc đều đã trở lại bình thường.

“Hôm qua Cửu cô nương vác thiếu chủ nhà họ Lâm về trả cho Lâm gia, sau đó quay lại. Lúc đầu Cửu cô nương còn cầm một khối vuông hỏi ta nhìn có oai không, chớp mắt sau đó tóc biến lại thành màu đen, Cửu cô nương đã nằm bẹp dưới đất, đúng như bây giờ, trừ con ngươi có thể chuyển động, mọi bộ phận khác đều không cử động”.

Sở Cuồng thoáng nhìn Nhẫm Cửu, thấy Nhẫm Cửu cũng mở to mắt nhìn hắn, ánh mắt ngỡ ngàng đờ đẫn. Cơ thể chắc rất đau, Sở Cuồng nghĩ. Mới biến thành người đồng hóa mà đã sử dụng nhiều sức mạnh như vậy, tác dụng phụ chắc là rất lớn. “Hiện tượng bình thường”, Sở Cuồng nói: “Khối vuông cô ấy mang về đâu rồi?”.

Qua loa thế là xong rồi sao? Phó Thanh Mộ há hốc mồm, Nhẫm Cửu nằm trên giường cũng sốt ruột không ngừng đảo mắt qua lại. Sở Cuồng không nhìn nàng lần nào nữa, ra ngoài tìm bục điều khiển bị nàng giật ra đó.

Phó Thanh Mộ đi tới bên cạnh Nhẫm Cửu: “Thấy Sở huynh không sốt ruột lắm, dường như thương thế của cô nương không quá mức quan nghiêm trọng. Thế tại sao lại không cử động được? Cô nương có đau không?”.

Nhẫm Cửu chớp mắt, cảm thấy không có chỗ nào không đau, ngay cả mí mắt cũng đau mỗi khi chớp mắt. Sở Cuồng còn nói đó là hiện tượng bình thường? Bình thường cái đầu anh ấy!

Phó Thanh Mộ thấy hay hay, chọc ngón tay vào má Nhẫm Cửu: “Vậy ta chọc cô nương thế này thì có đau không?”.

Nhẫm Cửu lập tức cảm thấy mặt mình đau buốt như bị kim đâm, lại không thể nào phát ra tiếng kêu được. Nhẫm Cửu trợn mắt nhìn Phó Thanh Mộ, Phó Thanh Mộ vội vàng xua tay: “Được rồi được rồi, ta không chạm vào cô nương nữa, không chạm vào cô nương nữa!”.

Hai người đang ầm ĩ, đột nhiên có tiếng bước chân dồn dập vang lên bên ngoài, nghe có vẻ người đến khá đông. Phó Thanh Mộ ra ngoài xem, Tiêu Phi đã dẫn chủ sự các môn phái võ lâm đến nơi. Chưởng môn các phái đi sau lưng, Tiêu Phi đều mang vẻ mặt nặng nề, ngay cả sắc mặt Tiêu Thế Lệ cũng cực kì u ám. Chính vì thế vẻ mặt Tiêu Phi lại càng có vẻ thờ ơ. Tiêu Phi nhìn Phó Thanh Mộ: “Tả hộ pháp và giáo chủ đâu?”.

Phó Thanh Mộ thoáng nhìn vào trong phòng, lại nhìn đám đông sau lưng Tiêu Phi. Phó Thanh Mộ không ngốc, tốt xấu gì cũng lăn lộn bao nhiêu năm trong chốn giang hồ, đương nhiên hắn không thể nói thật với bọn họ rắng giáo chủ Kì Linh giáo bây giờ đang nằm bất động trong phòng được. Vì vậy hắn nheo mắt cười: “Giáo chủ hôm qua giải quyết đám yêu quái đó xong nên hơi mệt, hiện đang nghỉ ngơi trong phòng, dặn dò bất kì ai cũng không được quấy rầy”.

Trong lòng Tiêu Phi chắc cũng biết Nhẫm Cửu có lẽ đã xảy ra vấn đề gì đó nên không vặn hỏi. Hắn chớp mắt nhìn, Sở Cuồng đã từ buồng trong đi ra, cầm trên tay một quả cầu ánh sáng màu lam. Trong quả cầu ánh sáng đó có một thứ mày bạc trôi lơ lửng. Mọi người có mặt thấy thứ này rất kì dị, quả cầu ánh sáng màu lam này rất giống ánh sáng chiếc đĩa bay hôm qua phát ra. Mọi người liền ồn ào bàn tán, có người thậm chí lùi lại phía sau, có lẽ cảnh tượng tối qua đã để lại ám ảnh tâm trí nặng nền đối với họ.

Sở Cuồng không hề ngạc nhiên khi thấy thần sắc của mọi người. Hắn ném thứ trong tay xuống đất, quả cầu ánh sáng màu lam lăn lông lốc tới chỗ họ đứng. Một đám cao thủ võ lâm uy phong lẫm liệt không ngờ lại vội vã lùi về phía sau.

Phó Mộ Thanh nhìn mà buồn cười. Hắn bị những nhân sĩ chính đạo này ức hiếp bao nhiêu năm nay, bây giờ thấy bọn họ hèn nhát như vậy, trong lòng cảm thấy rất hả giận.

Sở Cuồng không có biểu hiện gì, vẫn nói năng nghiêm nghị như mọi ngày: “Tại hạ biết ý đồ các vị đến đây. Đối với chuyện tối qua, tại hạ có lời xin lỗi vì không cảnh báo từ sớm. Nhưng trải qua chuyện tối qua, chắc hẳn các vị cũng đã có hiểu biết nhất định về đối thủ sắp phải đối mặt. Tại hạ có thể khẳng định với các vị, ngoài tại hạ, Nhẫm Cửu và tế ti Tiêu Phi, những người ở đây không ai có thể địch nổi người đồng hóa”.

Lời Sở Cuồng nói nghe hết sức cuồng vọng, nhưng tình hình tối qua quả là như thế. Nếu không có hắn và Nhẫm Cửu, sợ rằng những người ở đây đã mất mạng từ lâu rồi. Sau khi Sở Cuồng và Nhẫm Cửu đuổi theo đến khu thành phía đông, nếu không có tế ti Kì Linh giáo Tiêu Phi bảo vệ, sợ rằng số người có thể đứng ở đây cũng giảm bớt một nửa.

“Cường địch đã đến trước mắt, xuất phái từ tình hình thực tế, chúng ta chỉ có cách hợp tác”. Sở Cuồng nói: “Mà để đạt được lợi ích lớn nhất trên chiến trường, trong thời gian hợp tác, các vị chỉ có nghe theo lệnh của ta mới có thể giành được thắng lợi lớn nhất”.

Hắn nói xong câu này, xung quanh im lặng một lát.

“Ngươi bắt chúng ta phục tùng Kì Linh giáo sao?”.

Sau lời dị nghị này, mọi người có mặt đều lắc đầu: “Như vậy sao được!”.

“Kì Linh giáo là bang môn tà đạo, võ lâm chính phái bọn ta sao có thể nghe các ngươi chỉ huy được?”.

“Hoang đường! Có chết ta cũng không nghe lệnh của tên nhóc nhà ngươi”.

Sở Cuồng gật đầu: “Được, vị này thà chết không nghe thì có thể rời khỏi đây!”.

Mọi người nghe vậy sửng sốt, bầu không khí lại trở nên im lặng. Phó Thanh Mộ phì cười rất không đúng lúc. Ông già “râu bạc” thà chết” đó thì tức giận đến mức sắc mặt tối sầm, nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không bỏ đi.

“Tại hạ trình bày rất rõ ràng về tình hình hiện nay. Nếu nhất thiết phải diễn đạt bằng cách các vị có thể hiểu được thì đó là: Hoặc là phục tùng, hoặc là chờ chết”. Giọng điệu của Sở Cuồng không thay đổi, nhưng nội dung lại làm sắc mặt các vị chưởng môn hết trắng lại xanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.