Sở Cuồng nghe thấy lời này, trái tim hắn khó chịu như bị đạp một cước: “Nhẫm Cửu…”. Hắn không kìm được muốn nói với Nhẫm Cửu, Nhẫm Cửu đã nhận nhầm người rồi, Sở Cuồng đã đến, Sở Cuồng không hề lỗi hẹn.
Bốn người đều ngồi xuống, yên lặng bưng bát ăn cơm.
Thức ăn lúc bày lên bàn vẫn nóng hổi mà bây giờ đã nguội ngắt, rau dưa cũng không còn màu sắc tươi tắn như ban đầu, ủ rũ cuộn tròn thành đống trong đĩa, thoạt nhìn giống như một đống rau bị ném dưới đất chờ đến lúc thối rữa.
Sở Cuồng lại ăn hết hơn nửa số thức ăn trên bàn, no đến mức hệ thống phục vụ cũng phải nhắc nhở hắn không được ăn nữa, hắn mới dừng lại. Vừa ngẩng đầu lên, hắn nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của ba người còn lại. Nhẫm Cửu sững sờ nói: “Là lỗi của tôi, tôi đã để đại tế ti đói đến mức này. Đại tế ti ăn no chưa?”.
Phó Thanh Mộ cũng sững sờ nhìn hắn: “Huynh không sao chứ?”. Lâm Cẩm Phong cũng yên lặng nhìn hắn.
Sở Cuồng không để ý đến bọn họ, chỉ nhìn chằm chằm Nhẫm Cửu nói: “Ngon lắm!”.
Nhẫm Cửu sững ra.
Hắn lại nói tiếp: “Thức ăn rất ngon“.
Khóe miệng Nhẫm Cửu dần lộ ra một nụ cười, tiếp đó dẩu môi hứ một tiếng: “Sở Cuồng không đến thì thôi, lần sau có xin tôi nấu cơm tôi cũng không nấu. Để tôi dùng số cơm thừa canh cặn này trộn một bát cơm cho anh ấy buồn nôn chết luôn“. Nhẫm Cửu vừa nói vừa thu dọn bát đũa: “Đi thôi đi thôi. May mà đồ ăn cũng gần như là hết rồi“.
Lâm Cẩm Phong vội vàng đứng dậy giúp đỡ: “Cửu cô nương, để tại hạ giúp“.
“Không cần không cần“. Hai người tranh nhau làm, dần dần đi ra ngoài.
Nghe tiếng hai ngườỉ càng lúc càng xa, Phó Thanh Mộ quay lại nhìn thẳng vào Sở Cuồng: “Có thương không?“.
Sở Cuồng im lặng không đáp.
Phó Thanh Mộ dựa vào lưng ghế: “Từ góc độ của một người ngoài, mỗi lần ta nhìn thấy Cửu cô nương như thế này lại cảm thấy rất thương“.
Sở Cuồng cau mày: “Mỗi lần?“.
Phó Thanh Mộ thở dài, đi tới bên cạnh Sở Cuồng, vỗ vỗ vai hắn. “Ta cũng coi như đã đồng hành với các vị một thời gian dài. Sở huynh là người chậm hiểu, ta biết, ta biết hết“. Sở Cuồng đưa mắt liếc hắn, Phó Thanh Mộ lại không nhìn Sở Cuồng, vừa nói vừa đi ra ngoài cửa: “Mấy ngày tới nếu Sở huynh có thời gian thì nên thường xuyên đến chơi với Cửu cô nương. Không biết chừng Cửu cô nương nhìn thấy huynh nhiều lại có thể nhận ra huynh. Nhưng từ một phương diện khác mà nói, thực ra ta nghĩ Cửu cô nương không nhận ra huynh thì tốt hơn. Cứ để Cửu cô nương coi người khác là Sở Cuồng, như vậy huynh mới có thể nhìn nhận Cửu cô nương rõ ràng hơn“.
Nhìn nhận Nhẫm Cửu rõ ràng hơn? Trong vấn đề này Sở Cuồng cho rằng mình dường như không có gì cần học tập. Hắn cho rằng mình đã nhìn nhận Nhẫm Cửu rất rõ ràng rồi. Nhẫm Cửu là người bạo dạn, ương ngạnh, nhưng lại rất chu đáo với người mình quan tâm.
Sở Cuồng nghĩ hắn đã nhìn thấu Nhẫm Cửu từ một góc độ rất khách quan. Nhưng đến hôm sau, Sở Cuồng bắt đầu hoài nghi ý nghĩ này của mình. Sáng sớm hôm sau, Nhẫm Cửu nhận nhầm Phó Thanh Mộ thành Sở Cuồng. Phó Thanh Mộ cũng đã quen nên chẳng buồn giải thích. Nhưng hắn cũng không giả làm Sở Cuồng, mọi ngày thường làm gì thì hôm nay cũng làm như vậy. Hắn kéo Nhẫm Cửu đi: “Phía tây thành Sở Châu hôm nay có chợ phiên, cô nương ở nhà mấy ngày liền rồi, hôm nay có muốn ta dẫn cô nương đi chơi không?“.
Câu nói này hoàn toàn không phải lời Sở Cuồng bình thường có thể nói ra, nhưng Nhẫm Cửu lại không hề phát hiện, chi nhìn Phó Thanh Mộ chằm chằm với đôi mắt long lanh: “Anh định dẫn em đi à? Hôm nay anh không bận à? Không cần bàn bạc công chuyện với những người khác sao?“.
Phó Thanh Mộ xua tay: “Những chuyện đó đều không phải vấn đề“.
Nhẫm Cửu cũng không truy cứu nguyên nhân hôm trước hắn lỡ hẹn đến ăn cơm, vui vẻ vào trong phòng trang điểm rồi hào hứng cùng Phó Thanh Mộ đi chợ.
Sở Cuồng nghiêm mặt đi sau lưng bọn họ, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Sau trở ngại năng lực nhận thức lại đến trở ngại năng lực logic“.
Quan sát hai ngày, Sở Cuồng đưa ra một kết luận: Nhẫm Cửu hiện nay dường như chỉ công nhận thứ mình cho là đúng, không nghĩ đến chuyện có phải mình đã nhận nhầm người hay không, cũng không bao giờ so sánh “Sở Cuồng” hiện nay với Sở Cuồng trước kia. Nhẫm Cửu căn bản không hề phân tích Sở Cuồng thật sự có nói chuyện như vậy, làm việc như vậy hay không.
Xem ra đã sinh ra ảnh hưởng nhất định đối với thần kinh não. Sở Cuồng ngẫm nghĩ, trước đây Nhẫm Cửu đã nói khi biến từ người đồng hóa thành người bình thường sẽ có một thời gian không thể nói được, chắc chính là bởi trung khu thần kinh... xảy ra vấn đề. Biết được nguyên nhân bệnh đại khái nhưng Sở Cuồng lại không hề vui mừng. Không phải vấn đề ở chỗ khác mà lại là vấn đề ở đầu óc. Với những trang thiết bị và kĩ thuật của hắn hiện nay, hắn hoàn toàn không có cách nào trị liệu cho Nhẫm Cửu.
Sở Cuồng trầm ngâm. Nhẫm Cửu đã biến thành người đồng hóa, thuốc sẽ càng ngày càng ngấm sâu vào người, triệt để thay đối bộ gene vốn có của Nhẫm Cửu. Bệnh tình của Nhẫm Cửu cũng sẽ càng ngày càng nghiêm trọng. Bây giờ mới chỉ là nhận nhầm người và mất một phần năng lực logic, nết thêm một thời gian nữa...
“Cửu cô nương, có ăn kẹo hồ lô không?“. Đi đến chợ Phộ Thanh Mộ đột nhiên chỉ một người bán kẹo hồ lô.
Đôi mắt vốn đã sáng ngời của Nhẫm Cửu trong nháy mắt càng trở nên lấp lánh. “Có!”, Nhẫm Cửu trả lời rất to như một đứa trẻ con.
Phó Thanh Mộ mua kẹo hồ lô, cười tít mắt đưa cho Nhẫm Cửu, sau đó xoa đầu Nhẫm Cửu: “Ăn xong ta lại mua cho cô nương nữa“.
Mắt Nhẫm Cửu sáng lấp lánh: “Sở Cuồng, hôm nay anh thật hào phóng“.
Nghe Nhẫm Cửu nói như thế, cho dù biết là không đúng lúc, nhưng Sở Cuồng vẫn không nhịn được trầm tư. Trước đây hắn keo kiệt với Nhẫm Cửu thế nào... mà một xâu kẹo hồ lô đã có thể làm cho Nhẫm Cửu vui như thế...
Phó Thanh Mộ nghe vậy cũng cười: “Kì thực ta cảm thấv bình thường ta rất bủn xỉn“.
Nhẫm Cửu gật đầu: “Cuối cùng anh cũng nhận ra à?“.
Sở Cuồng:
Phó Thanh Mộ vui hết cỡ: “Không sai không sai, ta trời sinh lòng dạ hẹp hòi. Cô nương xem, cùng đi với cô nương bao nhiêu lâu, ngay cả một xâu kẹo hồ lô cũng chưa bao giờ mua cho cô nương, khỏi phải nói đến quà cáp gì khác. Ta đúng là quá tồi“.
Nhầm Cửu gãi gãi đầu: “Cũng không phải. Anh đã tặng em sao trên trời mà“.
Phó Thanh Mộ mấp máy môi: “Sao trời?“. Hắn thoáng nhìn lên trời. Thấy Phó Thanh Mộ kinh ngạc như thế, Sở Cuồng lập tức cảm thấy nở mày nở mặt một cách rất hẹp hòi.
Nhưng Nhẫm Cửu lại cúi đầu, liếc Phó Thanh Mộ vài lần, lại gãi gãi đầu, nói một cách gian nan: “Nhưng mà... trước đây em vẫn không dám nói với anh...“.
“Sao? Nói cái gì?“.
Nhẫm Cửu vặn vẹo ngón tay: “Em làm mất sao rồi...“. Nhẫm Cửu vội vàng giải thích: “Không phải em sơ ý làm rơi mất... Thôi được, thực ra cũng coi như là em sơ ý làm mất. Nhưng tình hình khi đó khẩn cấp, sau khi bị cái đĩa bay gì đó bắt đi, em chỉ một lòng một dạ nghĩ đến tính mạng mình, không để ý đến sợi dây chuyền đó. Sau khi về mới phát hiện không thấy nó đâu...“.
Quả thật sau khi tìm được Nhẫm Cửu đã không thấy sợi dây chuyền đeo trên cổ nàng nữa. Sở Cuồng thấy Nhẫm Cửu cúi đầu xin lỗi Phó Thanh Mộ: “Em đã tìm rất lâu mà không thấy. Sau đó bận rộn nhiều việc nên mãi không nói với anh... Thực ra là em sợ anh biết...“.
“Không sao“. Phó Thanh Mộ nói ngay mà không suy nghĩ: “Mất rồi thì thôi, có gì to tát đâu“.
Sở Cuồng bên cạnh nghe xong liền nắm chặt nắm đấm. Viên thiên thạch đó quả thật rất hiếm có, nếu bán đấu giá ở liên minh không biết chừng có thể bán được giá một chiếc tàu chiến. Nhưng Sở Cuồng không để ý đến tiền tài. Hắn đă tặng Nhẫm Cửu hòn đá thì đó là đồ cùa Nhẫm Cửu, giờ nàng làm mất Sở Cuồng cho rằng mình vốn không có lập trường gì để trách cứ nàng. Nhưng giọng điệu gã đạo sĩ này không ổn. Nhẫm Cửu xin lỗi Sở Cuồng, hắn dựa vào cái gì mà trả lời sảng khoái như vậy?
“Vốn em muốn giữ viên đá đó, sau này nếu anh ở lại với em, viên đá này chính là tín vật đính ước. Nếu anh về quê hương anh, em tốt xấu gì cùng có một viên đá làm kỉ niệm. Nhưng bây giờ...”, Nhẫm Cửu cười gượng: “Dường như em chẳng bao giờ giữ được thứ gì…“.
Sở Cuồng sững sờ. Hắn không ngờ Nhẫm Cửu lại nghĩ như vậy
Phó Thanh Mộ thở dài, vuốt tóc Nhẫm Cửu, sau đó nắm tay nàng: “Thôi kệ những chuyện đó. Chuyện sau này để sau này nói tiếp. Hôm nay cô nương cứ việc chơi cho thoải mái, thích thứ gì cứ nói với ta, ta sẽ mua cho cô nương“. Phó Thanh Mộ quay người đi về phía trước, Nhẫm Cửu được hắn kéo tay, hoàn toàn không xem hàng hoá xung quanh, không nghe thấy tiếng rao của những người bán hàng rong, chỉ nhìn chằm chằm hai bàn tay nắm lấy nhau, sau đó gương mặt dần đỏ bừng, ngượng ngùng như lá cây xấu hổ chỉ chạm vào là co lại. Nhưng nụ cười bên khóe miệng Nhẫm Cửu lại ngọt ngào không sao che giấu được, lén lút vui mừng như một em bé ăn vụng kẹo.
Chỉ là một cái nắm tay lại đổi được vẻ mặt hạnh phúc như vậy của Nhẫm Cửu, Sở Cuồng đột nhiên vỡ lẽ, trước kia hắn chưa từng nhìn thấy vẻ mặt Nhẫm Cửu như vậy là bởi hắn không bao giờ quay lại vào những lúc này. Hắn quả thật còn chưa hiểu rõ về Nhẫm Cửu.
Đi chơi hơn nửa ngày, sau giờ Ngọ, phiên chợ náo nhiệt cũng tan dần, hai người bắt đầu đi về, Nhẫm Cửu luôn vui vẻ tươi cười. Về đến châu phủ, Phó Thanh Mộ cần đi kiếm rượu uống, dặn Nhẫm Cửu về phòng nghỉ ngơi trước, buổi tốí không có việc gì sẽ đến chơi với Nhẫm Cửu.
Nhẫm Cửu vui vẻ về phòng, nằm trên giường ngủ một giấc. Buổi chiều ngủ dậy cảm thấy trong người hơi mệt, Nhẫm Cửu định ra vườn hoa trong châu phủ dạo chơi một lát. Nhưng vừa ra khỏi viện, Nhẫm Cửu đụng ngay phải Lâm Cẩm Phong mang đồ ăn đến cho mình. Nhẫm Cửu hơi sững người nhìn Lâm Cẩm Phong, cười nói: “Chẳng phải anh nói buổi tối đến chơi với em sao? Sao bây giờ đã tới rồi? Hôm nay anh không bận à?“.
Nụ cười trên gương mặt Nhẫm Cửu khiến Lâm Cẩm Phong nhìn đến ngây ngốc, mặt hắn hơi đỏ lên, hắn đưa hộp bánh ngọt trong tay cho Nhẫm Cửu: “Cầm Tố mang bánh ngọt đến cho tại hạ. Tại hạ nghĩ mấy ngày nay ở châu phủ buồn tẻ, chắc là Cửu cô nương cũng buồn chán nên mang đến cho cô nương. Cô nương muốn ăn thử không?“.
Nhẫm Cửu chớp mắt nhìn hắn: “Không buồn chán đâu. Chẳng phải sáng nay chúng ta ra ngoài chơi rất vui sao?“.
Lúc này Lâm Cẩm Phong mới biết Nhẫm Cửu đã nhận nhầm người. Hắn cười gượng mấy tiếng: “Cửu cô nương...” Hắn định giải thích, nhưng những lời định nói đột nhiên biến mất trong cổ họng dưới ánh mắt sáng ngời của Nhẫm Cửu. Nhẫm Cửu rất vui vẻ, không được phá vỡ sự vui vẻ của nàng, Lâm Cẩm Phong đặt hộp bánh vào tay Nhẫm Cửu: “Cô nương thử xem. Nếu cô nương thấy ngon, tại hạ sẽ mang đến cho cô nương nhiều hơn“.
Nhẫm Cửu ngẩng đầu lên, đôi mắt dường như cảm động đến mức sắp rơi lệ: “Sở Cuồng, hôm qua có phải anh bị người khác bắt nạt không?“.
Lâm Cẩm Phong không biết tại sao Nhẫm Cửu lại đột nhiên hỏi một câu như vậy. Hắn dở khóc dở cười, dứt khoát đổi chủ đề: “Bây giờ cô nương định ra ngoài à?“.
Nhẫm Cửu gật đầu: “Ngủ trưa dậy thấy người hơi mệt, em định vào vườn hoa đi dạo“.
Lâm Cẩm Phong ngẫm nghĩ: “Tại hạ đưa cô nương đi!“.
Mắt Nhẫm Cửu lập tức lấp lánh sao trời: “Vâng!“.
Sau khi hai người ra khỏi tiểu viện, một bóng người màu đen từ trên tán cây nhảy xuống, lặng lẽ nhìn bóng hai người đi xa, suy nghĩ hồi lâu rồi đi theo.
Hoa trong vườn nở rộ, hương thơm ngào ngạt, bướm bay rập rờn. Nhẫm Cửu ngồi trên tảng đá bẻ nhỏ từng miếng bánh màn thầu rồi ném xuống ao xem cá chép dưới ao tranh nhau ăn. Cho cá ăn một lát, Nhẫm Cửu cảm thấy bẻ nhỏ bánh ra quá phiền phức nên ném cả chiếc bánh xuống ao.
Lâm Cẩm Phong đưa tay cản nhưng không cản được, đành ngồi xuống bên cạnh Nhẫm Cửu, bật cười nói: “Chiếc bánh màn thầu to như vậy, cá không thể ăn được. Sau này chúng phơi bụng đầy ao thì nơi này sẽ không còn thanh nhã nữa“.
“Bánh màn thầu gặp nước sẽ tan. Bao nhiêu cá tranh nhau ăn, không bội thực được đâu“. Nhẫm Cửu quay sang, đột nhiên vô tình nhìn thấy trên cổ Lâm Cẩm Phong có hai vết thương nhỏ đã đóng vẩy, nàng nhớ đó là vết răng của nàng. Nàng nhất thời hơi thất thần, đưa tay sờ vết thương trên cổ hắn: “Là hôm đó em cắn...“.
Lâm Cẩm Phong sững người, vội vàng nghiêng người kéo cổ áo lên che vết thương: “Không có vấn đề gì nữa rồi“.
Nhẫm Cửu thì thào: “Không ngờ vẫn chưa khỏi“.
“Sắp khỏi rồi“. Lâm Cẩm Phong định đổi đề tài: “Chúng ta qua bên kia ngắm hoa đi“.
Nhẫm Cửu không cử động. Đến lúc Lâm Cẩm Phong định kéo Nhẫm Cửu đi, Nhẫm Cửu lại đột nhiên dùng hai tay vỗ lên mặt Lâm cẩm Phong. “Không được cử động!”, Nhẫm Cửu nói, sau đó xáp đến gần xem vết thương trên cổ hắn: “Em cắn sâu quá...“.
Họ cách nhau quá gần. Lâm Cẩm Phong khẽ quay đầu, nhìn thấy nửa bên mặt Nhẫm Cửu. Hắn không khỏi nhớ đến buổi tối ở thành Giang Châu đó, Nhẫm Cửu tóc bạc mắt đỏ như yêu ma, lại như tiên nữ giáng trần cứu mạng hắn.
“Nhất đinh là rất đau”, Nhẫm Cửu thì thầm.
Ánh mắt Lâm Cẩm Phong dịu dàng: “Không đau“.
Đầu ngón tay Nhẫm Cửu hơi nóng hơn nhiệt độ cơ thể người thường nhẹ nhàng vuốt ve vết thương trên cổ Lâm Cẩm Phong, không nói lời nào lại hơn ngàn vạn câu âu yếm diu dàng. Thấy Nhẫm Cửu cúi đầu, Lâm Cẩm Phong khẽ gọi một tiếng: “Cửu cô nương!“. Hắn suýt nữa không kìm được đưa tay kéo Nhẫm Cửu vào lòng. Hắn muốn khẽ khàng an ủi để Nhẫm Cửu thôi tự trách mình...
“Em xin lỗi“. Nhẫm Cửu hơi lạc giọng: “Sở Cuồng, em xin lỗi!“.
Cánh tay Lâm Cẩm Phong khựng lại giữa không trung, Một hồi lâu sau hắn mới lặng lẽ hạ tay xuống: “Không sao“. Hắn không phải Sở Cuồng, vốn không nên trả lời vấn đề này thay Sở Cuồng. Nhưng Lâm Cẩm Phong cảm thấy cho dù là Sở Cuồng thật sự nhìn thấy Nhẫm Cửu lúc này cũng sẽ nói không sao. Chỉ có điều... chỉ có điều trong lúc như thế này, hắn phải thay một người khác nói ra hai chữ đó, hắn thật sự... vừa ghen tị vừa không cam lòng.
Lúc ăn tối, Phó Thanh Mộ và Lâm Cẩm Phong đều không đến. Sở Cuồng ngồi đối diện với Nhẫm Cửu, cùng nàng ăn cơm, nhưng Nhẫm Cửu lại chỉ cho rằng Sở Cuồng là Vương đại thúc chuyên mổ lợn dưới nhà bếp. Nhẫm Cửu hôm nay rất vui vẻ nên chào hỏi hắn nhiệt tình: “Vương đại thúc ăn nhiều một chút đi. Đại thúc xem, con lợn đại thúc thịt rất ngon“.
Sắc mặt Sở Cuồng u ám đến cực điểm. Bất kể Nhẫm Cửu nói gì với hắn, hắn đều không trả lời. Nhưng tâm tình Nhẫm Cửu vui đến mức gần như không chú ý đến chuyện người khác không vui, vẫn vừa ăn vừa vui vẻ nói: “Đă lâu lắm rồi cháu không ở cạnh Sở Cuồng một thời gian dài như vậy.”