Cửu Gia Đừng Làm Vậy

Chương 49: Chương 49: Chương 8




Nhẫm Cửu nói: “ Anh nói rất đường hoàng,

nhưng em vẫn cho rằng anh đang ghen”.

Phó Thanh Mộ đưa một xâu kẹo hồ lô cho Nhẫm Cửu: “Nào, ăn xâu kẹo này đi, Sở Cuồng sớm muộn gì cũng là của cô nương, đừng buồn”.

Nhẫm Cửu ngẩng đầu nhìn hắn: “Sao anh biết sớm muộn gì anh ấy cũng là của tôi?”.

Phó Thanh Mộ phất tay: “Chuyện này chẳng phải quá rõ ràng sao?”. Hắn giơ ngón tay lên, đang định nói rõ với Nhẫm Cửu, đột nhiên có tiếng vó ngựa gấp gáp vang lên phía đầu phố. Phó Thanh Mộ rướn cổ lên xem, bốn con khoái mã đang chạy về phía họ, người dẫn đầu mặc áo trong màu xanh, áo ngoài màu trắng, ngũ quan như ngọc. Phó Thanh Mộ vừa nhìn một cái đã quay đầu đi, im lặng giả dạng người đi đường bình thường. Bốn con khoái mã chạy như bay qua người bọn họ, chỉ để lại bụi bặm bay lên phía sau. Phó Thanh Mộ nhìn đám người đó đi xa dần, mặt lộ vẻ suy tư.

Nhẫm Cửu thấy hắn có biểu hiện như vậy, không khỏi nhớ đến cảnh tượng lúc gặp người của sơn trang cái gì Tùng lần trước, nhỏ giọng hỏi: “Lại là nhân sĩ chính phái đuổi giết anh à?”.

Phó Thanh Mộ khẽ cười: “Cửu cô nương thông minh thật. Nhóm người này quả thực là võ lâm chính phái, chỉ có điều ta chỉ là một đạo sĩ nghèo, mấy người này cần gì đuổi giết?”.

“Nghe có vẻ bọn họ có lai lịch rất lớn?”.

“Nhà họ Lâm trong tứ đại thế gia ở trong kinh thành Giang Châu cách thị trấn nhỏ này không xa. Vừa rồi người cưỡi ngựa đi qua chính là đại công tử nhà họ Lâm và ba đệ tử giỏi nhất của Lâm phủ”. Phó Thanh Mộ vuốt cằm: “Cửu cô nương chúng ta đi tìm Tiêu Phi, trước hết nghe tin tức ở chỗ hắn. Nếu ta nghĩ không sai, vài ngày nữa có thể chúng ta sẽ phải rời khỏi đây”.

Nhẫm Cửu gật đầu, đột nhiên hỏi hắn như mới nhớ tới chuyện gì đó: “Vì sao anh còn đi theo chúng tôi? Sở Cuồng không còn giám sát anh như trước nữa, trong lòng anh ấy dường như cũng không muốn anh làm mùa xuân thứ hai của tôi nữa, cho nên bây giờ anh hoàn toàn có thể bỏ đi”.

Phó Thanh Mộ im lặng một lát rồi cười nói: “Thì vẫn còn có thuốc độc Sở huynh tiêm cho ta mà”.

“Về nhà tôi sẽ bảo anh ấy giải độc cho anh”.

Phó Thanh Mộ chỉ cười, không nói gì.

Lúc Phó Thanh Mộ và Nhẫm Cửu trở lại hoa lâu, gã nô bộc nói với họ Tiêu Phi đã chờ họ trong phòng Sở Cuồng một lúc rồi. Hai người vội đi tới đó, đến cửa liền nghe thấy Tiêu Phi trong phòng nói: “ Lần này các môn phái giang hồ cùng tổn hại nghiêm trọng. Có tin tức cho hay những người còn sống sót trong số người bị thương mang đi hôm đó đều bị giữ tại kinh thành, tôi nghĩ kẻ đầu sỏ cũng ở kinh thành, các môn phái võ lâm muốn liên thủ để thảo phạt kẻ chủ mưu. Nay quyết định cử hành đại hội võ lâm ở Giang Châu, trung tâm của tứ phương để chọn một người làm minh chủ, thống lĩnh các phái”.

“Kì Linh giáo của các vị chẳng phải là hắc đạo sao? Tại sao những nhân sĩ chính phái đó lại mời các vị?” Phó Thanh Mộ vừa hỏi vừa đi vào phòng.

Nhẫm Cửu đi sau Phó Thanh Mộ, đàn sung sướng ăn kẹo hồ lô chợt thấy một cảm giác lạnh buốt từ trước mặt tràn đến. Nhẫm Cửu chớp mắt nhìn, Sở Cuồng ngồi trên giường đang chăm chú nghe Tiêu Phi nói, đâu giống như để ý tới nàng? Thế là nàng cũng không để ý, nhìn sang chỗ khác, tiếp tục ăn kẹo hồ lô.

Nghe thấy câu hỏi của Phó Thanh Mộ, Tiêu Phi chỉ cười lạnh lùng: “Bọn chúng không mời là chuyện của bọn chúng, ta muốn đến là chuyện của ta. Minh chủ võ lâm chính là kẻ có võ công cao nhất. Nếu bọn chúng không đủ sức mạnh thì ta sẽ làm giúp”.

Phó Thanh Mộ nhếch miệng, không nói gì nữa.

“Ta báo cho ba vị việc này chính là có việc nhờ ba vị giúp”.

Sở Cuồng nói: “Nói rõ việc gì trước đã”.

“Ta biết các vị có hiểu biết về yêu vật và cuộc tấn công bất ngờ đêm đó. Chắc các vị biết người khống chế chúng là ai, cũng có thể dễ dàng tìm được hang ổ của bọn chúng hơn những người khác. Ta cũng biết việc các vị làm có liên quan tới những yêu vật đó, chúng ta đã có mục tiêu chung là chúng thì chi bằng liên thủ hợp tác”.

Sở Cuồng không hề đồng ý ngay: “Nói tiếp đi”.

“Ta sẽ nói với các vị tất cả tin tức ta biết về chúng, các vị cũng có thể sử dụng thế lực của Kì Linh giáo ta, còn các vị sẽ giúp ta tìm một người”.

Sở Cuồng quan sát hắn: “Giáo chủ của các hạ?”.

“Nàng tên Quý Thần Y.”

Lông mày Sở Cuồng khẽ động, nhưng khẽ tới mức ngay cả Tiêu Phi và Phó Thanh Mộ cũng không hề phát hiện.

Tiêu Phi nắm chặt nắm đấm: “Nếu nàng đã chết, ta phải nhìn thấy xác. Nếu nàng còn sống, ta phải nhìn thấy người”.

Sở Cuồng suy nghĩ một hồi: “Ta không thể cam đoan với các hạ là có thể tìm được người này. Nhưng ta sẽ cố gắng mở rộng khả năng”. Ngụ ý là đồng ý đề nghị của Tiêu Phi.

Tiêu Phi im lặng một lát rồi nói: “Ta cũng chỉ cần khả năng này....”. Hắn thoáng nhìn Sở Cuồng: “Đại hội võ lâm ước chừng mười ngày sau triệu tập, chiều nay chúng ta vào Giang Châu trước để mấy ngày tiếp theo thuận tiện dò xét động tĩnh của các môn phái còn lại. Sức khỏe Sở công tử bây giờ có gì đáng ngại không?”.

Sở Cuồng hắng giọng: “Đã ổn rồi”.

Tiêu Phi gật đầu: “Ờ. Đồ đạc của các vị, ta đã sai người mang từ quán trọ tới đây. Sau khi ăn cơm trưa xong, buổi chiều chúng ta có thể vào thành Giang Châu luôn”.

Sắp xếp mọi việc xong xuôi, Tiêu Phi đứng dậy cáo từ. Phó Thanh Mộ nhìn Nhẫm Cửu: “Cửu cô nương, cô nương không đi sao?”.

Nhẫm Cửu cắn một viên kẹo hồ lô: “ Tôi có việc cần nói với Sở Cuồng. Các anh cứ đi trước”.

Nghe vậy, Sở Cuồng kinh ngạc nhìn Nhẫm Cửu, nhưng vẻ mặt nhanh chóng trở lại bình thường. Phó Thanh Mộ chớp mắt nhìn nàng một lát, ghé vào tai nàng nói nhỏ: “Ta thật sự rất tò mò lúc như thế này cô nương sẽ nói gì với Sở huynh, cho nên cô nương có thể cho phép ta lát nữa nghe lén bên ngoài không?”.

“Không được”.

Phó Thanh Mộ bĩu môi: “Vậy thôi”. Phó Thanh Mộ thức thời đi ra cửa, gọi cô nương mặc áo sa hôm qua tiếp đãi hắn rồi đi vui thú. Nhẫm Cửu nghe thấy tiếng bước chân Phó Thanh Mộ đi xa dần mới đi đến bên cạnh Sở Cuồng, nói: “Em còn chưa kịp nói với anh. Sau khi bị bắt, trong gian phòng kim loại đó, Tiêu Phi đã gặp cô gái tên là Thần Y, chỉ có điều người đó dường như không nhận ra hắn”.

Sở Cuồng hơi ngạc nhiên: “ Em muốn nói chuyện này?”.

“Đúng vậy”. Như thể hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt hơi là lạ của Sở Cuồng, Nhẫm Cửu tiếp tục nói: “ Cô gái đó nói chuyện và hành động đều hơi kì lạ, như là người phục vụ gì đó mà anh nói. Cô ta tiêm thuốc cho em và mọi người, em nhớ khi đó cô ta nói Tiêu Phi đã chết, cũng nói em đã chết...”.

Vẻ mặt Sở Cuồng hơi nghiêm nghị: “Phán đoán của người phục vụ đối với kết quả tiêm thuốc đồng hoá cực ít nhầm lẫn. Xác suất phán đoán sai không thể lớn như vậy được”.

Nhẫm Cửu chớp mắt hỏi hắn: “Vậy... có nghĩa là có thể cô gái đó biết em và Tiêu Phi còn sống nhưng vẫn tuyên bố em và hắn đã chết? Vì sao?”.

“Chỉ có người chết mới được thả ra”. Sở Cuồng trầm ngâm suy luận: “... Nếu như vậy thì tình hình kì lạ của Tiêu Phi cũng có thể giải thích được. Người phục vụ không thể liên tiếp phán đoán sai hai lần, cho nên có khả năng là cô ta cố ý để cho hai người chạy thoát. Có thể tự đưa ra lựa chọn của mình thì tất nhiên không phải người phục vụ. Nói như vậy, cô ta vẫn có ý thức, chỉ có điều vì áp lực bên ngoài nào đó nên không thể không tiêm thuốc cho em và Tiêu Phi.”

Nhẫm Cửu kinh ngạc hỏi: “Vậy cô ta thật sự chính là người Tiêu Phi cần tìm, giáo chủ của bọn họ ư?”.

“Anh nghĩ là như vậy”. Sở Cuồng nói: “ Tiêu Phi bây giờ chỉ đồng hóa một nửa, hắn không thể tự mình chuyển đổi, không thể tự mình trở về hình dáng bình thường, cũng không thể hoàn toàn biến thành sinh vật không mang hình người. Theo lí thuyết, trong thí nghiệm tiêm thuốc đồng hóa, khả năng này gần như bằng không. Anh chỉ có thể nghĩ đến khả năng hắn chỉ bị tiêm một nửa liều thuốc”.

“Cô ta cố ý thả em và Tiêu Phi đi, vậy cô ta nhất định còn nhớ Tiêu Phi. Bây giờ chúng ta có cần nói với Tiêu Phi người hắn cần tìm đang ở trong phòng kim loại đó không?”.

“Bây giờ nói với hắn cũng vô dụng. Theo miêu tả của hai người, anh phán đoán nơi hai người bị đưa tới ở ngoài khí quyển tinh cầu này, dựa vào sức mạnh của con người hoàn toàn không thể lên được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.