Cược mười thua chín, cược chín thua sạch.
Trái với Tony, Đổng Hoằng Vũ sau khi được ma vương địa ngục làm vệ sĩ tư nhân cũng không vui vẻ là bao. Cậu mỗi ngày mặc ba cái quần lót, vì để bảo vệ sự trong trắng của mình đã liên tục thi triển đoạt mệnh liên hoàn call 24/7 và đủ các biện pháp đòi nợ cực đoan khác.
Bị dồn vào ngõ cụt, cuối cùng, vào một ngày trời xanh nắng đẹp, Đổng Lập Quốc cũng chịu dẫn cậu đi sang tên nhà.
Mẹ kế Đổng cũng mặt mũi tối sầm đi theo, thừa cơ Đổng Lập Quốc và luật sư đang làm thủ tục, bà ta âm thầm đe dọa Đổng Hoằng Vũ: “Một đứa nhóc con như mày xài được bao nhiêu tiền chứ, nhỡ mà bạc mệnh thì tất cả công sức đều đổ sông đổ biển, cuối cùng lại chẳng phải quay về tay ba mày.”
Đổng Hoằng Vũ vỗ tay, mừng rỡ nói: “Cảm ơn mẹ kế nhắc nhở nha! Tuy tôi chả có ai để làm người kế thừa trong di chúc, nhưng mà tôi lại có thể quyên tặng cho nhà nước! Nếu lúc còn sống tôi không đóng góp gì được cho xã hội chủ nghĩa, đành để tài sản của tôi phát huy tác dụng vậy!”
Nhìn Đổng Hoằng Vũ nhảy chân sáo đi mất, mẹ kế Đổng trừng mắt và thầm gào thét trong bụng: Tao không có nhắc nhở mày! Mày đừng hòng!
Suy nghĩ này của Đổng Hoằng Vũ cũng không phải là nhất thời nảy ra. Cậu từng nghĩ rồi, với lòng dạ ác độc của mẹ kế mình, chuyện gì bà ta cũng có thể làm được, giết người chắc không ngoại lệ. Asmodeus có thể bảo vệ cậu một lúc nhưng không thể bảo vệ cậu suốt đời, cậu cần phải chuẩn bị đường lui cho mình.
Asmodeus cảm thấy suy nghĩ của cậu rất kỳ lạ. Đường đường là kẻ hủy diệt thế giới, đến Thần còn không sợ thì lý nào lại bị con người giết được?
…
Ờ cũng khó nói lắm. Beelzebub từng bảo đây là kẻ hủy diệt thứ sáu, vậy thì năm người trước đã đi đâu?
Vừa tưởng tượng sau khi Đổng Hoằng Vũ chết đi, mình phải đi khắp thế giới tìm người thứ bảy, Asmodeus quản lý cậu càng chặt hơn. Đổng Hoằng Vũ bị quản lý đến gần tắt thở, giày vò ông già nhà mình thành ra cách giải tỏa áp lực duy nhất.
Đổng Lập Quốc chặn liền mấy số điện thoại cũng không có tác dụng, giận đến gọi điện thoại đến rủa xả: “Mày gia nhập vào công ty đa cấp nào hả? Đào đâu ra lắm số điện thoại thế?”
Đổng Hoằng Vũ đáp: “Yên tâm, công ty tuyển người phải có tiêu chuẩn nhất định, không định kết nạp ba đâu. Mau trả năm triệu đây, sau này gặp nhau vẫn còn là cha con ngoài mặt.”
Đổng Lập Quốc chửi rủa loạn xạ, Đổng Hoằng Vũ bật “Thanh tâm chú” cho ông ta nghe. Dù có không muốn nhưng đến hôm sau, trước đôi mắt rưng rưng của mẹ kế Đổng, Đổng Lập Quốc vẫn chuyển tiền qua.
Đã có khởi đầu, mọi chuyện tiếp theo thuận lợi hơn nhiều.
Trước khi nhập học, Đổng Hoằng Vũ đã nhận đủ tiền và nhà, quanh vinh mở ra con đường phú nhị đại có tiếng có miếng.
Trong túi có tiền, đi đường thuận lợi.
Ngày cuối cùng trước khi nhập học, Đổng Hoằng Vũ mặc áo gió và đeo kính râm đi càn quét các cửa hàng. Không chỉ mua cho mình đủ loại đồ dùng cho sinh hoạt nội trú, cậu còn mua thêm cho Asmodeus mấy bộ quần áo mới. Chuyện này vốn phải làm từ lâu rồi, từ lúc gặp mặt tới giờ, áo thun trắng quần bò của Asmodeus chưa từng thay đổi.
Asmodeus không phụ ý tốt của cậu, quả thật thay quần áo mới. Vì để ngắm nhìn hiệu quả của quần áo mới, y triệt hết ảo ảnh, mái tóc dài ngang eo lộ ra khiến Đổng Hoằng Vũ giật mình đến rơi kẹo mút.
Cậu căng thẳng đến nhũn cả chân, “Đợi, đợi đến ngày tóc anh dài chạm eo…. Anh, anh muốn làm gì?”
Asmodeus nhớ tới những người đàn ông y gặp trên đường, đúng là chẳng có ai để tóc dài, vậy nên bèn bước vào tiệm bán trang sức chọn lấy cây trâm gỗ đàn hương. Y dùng một tay vấn tóc, một tay cài trâm cố định, để lộ ra phần gáy thon thả rồi quay đầu sang nhìn Đổng Hoằng Vũ.
Mặt mũi của y vốn rất nhã, tạo hình hiện tại lại toát lên vẻ đẹp thanh tao khó phân nam nữ.
Ngắm đến nỗi tim đập loạn xạ, Đổng Hoằng Vũ đặt tay lên ngực tự hỏi: Chẳng lẽ y định hỏi y có đẹp không? …Đúng là đẹp lắm, nhưng nếu mình nói thật, có khi nào y sẽ càng si mê mình không? Nhỡ si mê quá mức, có khi nào y sẽ không nhịn nổi mà ép mình làm ra những việc khó nói? Nhỡ thế mình nên chống cự, hay là buông xuôi?
Cậu buồn bực ôm đầu. Tại sao mình lại phải mang vẻ đẹp tầm thường quá mức đến vậy!
Asmodeus thấy cậu im lặng thì tưởng không đẹp nên vươn tay rút trâm xuống. Mái tóc đen tuyền như thác rũ xuống trông chẳng khác nào đang quảng cáo dầu gội đầu, thu hút không ít chú ý từ người chung quanh.
Ông chủ tiệm trang sức nhịn không được phải nói: “Chất tóc của anh tốt thật đấy! Y hệt như mấy ngôi sao quay quảng cáo, đặc biệt thích hợp với trâm của tiệm chúng tôi. Ở đây tôi còn mấy cây anh thử xem xem. Không nhất thiết phải là trâm gỗ, có thể thử trâm bạc cũng đẹp lắm!”
Asmodeus chẳng nhận ra được sự khác biệt giữa mấy cây trâm, y buồn chán thử vài lần, ngược lại Đổng Hoằng Vũ bị sự nhiệt tình của ông chủ thuyết phục mua hết mấy cây đó. Lúc cậu đi quẹt thẻ, Asmodeus nhận được tin nhắn của Tony.
Tony hỏi y đang ở đâu, có muốn ăn cơm chung không.
Asmodeus trả lời thật rằng Đổng Hoằng Vũ đang đi mua trâm với mình.
Trong tin nhắn tiếp theo, giọng điệu và số từ Tony gửi khác hẳn: Tiểu Đổng đúng là một cậu bé ngoan tôn sư trọng đạo. Nhất định là thầy cô cậu ấy dặn con trai không được để tóc dài quá vai, dù sao cậu bé mới mười sáu. Còn tóc của người thành niên như mình thích để dài thì để dài, thích xõa tóc thì xõa tóc, không nhất định phải mua trâm cài.
Lúc Đổng Hoằng Vũ quay lại, cậu bắt gặp có vài người đang lén lén lút lút đứng xa xa giơ điện thoại lên chụp hình Asmodeus. Cậu bất giác bước nhanh hơn, dùng cơ thể chắn mất ống kính, ngước mắt liếc Asmodeus một cái rồi nhanh chóng cúi đầu xuống, nhỏ giọng làu bàu: “Thôi anh cứ giấu tóc dài đi đi, gai mắt quá.”
Asmodeus cầm di động ngẫm nghĩ, “Em nhìn thấy tôi lúc nào cũng để tóc ngắn đúng không?”
“Ừ, trước đây nhìn thấy đều là tóc đầu đinh rất khỏe mạnh xán lạn.” Đổng Hoằng Vũ ngẩn ra, “Lẽ nào không phải?”
Asmodeus mở tin nhắn của Tony ra đọc lại lần nữa. Tuy không nói rõ, nhưng từng câu chữ đều ngầm thừa nhận họ đi mua trâm là để búi tóc dài lên… Cơ mà, trong mắt nhân loại, mình chẳng phải luôn để tóc ngắn sao?
Đổng Hoằng Vũ thấy y chần chừ không đi thì hỏi: “Còn muốn mua gì sao?”
Asmodeus lắc đầu, quẳng nghi vấn đi không nghĩ nữa.
Dù sao cũng chả quan trọng.
Đổng Hoằng Vũ học trường nội trú nên sự an toàn của cậu xem như tạm thời được bảo đảm. Asmodeus chuẩn bị triển khai hành động “Đổng Lành Lạnh”.
Vì để thăm dò hành tung của mục tiêu, Đổng Hoằng Vũ gọi điện cho một người bạn đánh bài của ba mình. Người bạn này trước đây khi mẹ Đổng còn sống luôn là trung tâm của các vụ cãi lộn giữa ba mẹ cậu. Mỗi lần Đổng Lập Quốc trộm gà trộm chó, trêu ong ghẹo bướm không bao giờ thiếu phần của người bạn này.
Nhận được điện thoại của Đổng Hoằng Vũ, người bạn này rất chi ngạc nhiên, “Tiểu Vũ đấy à, bao nhiêu năm chưa gặp cháu rồi. Cháu tìm chú có việc gì không?”
Đổng Hoằng Vũ khách sáo trả lời: “Ngày mai cháu nhập học nên muốn hỏi ba có muốn đến tiễn cháu vào trường không. Cháu gọi ba ba không bắt máy nên định hỏi chú có gặp ba không?”
“À, trưa mai chắc không được rồi. Bọn chú có buổi họp mặt với mấy người bạn, sáng thì chú không rõ.”
Hai mắt Đổng Hoằng Vũ sáng rỡ. Chuột rắn gặp nhau nhất định chả phải chuyện gì hay ho.
Cậu hỏi: “Buổi trưa các chú họp mặt ở đâu vậy ạ? Có gần trường cháu lắm không? Sáng sớm đưa cháu đi không biết có kịp không?”
Việc cha con họ chia gia tài bị Đổng Lập Quốc ém rất kỹ. Thế nên người bạn đánh bài này không hề nghi ngờ cậu, cho cậu biết vị trí đại khái.
Ngày hôm sau, Asmodeus đưa Đổng Hoằng Vũ vào trường xong xuôi liền đến nhà Đổng Lập Quốc theo dõi. Đổng Lập Quốc không biết mình đã trở thành người đàn ông bị ma vương chấm trúng, ông ta vẫn như thường lệ âu yếm với mẹ kế Đổng vài phen rồi mới ra khỏi nhà.
Asmodeus đi nhờ xe của ông ta. Xe chạy vài vòng trong thành phố rồi quẹo vào một khu nhà vừa xây xong nhưng chưa bàn giao công trình. Tập đoàn Phổ Lập trong nước đã đầu tư vào không ít khu nhà tập thể, rất thuận tiện cho Đổng Lập Quốc mở cứ điểm bài bạc.
Lúc Đổng Lập Quốc bước vào, bên trong đã tràn ngập khói thuốc, sòng bài cũng đã mở được mấy ván.
Nơi chiếc bàn lớn nhất có một thanh niên cao gầy ngồi làm nhà cái. Bên tay của gã đặt mấy chồng tiền, đang chuẩn bị gọi mọi người đặt cược.
Asmodeus xem không hiểu quy tắc trò chơi bèn dùng điện thoại chụp lại gửi cho Tony và Đổng Hoằng Vũ hỏi họ đây là gì. Tony trả lời rất nhanh, giải thích sơ qua thế nào là mua đại, thế nào là tiểu, đồng thời dạy y cách rất đơn giản khiến Đổng Lập Quốc phải thua – Đổng Lập Quốc đặt cái gì cứ đừng để nó xảy ra là được.
Trải qua mười ván thua liên tiếp, sắc mặt của Đổng Lập Quốc đã đen sì, một người bạn khác đành phải dắt ông ta đi đánh mạt chược.
Quy tắc của mạt chược quá phức tạp, Asmodeus xem cả buổi trời vẫn không thể nào hiểu nổi, Tony trong thời gian ngắn cũng khó giải thích rõ được. Vì vậy y bèn quyết định mở ảo cảnh ra, lấy tiền đề là Đổng Lập Quốc là kèo dưới.
Quả nhiên trong ảo cảnh, cả ba người vì bị ảnh hưởng của Đổng Lập Quốc đều thua xiểng liếng. Nhưng đến cuối cùng tính ra Đổng Lập Quốc vẫn thua nhiều nhất, thua đủ hai triệu tệ khiến mặt ông ta tái xanh.
Asmodeus vẫn chưa vừa ý.
Mỗi buổi tối chỉ thua có hai triệu còn chẳng bằng tìm thêm vài thằng con đến chia gia tài, quá chậm!
Y đang ngẫm nghĩ làm cách nào để tăng thêm tổn thất, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Đám người Đổng Lập Quốc kẻ đang chửi bới, kẻ cười hả hê trong chớp mắt đều trở nên căng thẳng và ngơ ngác nhìn nhau. Thanh niên cao gầy chỉ huy người đến dọn dẹp các loại bài, tắt đèn rồi mỉm cười đi đến trước cửa và hỏi: “Ai đấy?”
“Giao thức ăn đến, do Đổng tiên sinh gọi.”
Thanh niên cao gầy thở phào một hơi, vừa mở then chốt cửa ra thì nghe thấy Đổng Lập Quốc thét lên một tiếng: “Đừng mở! Tôi không hề gọi thức ăn.” Nhưng muộn rồi, cửa đã bị đá ra, mấy vị cảnh sát hùng hổ tiến vào bên trong.
Đổng Lập Quốc từng sắp xếp đường lui cho mình, lúc này đây, ông ta hành động rất nhanh, toan mở cửa sau bỏ chạy thì chân chợt vấp một cái, cả người đổ nhào về trước, đầu đập vào tay nắm cửa dẫn đến ngất xỉu và bị cảnh sát lôi đi.
Asmodeus ngơ ngác đứng nhìn chốc lát rồi chợt nhớ đến câu nói cửa miệng của Thạch Phi Hiệp – Gặp phải phiền toái cứ trông cậy vào cảnh sát – Đúng là dư âm còn mãi không thôi.