[Cửu Giới Hệ Liệt] - U Linh Cảnh

Chương 83: Chương 83: Hợp tác (trung)




Còn có thể cố gắng.

Quan sát sắc mặt của Michael và Lucifer, Beelzebub quyết định rung chuông tan học, “Vậy cuộc họp lần này kết thúc ở đây.”

“Chờ một lát.” Ngón tay Raphael giả làm một đôi chân đi vài bước trên mặt bàn, ánh mắt chĩa thẳng về phía Leviathan đang rúc trong góc, “Ma vương đố kỵ không muốn nói một câu tổng kết cuối cùng sao?”

Leviathan đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị đứng dậy đi, nghe vậy thì ngớ ra, “Không.”

Raphael nhắc: “Như là virus gì đó?”

Leviathan mím môi, lộ ra vẻ mặt tủi thân nhẫn nhịn, yên lặng cúi đầu xuống. Toàn bộ những người ngồi đây trong lòng đều biết rõ người đứng sau màn của vụ phát tán virus này là ai, hắn không giải thích cũng đồng nghĩa với việc như là lặng lẽ chịu gánh tiếng oan, thật ra lại là lấy lòng cả hai phía. Dù sao Lucifer cũng sẽ không ngồi yên bỏ mặt hắn.

Quả nhiên Beelzebub liếc mắt nhìn Lucifer, nhận được chỉ thị xong liền thong thả nói: “Nếu thiên đường không tiện can thiệp vào việc chữa trị virus bắt nguồn từ băng tan ở hai cực nam bắc lần này, địa ngục có thể làm giúp.”

Gabriel không nhịn được chê cười: “Ngươi đoán xem lúc một tên cướp hô hào bắt cướp nghe có hay ho như thế này không nhỉ?”

Beelzebub cố ý xuyên tạc: “Lúc ngươi nói hai chữ ‘bắt cướp’ nghe rất bình thường.”

Gabriel nói: “Có thể là tên cướp đã xấu mức không còn cách nào để mỹ hóa.”

Beelzebub mỉm cười: “Thiên đường giờ còn mỹ hóa cho cướp nữa sao? Ngưỡng mộ thật, địa ngục còn chưa bao giờ làm những việc giả dối như vậy.”

Nhìn thấy cuộc họp sắp kết thúc lại chuẩn bị kéo dài không dứt, Metatron đứng dậy nói: “Trước khi kết thúc muốn nhờ mọi người một việc.”

Đối với Metatron, thiên đường hay địa ngục cũng đều phải nể mặt mấy phần, huống hồ còn có Mammon ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm như hổ rình mồi.

Các sí thiên sứ cùng ma vương một lần nữa ngồi ngay ngắn, đồng loạt nhìn về phía máy ảnh đặt giữa không trung. Beelzebub điều khiển máy ảnh thay đổi vài vị trí, chỉ nghe thấy “tách” một tiếng, hình ảnh tụ họp hiếm hoi của bảy vị thiên sứ và ma vương đã được lưu giữ lại.

Trước khi máy ảnh trở về trong tay Mammon, Raphael đã cầm lấy xem thử. Ừm, khuôn mặt của chàng và Asmodeus đều được thêm ánh sáng, hoàn hảo. Gabriel ngồi bên cạnh nhìn qua, mặt lập tức đen lại: “Ta là phông nền chắc?”

Raphael và Asmodeus được hỗ trợ “ánh sánh”, xung quanh đương nhiên… “tối thui”.

Sợ gã trong lúc tức giận phá huỷ tấm ảnh, Mammon vội vàng giành lại máy ảnh, mỉm cười nói: “Ta sẽ chỉnh sửa hậu kỳ, cân đối độ sáng.”

Gabriel không còn lời để nói: “Giờ tan họp được chưa?”

“Còn có một việc.”

Lần này là Michael lên tiếng.

Lucifer chăm chú nhìn y, ánh mắt dịu dàng.

…Vì vậy, các sí thiên sứ một lần nữa ngồi ngay ngắn lại theo thói quen, mà đám ma vương lại được ôn tập lại một lần thói quen rất lâu về trước.

Michael nói: “Nếu thiên đường và địa ngục đã hợp tác toàn diện trên mọi lĩnh vực, vậy chúng ta hẳn là nên lập nhóm hai người một?” Rõ ràng là đã chịu trận quá đủ những tiểu xảo liên tiếp của địa ngục nên muốn dùng hình thức một kèm một để giám sát nhau.

Lucifer hơi mỉm cười: “Mong còn không được.”

Mammon không nói hai lời, lập tức dịch người tới phía sau Metatron, tay đặt lên lưng ghế giống như ôm người vào trong lòng, còn vô cùng đắc ý mà nhìn quét qua một vòng đám đồng nghiệp ngồi đối diện… Trọng điểm ánh nhìn là Beria ngủ đến mức đầu óc chậm chạp động tác càng chậm chạp.

Beria xoa mắt, nhìn qua một lượt từ Michael, Ramiel, Uriel…

Raphael và Asmodeus chọn nhau là việc không cần nghi ngờ, Abaddon thuộc hàng ngũ đoạ thiên sứ là người thứ hai ra tay, chọn Ramiel tính tình ngay thẳng.

Người Leviathan muốn chọn nhất là Metatron, nhưng mà không thể nào, chỉ có thể lùi một bước mà chọn Raguel, nhưng vào ngay lúc đó, Beria vốn vẫn dính chặt lấy ghế đột nhiên bay qua bàn, trực tiếp ngã vào vòng tay của Raguel.

Raguel đang vắt chéo chân: “…”

Beria cảm thấy hành động vượt bàn mới rồi tiêu hao quá nhiều năng lượng, thân thể rất mệt mỏi, y bèn ngáp một cái hỏi: “Có thể ngủ chưa?”

Raguel bất đắc dĩ hạ chân xuống, vỗ vỗ lưng y, “Cố chờ một lát, sắp xong rồi.”



Lựa chọn của Leviathan chỉ còn lại Gabriel, Uriel… Michael. Hắn không dám do dự nữa bèn lặng lẽ nhìn về phía Uriel. Uriel nhìn lướt qua Beelzebub rồi nhìn tới hắn, sau đó yên lặng gật đầu.

Hai vị lãnh đạo không ai dám động vào, người còn sót lại tự động thành một đôi.

Beelzebub và Gabriel nãy giờ giữ giá, vẫn luôn không nhúc nhích, nhưng vừa nhận ra lựa chọn còn sót lại thì vẻ mặt đều không giữ nổi sự bình tĩnh nữa, ánh mắt nhìn về phía đối phương tràn đầy ghét bỏ.

Lucifer mỉm cười, làm tư thế mời, Michael nói: “Ta phải về thiên đường một chuyến.”

Lucifer cũng không ngạc nhiên: “Giữ liên lạc.”

Michael đứng lên: “Tan họp.”

Sợ lại phải “chờ một lát”, sau khi hai vị lãnh đạo rời khỏi, mọi người cũng chạy thật nhanh. Beelzebub thu dọn đồ đạc xong, vừa ngẩng đầu lên thì thấy chỉ còn lại Raguel đang ôm Beria ngủ mà không biết phải làm sao, cùng với Gabriel vừa nhìn là biết cố ý ở lại chờ gã.

Beelzebub đứng dậy, chậm rãi đi ra ngoài.

Gabriel lên tiếng trước: “Ta định quay về thiên đường.”

“Khéo thật, ta cũng định về địa ngục.” Beelzebub nói.

Gabriel lạnh lùng nhìn gã dò xét: “Trong thời gian nửa năm này, ngươi sẽ không lại làm chuyện gì xấu hại người hại mình chứ?”

“Hại người hại mình?”

“Làm người khác ghê tởm đồng thời làm bản thân ghê tởm.”

Beelzebub hạ tay xuống, “Địa ngục luôn mở rộng cửa chào đón, hoan nghênh bạn bè từ các giới tới tham quan, du lịch, kinh doanh. Nể tình ngươi cùng đội, ta có thể cũng cấp chỗ ăn ở miễn phí, nhưng thời hạn chỉ là nửa năm, quá hạn không tiếp.”

Gabriel nói: “Chuyện như xuống địa ngục này chỉ có đoạ thiên sứ mới có thể coi là tự hào, rốt cuộc sau khi mất đi ánh hào quang, các ngươi cũng cần gấp một miếng vải che thân để giấu đi sai lầm của chính mình.”

Kiểu tranh cãi lặp đi lặp lại mấy vạn năm đều không có kết quả này Beelzebub cũng không muốn tiếp. Gã nhớ tới một việc khác: “Tại sao các ngươi lại phát hiện ra việc băng hai cực tan chảy nhanh như vậy?”

Gabriel cười lạnh: “Tung ra một cái đảo Deception là nghĩ đã che giấu được dã tâm? Lucifer tự xem thường hình tượng ma vương đã khắc sâu vào tâm trí của người khác đến mức nào cơ chứ?”

“Nói trọng điểm.”

Gabriel hạ giọng: “Thật ra là… Mammon ‘để lộ’ cho bọn ta.”

Beelzebub nhướng mày: “Nghe nói dối trá và lừa đảo đều là những tội lỗi sẽ phải xuống địa ngục, thiên sứ Gabriel luôn cao quý thánh thiện hẳn sẽ không phạm phải sai lầm hạ đẳng này nhỉ.”

Gabriel hừ lạnh: “Metatron vì muốn ổn định nhân giới đã biến mười bốn đôi cánh của mình thành cột thần để định vị. Vu sư của nhân loại từng lấy nó ra để lợi dụng. Sau khi giải quyết xong, Metatron đã đặt nó về chỗ cũ nhưng không bao lâu sau lại bị Mammon mang đi. Nếu không phải địa ngục có ác ý với nhân giới thì còn giải thích thế nào được nữa?”



Một bên là ma vương tham lam! Một bên là cánh của người yêu! Còn cần giải thích thế nào khác nữa? Táy máy chính là lời giải thích tốt nhất!

Beelzebub có nằm mơ cũng không thể ngờ được lý do khiến cho thiên đường cảnh giác lại là thế này, nếu như biết, nếu như biết… Gã đã biết! Vấn đề hiện tại là Mammon đang ở đâu?!

“Ngài Beel và ngài Gab phải không ạ? Các ngài muốn tìm ngài Mam ạ?” Giám đốc sảnh lịch sự nói, “Ngài ấy vừa rồi nói có đánh rơi đồ ở cửa phòng họp, cho nên mọi người đều tới phòng điều khiển xem video theo dõi rồi, đang muốn mời ngài cùng đi.”

Nửa đêm rồi còn theo dõi cái gì?

Đương nhiên là…

Xem Lucifer và Michael ai vào phòng họp trước!

Beelzebub và Gabriel đến nơi, Michael và Lucifer vừa lúc xuất hiện trên màn hình. Để tránh bị người khác chú ý, hai người trên màn hình nhìn qua đều rất bình thường, nhưng từ thần thái và động tác vẫn phân biệt được ai với ai.

Ramiel kích động nói: “Hiện tại là Lu… Khụ khụ, đi phía trước.”

Đám đoạ thiên sứ đồng loạt trừng mắt nhìn gã. Nếu không phải lãnh đạo nhà bọn họ đang đi trước, chỉ dựa vào việc gã dám nói tên thành “Lu khụ khụ” đã có thể làm cho gã khụ khụ đến khi nào hết “khụ” nỗi mới thôi.

Beria vươn ngón tay chỉ vào màn hình: “Mi… Mi tăng tốc rồi.”

Mammon lấy tay che mắt y, “Cậu vẫn nên ngủ đi.”

Abaddon đột nhiên đắc ý, “Nhưng vua của chúng ta vẫn đang đi trước.”

“Phải không?” Giọng nói lạnh như băng của Gabriel đột ngột vang lên bên tai gã, Abaddon lập tức héo hon nhích lại gần phía Asmodeus. Raphael kéo Asmodeus về cạnh mình, rất sợ bị cái đầu to này chạm vào.

Hành lang trước cửa phòng họp chỉ còn lại một đoạn ngắn. Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Lucifer và Michael trong màn hình rất nhanh đi đến cửa phòng họp, nhân viên phục vụ đẩy cửa ra, sau đó…

Lucifer nghiêng người nhường đường, Michael bước vào trước một bước!

“Oa ôi!”

Ramiel hô lên kinh ngạc.

Gabriel mỉm cười nói: “Ai trên ai dưới vừa xem là biết ngay. Mặc kệ các ngươi có cố gắng thế nào thì đều đã định rõ… Trời trên, đất dưới.”

Beelzebub đang ăn ô mai chậm rãi nói: “Địa ngục của bọn ta có thói quen ưu tiên cho phái nữ.”



Nếu không phải vào thời điểm quan trọng, Asmodeus tạo ra ảo cảnh khiến nhân viên phòng điều khiển cho rằng bọn họ đều đã ngoan ngoãn rời khỏi, kết cục của vụ gặp mặt lần này giữa sí thiên sứ và ma vương sẽ là bị đưa tới cục cảnh sát để giải quyết tranh chấp dân sự.

Asmodeus và Raphael đứng ở cửa khách sạn, cùng Metatron, Mammon tiễn một đoàn thiên sứ và đoạ thiên sứ đi… Chủ yếu là đề phòng bọn họ lại đánh nhau. Sau đó chỉ còn lại bốn người.

Metatron phải trở về thiên đường xin ý kiến của Thần về một vài vấn đề, Mammon muốn xử lý nhà xưởng ở nhân giới nên đều đi trước.

Raphael và Asmodeus nắm tay nhìn nhau, ai cũng không muốn lên tiếng trước.

Mammon đi nửa đường lại vòng lại, nói một câu: “Phòng khách sạn tôi còn chưa trả.”



Bản thân sống tại địa ngục xa hoa truỵ lạc, lại có danh hiệu ma vương sắc dục, Asmodeus làm sao có thể chuyện gì cũng không hiểu? Y đứng dưới ngọn đèn trong vườn hoa khách sạn, hai mắt không dám nhìn sang bên cạnh, mũi chân bất an cọ cọ vài cái, trúc trắc nói: “Em, chúng ta trước tiên, giải quyết thiên thạch đã.”

Raphael cười khẽ: “Vậy giải quyết xong thì sao?”

“Sau đó, vậy…” Asmodeus không nhịn được quay đầu lại nhìn về vị trí căn phòng. Tuy chưa có kinh nghiệm thực tiễn, nhưng kiến thức của y trong phạm vi lý luận về lĩnh vực này vẫn rất phong phú. “Em sẽ đến đặt phòng.”

Raphael không nhịn được cười rộ lên.

Asmodeus bất an: “Em nói không đúng sao?”

“Tôi là đang suy nghĩ xem ‘ai’ tới đặt phòng.”

“… Người muốn đặt sao?” Thật ra Asmodeus không ngại ai chủ động, chỉ là phúc lợi ở địa ngục luôn luôn tốt hơn thiên đường, chính mình lại rất ít tiêu tiền… Y yên lặng tính toán, cảm thấy bản thân giàu hơn Raphael một chút.

Raphael cười nói: “Không sao cả, tôi chỉ sợ chúng ta quá rối rắm sẽ lại biến thành mấy vấn đề linh tinh như ‘là cái chân nào bước vào phòng hội nghị trước’ thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.