Lão Ứng lại mất tích.
Vừa mở điện thoại lên liền nhận được hàng loạt tin nhắn của nhà họ Ứng.
Asmodeus gọi lại, đổ chuông rất lâu mới có người giúp việc bắt máy. Người giúp việc của nhà họ Ứng thường ngày thường ngày sống rất nhàn hạ, nói chuyện lúc nào cũng nhẹ giọng dịu dàng, không ngờ hôm nay vừa nhận điện thoại là bắn liên thanh cả tràng dài: “Ông chủ mất tích rồi, bà chủ vẫn đang ở cục cảnh sát chờ tin, tiên sinh Tiểu Ứng sáng nay mới về nhà một lát lại ra ngoài rồi, mọi người đều không có ở nhà. Ngài có thể gọi điện thoại cho họ, tôi cho ngài số.”
Bà Ứng trước khi đi đã dặn, nếu Mông Đức Tư gọi tới thì bảo người đó liên lạc qua di động.
Chuyện Ứng Long Sơn mất tích không hề nằm trong dự đoán của Asmodeus. Y cứ ngỡ họ nhắn tin tới là về chuyện tận thế… Lẽ nào Lucifer vẫn chưa ra tay?
Nãy giờ bị bỏ mặc ở bên cạnh, Mammon dùng khẩu hình giục Asmodeus nhanh lên.
Asmodeus lại gọi thêm lần nữa, Mammon tỏ vẻ ngạc nhiên: “Ở nhân giới cậu có nhiều mối làm ăn thế cơ à?”
Asmodeus nghiêm túc nhấn số điện thoại, “Một nhân loại tôi quen mất tích rồi, giờ tôi gọi điện cho con trai ông ta hỏi xem tình hình thế nào.”
Mammon nghẹn lời: “Toàn bộ nhân loại đều đang chờ chúng ta giải cứu thế giới, cậu lại định đi lo việc một gã nhân loại mất tích?”
Asmodeus đáp: “Ứng Long Sơn là kẻ hủy diệt, tôi cảm thấy sẽ có manh mối mang tính đột phá. Hơn nữa chúng ta cũng đã đồng ý với Metatron, mặc kệ năm người hay một trăm người, chúng ta đều phải cứu.”
…Rõ ràng là mình hứa với Meta, đừng tự tiện chen chân vào tình yêu của cặp đôi khác chứ.
Mammon thôi không giục nữa mà hỏi: “Kẻ mất tích bao nhiêu tuổi?”
Asmodeus không hề rành về khái niệm tuổi tác của nhân loại, y chỉ đoán bừa: “Sáu mươi? Bảy mươi? Hay tám mươi gì đó? Chắc chưa đến một trăm tuổi đâu.” Ôi, dù trông Ứng Long Sơn già nua lọm khọm nhưng vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
Mammon thẳng thừng bác bỏ suy đóa thiếu khoa học của y, “Tuổi thọ trung bình của con người cỡ bảy, tám mươi tuổi, có lẽ gã nhân loại kia tự biết không còn bao nhiêu ngày tháng nên mới tìm một nơi phong cảnh xinh đẹp để an hưởng những ngày cuối đời. Những lúc thế này, chúng ta chỉ cần gửi lời chúc chân thành từ xa là đủ rồi.”
Bên kia bắt đầu đổ chuông, trong lúc chờ có người nghe máy, Asmodeus không quên phản bác: “Nhân loại có nơi chuyên dùng để hỏa táng, không cần phơi thây ngoài đồng hoang.”
Tiên sinh Tiểu Ứng vừa bắt máy là nghe thấy đối phương đang nói cái gì mà “phơi thây ngoài đồng hoang”, tim gã thót lại một cái, bàn tay cầm điện thoại chợt xụi lơ, điện thoại rơi xuống, gã vội vàng chụp lấy nhưng trong cơn hoảng loạn lại ấn nhầm nút ngắt cuộc gọi.
Asmodeus: “…”
Mammon hỏi: “Sao thế?”
Asmodeus ở nhân giới bấy lâu cũng biết được sự điên cuồng của các cuộc gọi rác, y phiền não hỏi: “Làm sao chỉ dùng một câu để chứng minh tôi không phải điện thoại tiếp thị và cản cậu ta ngắt điện thoại?”
Mammon trả lời không chút do dự: “Gã chẳng phải đang tìm cha sao? Cậu cứ bảo, cha ngươi đang ở trong tay ta.”
Asmodeus: “…” Hình như… Không đáng tin cậy cho lắm.
Tiên sinh Tiểu Ứng lập tức gọi lại, vừa có người nghe máy liền hỏi ngay: “Ngài biết ba tôi ở đâu? Ông ấy… Vẫn bình yên chứ?” Đã tới mức phơi thây ngoài đồng hoang chắc tình hình không lạc quan cho lắm. Vừa nghĩ thế, gã thấy mũi mình chua xót, mắt liền đỏ ửng.
Quả nhiên không thể nói “cha ngươi đang ở trong tay ta”, Asmodeus thành thật đáp: “Tôi không biết.”
“Ngài chưa gặp ông ấy?”
“Người giúp việc chẳng phải bảo ông ấy mất tích rồi sao?”
Hai người ông nói gà, bà nói vịt cả buổi mới hiểu rõ đối phương. Biết ông già nhà mình vẫn chưa phơi thây đồng hoang, tiên sinh Tiểu Ứng liền phấn chấn hẳn lên: “Năm ngày trước, ba tôi bảo đi gặp bạn cũ, đến hôm nay vẫn chưa về. Lần trước cũng xảy ra chuyện như vậy, thế nên…” Chính là lần bị Asmodeus bắt đi, “Mẹ tôi cũng tưởng hai hôm là ông về, nào ngờ lần này không như vậy.”
Asmodeus đáp: “Lần này không phải tôi.”
Tiên sinh Tiểu Ứng chẳng biết đây có phải là tin mừng hay không, “Tức là ông ấy vẫn chưa bị đưa xuống địa ngục?”
Asmodeus: “…” Điều này thì khó nói lắm. Với tính cách của Ứng Long Sơn, chắc sau khi chết sẽ không bị thiên đường giành mất đâu nhỉ, đúng là rất khó nói chính xác.
Mammon mất kiên nhẫn chọt chọt Asmodeus.
Asmodeus đáp: “Chúng ta gặp mặt rồi nói.”
Mammon nhíu mày. Còn phải gặp mặt? Đợi Asmodeus cúp điện thoại, Mammon hùng hồn dùng lý lẽ phân tích cho y chuyện nào quan trọng hơn.
Asmodeus nói: “Tôi cảm thấy sự mất tích của ông ấy rất kỳ lạ.”
Mammon bực mình nói: “Mất tích đương nhiên là kỳ lạ, không lạ đã chẳng gọi là mất tích mà gọi là ra ngoài.”
“Ông ấy là kẻ hủy diệt. Vào lúc Lucifer tấn công nhân giới, ông ấy đột nhiên mất tích, phải chăng…”
Mammon bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc hơn.
Asmodeus cứ tưởng gã không đồng ý với đề nghị của mình nên đành nhượng bộ nói: “Nếu không đi tìm người, anh định ra tay từ đâu?”
…
Mammon thở dài, “Tôi từng hứa với Meta sẽ không dễ dàng bỏ mặc bất cứ nhân loại nào.”
Bắc Cực.
Bắc Băng Dương ban đầu vốn là những tảng băng trôi, vào lúc này sóng dữ cuồn cuộn, gió biển rít gào. Những cơn sóng cao mấy chục mét nhe nanh múa vuốt chực chờ ập vào nuốt chửng hòn đảo khổng lồ. Ven đảo tiếp giáp với biển, hàng ngàn huyết tộc đứng san sát vào nhào nhau và cùng triệu tập trăm vạn con dơi tạo thành bức tường bằng xương thịt để ngăn sóng dữ.
Trên những ngọn sóng là hàng vạn đọa thiên sứ chao liệng như đám mây đen khổng lồ che khuất cả ánh mặt trời. Thiên sứ dẫn đầu sở hữu sáu chiếc cánh trắng muốt, vào lúc này chính là ánh sáng duy nhất giữa đất trời, nhưng gương mặt xinh đẹp vô ngần lại lạnh như băng, hờ hững nhìn những huyết tộc uổng công giãy dụa.
Beelzebub bay tới trước mặt đám huyết tộc, “Bọn ta đã liên minh với Cain, các ngươi đứng nhầm phe rồi.”
Các huyết tộc quay sang nhìn nhau rồi đồng loạt nhìn về phía người đàn ông cao quý nhã nhặn ở giữa đang vác một chú báo đen.
Ansbach vuốt ve móng vuốt của báo đen và hỏi bằng giọng không mấy thân thiện: “Cain mà các người nói chính là vị lãnh đạo của huyết tộc đã khóa thông đạo lại, ép cho chúng ta có nhà không thể về, phải sống tạm bợ ở nhân giới? Thế chắc là lúc liên minh, ngài ấy đã quên tính cả bọn ta vào.”
Những huyết tộc khác: “…” Thật ra lúc thông đạo còn mở, họ chọn ở lại nhân giới, từ “sống tạm bợ” này hình như hơi nặng.
Beelzebub bèn an ủi: “Thông đạo sẽ nhanh chóng mở ra.”
Ansbach nói: “Tên lừa đảo lần trước cũng nói thế đấy. Hắn bảo với ta chỉ cần mở thẻ mà thôi, không cần làm gì cả, ngồi vắt chân chờ sẽ nhận được tin nhắn báo tài khoản được nạp năm triệu. Ngài đoán xem kết quả ra sao?”
Những huyết tộc khác: “…” Dám nói chuyện kiểu này với lão đại của địa ngục? Còn chưa bắt đầu đánh, sao mình đã có cảm giác muốn tè ra quần?
Trong số huyết tộc vẫn có nhiều kẻ tỏ ra hưng phấn, trên mặt thể hiện rõ khát khao muốn thử.
Không cần nghi ngờ, chúng cũng như Ansbach, đều là Malkvian.
Ansbach ngang ngược nói: “Huyết tộc ở nhân giới tạm thời do ta quản lý, trừ phi Cain đột nhiên xuất hiện, bằng không với khoảng cách địa lý hiện tại, thôi bảo ngài ấy bớt lảm nhảm đi!”
Có vài huyết tộc nhát gan đã nhịn không được run lên bần bật. Chậc chậc chậc chậc, quả nhiên là kẻ điên huyền thoại của huyết tộc – Malkavian một khi phát điên thì ông tổ cũng dám mắng, đáng sợ quá!
Beelzebub nhướng mày, lấy một que kem ra bắt đầu nhai rốp rốp.
Cơn sóng dữ được giữ lại nãy giờ bỗng chốc dữ dội rít gào và ập tới. Chỉ trong nháy mắt, bức tường dơi không còn nữa, hàng ngàn hàng vạn con dơi nổi bị đánh xuống biển và dập dìu trôi nổi theo làn sóng. Các huyết tộc tụ lại với nhau để tạo ra một bức tường vô hình ngăn cản cơn sóng dữ lúc này đã yếu đi rất nhiều.
Sau lưng họ, người dân trên đảo đang được chính phủ và giáo hội sơ tán cấp tốc. Người nào người nấy giành giật từng giây để trèo lên chiếc thuyền cứu hộ khổng lồ được sắp xếp sẵn. Lên được thuyền xong, họ đều nhìn về phía đám mây đen kịt trên biển.
Nơi đó xảy ra chuyện bất bình thường.
Mọi người đều nghĩ vậy.
Nhưng dù có dùng kính viễn vọng cũng không thể nào nhìn rõ đám mây đen kia rốt cuộc là thứ gì, song tất cả đều cảm giác thấy sinh mệnh đang bị đe dọa nghiêm trọng. Những ngư dân gần biển là do giáo hội khiêng lên thuyền, vì lúc bấy giờ, họ bỗng dưng mất đi dục vọng sinh tồn. Sau này nghĩ lại mới thấy nổi hết da gà… May mà cuối cùng cũng thoát ra khỏi đó.
Bọn họ cảm thấy bản thân may mắn, nhưng kẻ biết rõ chân tướng như chính phủ các nước lại cảm thấy vô cùng nặng nề. Họ biết rằng trừ phi có kỳ tích xuất hiện, bằng không nhân loại sẽ phải đối mặt với nguy cơ tan băng toàn Bắc Cực.
Thuyền bắt đầu nổ máy và rời xa hòn đảo đáng sợ kia. Các huyết tộc ở lại trên đảo lập tức cảm thấy áp lực nặng nề gấp bội.
Lucifer hình như cố ý thả bọn nhân loại đi, đợi thuyền rời xa hòn đảo, quân đoàn đoạn thiên sứ lập tức ra tay.
Bức tường vô hình vỡ tan trong nháy mắt.
Nước biển nhấn chìm cả hòn đảo và cuộn trào bám theo sau con thuyền vừa rời đi chưa được bao lâu.
Chú báo đen nằm rũ trên vai Ansbach đột nhiên bật dậy, nhảy lên nóc nhà và chắn trước mặt một đọa thiên sứ. Đôi mắt xanh biếc của nó nhìn chòng chọc vào đọa thiên sứ thật lâu, rồi bất thình lình, nó lăn tròn một vòng trên nóc nhà, bốn chân giơ lên trời để lộ cái bụng nhỏ xíu ướt nhẹp và “meo” lên một tiếng tỏ vẻ đáng yêu.
Đọa thiên sứ đang chuẩn bị tấn công: “???”
Ansbach cởi áo khoác phủ lên nửa thân dưới của báo đen rồi kéo nó đi.
Báo đen “meo meo” thêm vài tiếng thấy không hề hấn gì, cuối cùng cũng chịu phát ra tiếng gầm chấn động muôn loài thuộc về loài báo!
Ansbach dừng lại, tức giận uy hiếp: “Em thử khoe bụng cho người khác xem thêm lần nữa xem!”
Báo đen lúc này đã biến lại thành Oregon, y chớp mắt tỏ vẻ vô tội nói: “Tôi dám chắc tôi đã che đi bộ phận quan trọng nhé.”
Ansbach nói: “Từ đầu đến chân của em đều là bộ phận quan trọng.”
“…” Oregon nghẹn lời, chỉ đành vuốt mặt và nhìn về phía các huyết tộc bị đọa thiên sứ đánh cho thua xiểng liểng, “Đánh không lại rồi.”
Đây là kết cục định sẵn ngay từ đầu. Lúc không giết người đến đỏ cả mắt, Ansbach vẫn rất lý trí, đương nhiên cũng biết là đánh không lại, “Tôi chỉ đồng ý kéo dài thời gian chút ít, nếu đánh không lại thì bỏ chạy thôi.”
Oregon ngạc nhiên nhìn anh. Đây không giống lời thoại của Malkavian à nha.
Ansbach nói: “Tôi là người có gia đình.” Không thể liều mạng như trước đây nữa.
Oregon: “…” Ngại ghê, lúc đối thoại với Beelzebub thật sự khó lòng nhìn ra nhỉ.
Ansbach ra hiệu rút lui, nhưng Beelzebub hình như không định tha cho bọn họ. Thế tấn công của đọa thiên sức càng lúc càng mãnh liệt, hơn nữa là tấn công cả trước lẫn sau như muốn cắt đứt tất cả đường lui của huyết tộc.
Chính vào lúc huyết tộc bị đánh cho không còn manh giáp, một luồng hào quang thiêng liêng từ trên trời giáng xuống.
Theo đó là tiếng kèn lệnh trong vắt vang lên.
Thi thể của những con dơi trên biển lóe lên vầng sáng trắng ngời, chúng đột nhiên sống dậy, giũ nước và bay lên. Các huyết tộc thi nhau biến thành dơi hòa mình vào trong số đó, nhanh chóng trốn ra sau lưng các thiên sứ vừa dùng thuần Thần Giáng để xuống trần.