Mặt đẹp không bằng mộng đẹp.
Không phải là ảo cảnh do mình tạo ra, lúc vào trong sẽ cần có một khoảng thời gian để thích nghi. Đặc biệt là ảo cảnh này không có chủ nhân khống chế nên sẽ theo bản năng sinh ra phản ứng bài ngoại.
Asmodeus nhắm mắt lại trong chốc lát, đợi cho cảm giác hỗn loạn trong cơ thể và ảo cảnh dần lắng xuống mới “tỉnh dậy” trong ảo cảnh. Một màu trắng xóa ngay lập tức đập vào mắt y, còn chưa kịp nhìn kỹ thì tầm nhìn đã bị cái khăn lông từ trên trời rơi xuống phủ kín.
Sau đó có giọng đàn ông lớn tiếng quát: “Coi chừng bị quáng tuyết.”
Asmodeus ngồi dậy, khăn lông theo cử động mà rơi xuống khỏi mặt y. Nơi này là một ngôi nhà gỗ nhỏ cỡ bốn mươi mét vuông, y đang nằm trên chiếc giường gỗ mộc mạc duy nhất trong nhà. Trong nhà còn có ba người khác, người nói chuyện với y là một gã trung niên mặc áo khoác dày lót lông vũ. Sau lưng gã nọ là cửa sổ bằng kính, bên ngoài tuyết phủ trắng ngần, có lẽ chính là màu trắng xóa đập vào mắt y lúc mới tỉnh dậy.
Cửa đột nhiên hé ra chốc lát, hai người kia mặc đồ vũ trang kỹ càng đi ra ngoài, người trung niên mặc đồ bảo hộ, đang định mở cửa lần nữa thì nhìn thấy Asmodeus chỉ mặc áo khoác lông vũ cũng ngơ ngác đi theo liền vội đóng cửa lại và quở trách: “Chán sống rồi à?”
Asmodeus còn đang ngẩn ra thì đối phương đã lấy chiếc nón trong bộ đồ bảo hộ cuối cùng treo trên tường chụp lên đầu y, “Mặc đồ đàng hoàng rồi hẵng ra ngoài. Về sau không thể để cậu ngủ trưa nữa, ngủ một giấc là ngu người luôn.”
Dưới sự giám sát của đối phương, Asmodeus cuối cùng cũng mặc xong quần áo bảo hộ.
Lúc cửa mở ra, cái lạnh cắt da cắt thịt lập tức ập vào, người trung niên cố gắng giữ cho khe cửa chỉ vừa đủ để hai người bước ra, “Chắn gió đi, đừng để hơi lạnh phà vào trạm nghỉ.”
Asmodeus theo sát gã, chân y vừa bước qua bậc cửa, cửa lập tức nhanh chóng đóng lại, trong nón bảo hộ cũng vang lên giọng nói điện tử, “Nhiệt độ bên ngoài là âm bảy mươi độ, nhiệt độ điều chỉnh trong quần áo bảo hộ là mười hai độ. Kiểm tra thân nhiệt của nhân viên thám hiểm… Bình thường. Chúc chuyến thám hiểm thuận lợi.”
Y không ngờ mình lại bị ảo cảnh sắp đặt sẵn một thân phận, hơn nữa còn là một nhà thám hiểm. Trong tình huống không hề thương lượng trước, Đổng Hoằng Vũ, Ứng Long Sơn và Helen không thể nào thiết kế cho một người cùng một thân phận, vì vậy đây có lẽ là suy nghĩ cá nhân của ai đó.
Gã trung niên ngồi lên xe máy đậu trước cửa trạm nghỉ, vặn ga cái vù rồi chạy lùi ra ngoài.
Asmodeus vội vàng ngồi lên chiếc xe máy cuối cùng, học theo điệu bộ của gã, nghiêng nghiêng ngả ngả chạy theo phía sau. Qua được trăm mét đầu tiên, về sau y chạy ổn hơn khá nhiều. Y chạy theo dấu xe để lại trên tuyết và nhanh chóng nhìn thấy bóng dáng của những người còn lại.
Họ đã xuống xe, đang quây quần với nhau bàn bạc gì đó.
Asmodeus thử hết các nút ấn trên xe, cuối cùng thành công dừng lại sau khi lỡ lái vượt qua họ mười mấy mét. Y giẫm lên tuyết và chạy lạch bạch quay về chỗ họ, gã trung niên đã lấy thức ra đo đạc các thông số dưới tuyết.
Hai người còn lại nghiêm túc ghi chép số liệu, “Ngang 15cm.”
“Dọc 10cm.”
“Chiều sâu bên dưới 12cm.”
Asmodeus: “?” Hoàn toàn không hiểu họ đang đo đạc cái gì.
Vài phút trôi qua, dụng cụ trong tay gã trung niên biến hóa bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy. Thước đo đã trở thành một chiếc đồng hồ chế tạo khéo léo, ngoài ra trên tay hai người còn lại cũng xuất hiện thứ gì trông rất giống tablet. Gã trung niên đột nhiên hít sâu một hơi, “Vị trí cách bề mặt trái đất một trăm ba mươi sáu mét rất có khả năng sẽ có quặng thiếc hàn.”
Hai người còn lại hoan hô thành tiếng.
…
Asmodeus vừa vỗ tay qua loa vừa tập trung tìm kiếm dấu vết của ba người kia. Dụng cụ trên tay gã trung niên có thể biến hóa chứng tỏ trong ba người Đổng Hoằng Vũ, Ứng Long Sơn và Helen, ít nhất có ý thức của một người đang quan sát nơi này và hoàn thiện nó.
Cân nhắc đến thân phận thám hiểm gia của mình cộng thêm sự tưởng tượng của đối phương về nghề này cũng chưa phải rất chính thống, không có ác ý, vậy nên khả năng là Đổng Hoằng Vũ lên tới bảy mươi phần trăm, Ứng Long Sơn hai mươi chín phần trăm và Helen là một phần trăm.
Thế nhưng mãi đến khi gã trung niên dọn dẹp máy móc chuẩn bị lên đường, y vẫn chưa tìm thấy sinh vậy thứ năm nào xuất hiện gần đó.
Đi liên tục gần bốn tiếng chẳng buồn ăn uống, sắc trời vẫn chẳng hề thay đổi, nhưng đến cuối đường là một phi thuyền to gần như hàng không mẫu hạm dừng lại trên không trung và đang bắn ra tia lửa. Cánh cửa đối diện với họ từ từ mở ra, một cầu thang kim loại hạ xuống, gã trung niên ngồi trên xe máy phóng lên đầu tiên.
Đợi cho Asmodeus là người cuối cùng vào hẳn bên trong, cửa phi thuyền từ từ khép lại. Năm sáu người mặc quần áo lao động màu xanh chen lên giúp họ cởi đồ bảo hộ và dẫn mấy đường ống ra xịt dung dịch khử trùng cho họ.
Asmodeus bị phun đầy mặt không mở mắt nổi, ngay sau đó, một chiếc khăn lông đã phủ lên mặt y và lau giúp y vài lần. Khi y mở mắt ra, công nhân áo xanh đều rời đi cả, nhưng lại xuất hiện mấy người mặc quân phục màu đen bước ra từ cánh cửa di động.
Đi đầu là người có gắn quân hàm màu vàng kim trên vai, bên trên còn đính một ngôi sao vàng lấp lánh.
Ba thám hiểm gia lập tức đứng thẳng người và làm lễ chào, gã trung niên nói: “Chào thiếu tướng Du! Tổ phi hành vùng tuyết thuộc đoàn số năm của đội thám hiểm vũ trụ độc lập đến báo danh!”
Động tác của họ quá nhanh, Asmodeus rõ ràng bị chậm mất một nhịp, ánh mắt của thiếu tướng Du nhìn lướt qua y như đang cười, đợi sĩ quan phụ tá nói “nghỉ”, gã mới nói: “Các anh làm tốt lắm. Nữ hoàng rất kỳ vọng vào việc khai phá Sao Ngân Băng Tuyết, cũng rất hài lòng với bảng báo cáo các anh nộp trước đó. Hy vọng các anh tiếp tục cố gắng cống hiến sức lực để làm rạng danh đế quốc Audrey quang vinh của chúng ta!”
Câu này có một thông tin quan trọng – Nữ hoàng.
Ở mức độ nào đó, ảo cảnh cũng có thể xem như là giấc mơ đẹp, thường sẽ phản ánh những ước nguyện chưa đạt được của người tạo ra nó, phần lớn đều liên quan dến tiền bạc, quyền lực hoặc tình yêu. Nữ hoàng rõ ràng phù hợp với điều kiện này.
Asmodeus đưa ra phán đoán, Helen là cô gái duy nhất trong ba người, cũng là quý tộc duy nhất, khả năng trở thành nữ hoàng rất cao.
Khích lệ mọi người xong, thiếu tướng Du bèn đến trước mặt Asmodeus, “Qua lần khảo sát này, biểu hiện của Mông Đức Tư vô cùng nổi bật, thể hiện được tinh thần chịu thương chịu khó, không ngại gian khổ của quân nhân ta, quả thật đã hoàn toàn hiểu rõ về sai lầm trước đó của mình. Vì vậy, ban khiển trách của quân đội nhất trí quyết định khôi phục quân hàm thượng tá và thống đốc Sao Bạch Bàn của cậu, ngay hôm nay quay về báo cáo công tác với nữ hoàng.”
Asmodeus không ngờ bối cảnh nhân vật của mình lại thay đổi bất ngờ và khó hiểu như vậy. Y ngẩng ra chốc lát rồi mới học theo điệu bộ của những người khác cúi chào cảm ơn.
Sau khi thiếu tướng Du bỏ đi, ba nhà thám hiểm khác đều chạy tới chúc mừng.
Gã trung niên cảm thán: “Quả nhiên là nhân tài hiếm có của trường quân đội hạng nhất, dù bị đày đi nơi nào cũng sẽ nhanh chóng được đón trở về.”
Asmodeus: “…” Còn sắp xếp cả lý lịch trường học?
Vì để thăm dò nhiều tin tức hơn, y đồng ý lời mời dùng bữa của những người khác, đi chung với họ tới phòng ăn và thưởng thức một bữa cơm dinh dưỡng sang chảnh chính hiệu trong truyền thuyết: Thức uống vị bò bít tết.
Do phải về kinh đô nhậm chức, sau khi đánh một giấc trong phi thuyền, y được đưa đến phi thuyền con quay về, đồng hành cùng y là một lính cảnh vệ do thiếu tướng Du phái tới.
Thống đốc của một tinh cầu phạm lỗi lại bị phái đi làm nhà thám hiểm rõ ràng có chút bất hợp lý, nhưng sự tồn tại của lính cảnh vệ chính là để bổ sung thêm đủ loại đấu đá chính trị, cố gắng khiến mọi chuyện trở nên hợp lý.
Trong ảo cảnh, nếu có tình huống người tạo ra nó không phát hiện, tiềm thức của người đó sẽ giúp hợp lý hóa những chuyện này. Còn tình tiết hợp lý đến mức nào đều dựa vào khả năng suy luận, trí tưởng tượng và lực biên chuyện của người đó.
Asmodeus lại đoán đây là do Ứng Long Sơn thêm vào, vừa am hiểu các âm mưu và đường lối thường thấy tổng kết từ lịch sử Trung Quốc, cộng thêm những kinh nghiệm đau thương và gian nan vất vả của mình, hơn nữa gọi y là Mông Đức Tư, còn Đổng Hoằng Vũ biết y tên thật là Asmodeus.
Phi thuyền vừa vào kinh đô ở tinh hệ Đại Quang Minh là dùng được mạng.
Asmodeus vốn đã nôn nóng muốn biết thông tin về nữ hoàng nên lập tức đi tra tư liệu. Kết quả thật bất ngờ, nữ hoàng của đế quốc Audrey quang vinh không phải là Helen như y tưởng tượng, nhưng cũng là người quen – Bà Ứng trẻ hơn ba mươi tuổi.
Tên của nữ hoàng là Vương Thục Mai, một cái tên đậm chất Trung Hoa.
Asmodeus không tìm thấy hoàng phu.
Thế nhưng nghe nói nữ hoàng có một người yêu từ thời còn thanh mai trúc mã, đối phương đẹp trai phong độ, hài hước dí dỏm, thông minh tuyệt đỉnh, võ nghệ cừ khôi, tất cả đều khiến cho nữ hoàng trao trọn trái tim. Đáng tiếc trời không thương người hiền, lúc nữ hoàng còn làm công chúa, gia tộc của chàng trai kia bị kẻ thù hãm hại, bị lưu đày và mất tích. Nữ hoàng vì người yêu này mà đau khổ chờ đợi mỏi mòn, tình nguyện chờ đến khi trời cùng đất tận chứ quyết không cho người khác cơ hội.
Asmodeus: “…”
Đoạn giới thiệu này quá rõ ràng là tác phẩm của Ứng Long Sơn.
Y tính thử thời gian. Nữ hoàng mười tuổi đăng cơ, người yêu của nữ hoàng hơn cô ta hai tuổi, vì vậy cùng lắm là vào lúc mười một mười hai tuổi đã đẹp trai phong độ, hài hước dí dỏm, thông minh tuyệt đỉnh, võ nghệ cừ khôi khiến nữ hoàng trao trọn trái tim.