[Cửu Giới Hệ Liệt] - U Linh Cảnh

Chương 41: Chương 41: Quá khứ (trung)




Tội lỗi bị lãng quên.

Các thiên sứ nhanh chóng mang bình nước quay về, niềm vui vẫn đọng lại nơi đuôi mày khóe mắt nhưng nụ cười trên môi đã biến mất. Lúc còn ở thiên đường, Asmodeus tuyệt đối không thể nhận ra những cảm xúc nhỏ này, nhưng trước mắt chúng ta lại là Asmodeus từ địa ngục quay về. Y lập tức nhận ra các thiên sứ đang giấu diếm gì đó.

Họ đặt bình nước xuống cạnh y. Asmodeus đang ngồi bên gốc cây, bọn họ cúi xuống nhìn y rất hiền hòa, “Chúng tôi phải đi một nơi hơi xa để hái hoa, cậu ngoan ngoãn ở lại đây trông bình nước nhé.”

Vườn Địa Đàng cũng có trộm sao?

Asmodeus còn đang trầm tư thì nhận ra đầu mình đã gật nhẹ không chút do dự, sau đó là một giọng nói ngoan ngoãn trả lời: “Được mà.”

…Là y đang nói chuyện?

Asmodeus ngây người. Đợi các thiên sứ đi xa, y mới suy nghĩ rõ ràng được. Y của hiện tại chẳng khác nào “không cam” khi còn trong ảo cảnh, chỉ có thể phụ thuộc vào thân thể khác. Rất rõ ràng, y lựa chọn cơ thể của mình. Chỉ khác với “không cam” ở chỗ, y chẳng thể hành động tự do, cũng chẳng thể khống chế cơ thể, triệt để đóng vai khán giản đứng xem.

Vào lúc này, y đang ở vườn Địa Đàng để làm gì nhỉ?

Có lẽ vì nhìn thấy cảnh xưa, cảm xúc trỗi dậy, y gián đoạn nhớ lại vài chuyện, ví dụ như trước khi Adam ra đời, vườn Địa Đàng chính là nơi giải trí của các thiên sứ, y cũng thường theo bạn bè đến đây chơi đùa. Họ thường hay hái hoa hoặc đùa giỡn đuổi bắt lẫn nhau, ngày nay thấy rất tẻ nhạt, nhưng khi ấy lại vui vẻ vô cùng.

Ừm, bấy giờ thiên sứ thân với y nhất là ai nhỉ, hình như thiên sứ vừa mới nói chuyện với y, tên là Polul.

Asmodeus phiên bản địa ngục vẫn đắm chìm trong hồi ức, Asmodeus phiên bản thiên đường đã đứng dậy, lặng lẽ đi vòng qua cây cổ thụ đặt những bình nước, đi thẳng về hướng trung tâm của vườn Địa Đàng. Dọc đường có không ít những con thú nhỏ chạy qua, ngừng lại ở nơi xa xa như chỉ chờ y vẫy tay, chúng sẽ ngoan ngoãn chạy lại như cún con và sà vào lòng y làm nũng.

Asmodeus rất có duyên với động vật – Lúc này, vườn Địa Đàng vẫn chưa có rắn. Y cứ tưởng mình sẽ vẫy tay gọi chúng lại, còn chuẩn bị sẵn tâm lý để vuốt lông cho chúng, nào ngờ bản thân y lại lơ đễnh lướt qua, thậm chí y cảm nhận được trái tim trong ngực đang đập nhanh một cách bất thường.

Mình muốn đi đâu? Muốn làm gì?

Nhận thấy bản thân không được bình thường, tâm trạng Asmodeus trở nên nặng nề hơn. Y không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng y có linh cảm chẳng lành.

Y vào trung tâm của vườn Địa Đàng, là nơi trồng cây thiện ác và cây sinh mệnh.

Asmodeus thiên đường chắp tay cầu nguyện trước cây. Vì y không lên tiếng nên Asmodeus không biết y đang cầu nguyện điều gì. Một lúc sau, Asmodeus thiên đường lấy chiếc túi vải nhỏ cỡ nắm tay ra, đi vòng qua cây sinh mệnh và cúi xuống nhặt đồ.

Ban đầu Asmodeus không biết y nhặt thứ gì, mãi đến khi từng hạt cát nhỏ bằng hạt gạo trong suốt lóng lánh ánh hồng lấp đầy túi vải, Asmodeus mới nghĩ ra – Đây là đất thần Thần dùng để tạo ra Adam.

Y cần đất thần để làm gì?

Asmodeus lòng dạ rối bời nhìn đất càng lúc càng đầy.

Mãi đến khi hạt cuối cùng vào túi, y vội vàng buộc chặt miệng túi, quay lại bên gốc cây cổ thụ đặt những bình nước.

Thời gian không còn sớm nhưng các thiên sứ vẫn chưa trở về, y thở phào nhẹ nhõm, im lặng ngồi xuống bên gốc cây. Cherubim phụ trách bảo vệ vườn Địa Đàng đến giục vài lần, Polul cùng các thiên sức khác mới xuất hiện.

Bọn họ vội vội vàng vàng, trên mặt khó giấu sắc xuân phơi phới. Dù cái danh ma vương dâm dục của Asmodeus có tiếng mà không có miếng, nhưng ít nhất cũng từng nhìn thấy những nơi xa hoa trụy lạc ở địa ngục, tự nhiên là biết rõ câu chuyện đằng sau sắc xuân trên mặt họ.

Hóa ra Polul có người yêu rồi.

Asmodeus cảm thán vậy thôi chứ không ngạc nhiên cho lắm. Ở địa ngục, yêu đương hoặc thậm chí là tình một đêm cũng rất thường gặp.

Cả đám thiên sứ mỗi người thả hồn theo chuyện riêng của mình, trên đường về không ai nói năng gì. Về tới thiên đường, họ nhanh chóng chia tay nhau.

Asmodeus quay về ngôi nhà của mình trên thiên đường.

Ngày nay, ngôi nhà ấy có lẽ đã thuộc về chủ khác, hoặc bị bỏ hoang nhiều vạn năm, hay có lẽ bị phá đi rồi, y không biết, nhưng trong ký ức, nó vẫn êm thắm nằm sau cây ô liu ngàn tuổi chờ y quay về.

Sau ngày sa ngã, giờ đây quay lại chốn xưa, Asmodeus tràn ngập hoài niệm. Y không để ý gì đến chung quanh, vì vậy lúc có người thình lình xông ra chặn đường, y mới giật thót một cái.

Có điều, người đó không hề cảm thấy là mình xông ra đột ngột. Nói chính xác thì chàng từ sau cây ô liu bước ra giữa ánh hòa quang rực rỡ sáng bừng với thần thái ung dung, phong độ rạng ngời và… tông vào Asmodeus. Chàng cúi đầu khẽ mỉm cười, ánh nắng phủ lên gương mặt xinh đẹp tô điểm cho đường nét sắc sảo và tinh tế của chàng.

Gió nhẹ lướt qua, mái tóc vàng óng của chàng phấp phới trong gió, càng làm nổi bật bức tranh mỹ nhân tạc bằng ngọc giữa làn phong cảnh xinh tươi.

Lại một lần xuất hiện hoàn hảo.

Raphael rất hài lòng.

Nhưng người bị chặn đường đã giật mình đến thiếu điều không còn nhịp tim.

Asmodeus hoảng hốt, cứ ngỡ chuyện quay về thiên đường chỉ là ảo giác của mình, thời gian vẫn đang dừng lại vào giây phút y gỡ mặt nạ của Leahpar xuống. Và khi ấy, y không bỏ chạy, y đã tháo mặt nạ của chàng xuống.

Sau đó…

Y nhìn thấy phong cảnh đẹp đẽ nhất thế gian.

Mắt y bỗng nhiên nóng lên một cách khó hiểu.

Đây không phải là lần đầu họ gặp mặt sau khi y sa đọa, trên thực tế, lúc sánh vai chiến đấu ở giới thứ mười, họ từng nhìn thấy nhau. Cảm xúc của y với Raphael khi đó vẫn là: Phải tránh xa người này.

Mọi chuyện trôi qua chưa được bao lâu.

Trong cơ thể của y có tiếng nước chảy nhỏ xíu, chính là dòng máu bị đóng băng đang bắt đầu chảy lại bình thường. Trái tim cũng bắt đầu có nhịp. Raphael, Raphael, Raphael… Đây chính là âm thanh của mỗi nhịp đập.

“As, em mới từ vườn Địa Đàng quay về à? Sao cứ thích đến vườn Địa Đàng thế?” Giọng nói dịu dàng của Raphael miễn cưỡng kéo hồn của y về.

Asmodeus quan sát người trước mắt mình cho thật kỹ.

Là Raphael với vẻ đẹp được đô điểm bằng đủ các hiệu ứng chỉ xuất hiện ở mấy vạn năm về trước. Quả nhiên, sau khi ngài Lucifer sa ngã, thiên đường đều sa sút tinh thần, cả Raphael cũng lơ là việc chăm chút bản thân.

Lúc này, y cảm thấy thật may mắn vì mình chỉ là khán giả xem lại cuộn phim ký ức, không cần phải trả lời câu hỏi của chàng.

Còn người phải trả lời thì đang muốn bỏ chạy.

Asmodeus biết y đang sợ điều gì. Đất thần là tài sản riêng của thiên đường, chỉ có Thần được phép sử dụng, hành vi của y ban nãy rõ ràng là lạm dụng công quỹ.

Cùng lúc ấy, Asmodeus cảm nhận được sự tự ti thẳm sâu trong nội tâm của y.

Tuy ký ức về thiên đường của y rất mơ hồ, nhưng y vẫn nhớ địa vị của mình trên thiên đường không cao, chỉ là quyền thiên sứ phụ trách bảo vệ thiên đường, nguyên nhân liên quan đến phép thuật của y.

Raphael dường như đã quen với việc Asmodeus thường hay mất hồn và im lặng, chàng bèn cười tít mắt lấy quả thần ra, “Ngài Lucifael tặng tôi, cho em nè.”

Lucifael?

À, là tên hồi còn ở thiên đường của ngài Lucifer.

Asmodeus nghe thấy bản thân mình lắp bắp trả lời: “Người giữ lại để thưởng thức đi ạ, em đã ăn trái cây trong vườn Địa Đàng rồi.”

Raphael kéo tay của y và dúi quả thần vào trong, “Thế để mai hẵng ăn.”

Quả thần nhỏ xíu nằm gọn trong lòng bàn tay, nhưng lại là món ăn quý báu nhất trên thiên đường, nghe nói chỉ có Metatron, Lucifael thỉnh thoảng mới được thưởng thức. Dưới địa ngục, Beelzebub thường than phiền trước đây khi họ còn ở thiên đường, Raphael rất thích lừa lấy đồ của ngài Lucifer. Hiện tại xem ra là chứng cứ rành rành.

Raphael vuốt đầu y rồi bỏ đi. Nhà người nọ cách đây không gần, hình như rất xa nữa là, người nọ đến đây chỉ để tặng quả thần này thôi ư?

Asmodeus thấy hơi ngạc nhiên.

Hóa ra khi còn trên thiên đường, quan hệ giữa y và Raphael lại thân thiết như vậy? Nhưng sao y chẳng có tí ấn tượng nào cả? Ngay cả Polul ban nãy trò chuyện với mình, Asmodeus cũng chẳng nghĩ ra mình và người đó sau này có qua lại hay không.

Sau khi trộm được đất thần, Asmodeus trốn trong phòng mấy hôm liên tục, ngày ngày tập tành nặn tượng nhưng thành tích không lý tưởng cho lắm. Đất thần từng được dùng để nhào nặn Adam rơi vào tay y chẳng khác nào bùn đất bình thường, cùng lắm chỉ ra được hình nộm sơ sài.

Chắc là thiếu nước.

Cả hai Asmodeus đều phiền não suy nghĩ mãi.

Asmodeus phiên bản địa ngục đã hoàn toàn dung hòa với thân phận khi xưa, xem mình là nhân cách thứ hai của cơ thể này, hết lòng tìm cách giùm chủ nhân cơ thể. Nhưng dù y có nghĩ ra cách gì cũng không thể nào biểu đạt được.

Đến ngày thứ năm, Raphael đột nhiên ghé thăm.

Năm ngày không ra khỏi phòng, hiện tại Asmodeus đang đứng trước của nhà mình để sửa lại quần áo tóc tai cho đàng hoàng. Lúc mở cửa ra, y nhìn thấy Raphael cũng vừa chỉnh đốn xong xuôi.

Thấy y ở nhà, Raphael khó tránh thở phào nhẹ nhõm, “Mấy ngày này cứ ngoan ngoãn ở trong nhà nhé.”

“Dạ, xảy ra chuyện gì ư?” Tuy chàng đã phủ hào quang lên mặt nhưng Asmodeus vẫn nhạy cảm phát hiện ra sự mệt mỏi giấu trong mắt chàng.

Raphael nói: “Đất thần Thần dùng để nặn Eva mất tích rồi.”

Asmodeus: “!”

Đất thần là để nặn Eva sao? Eva chẳng phải là được tạo nên từ xương sườn của Adam?

Asmodeus cảm thấy cơ thể này cũng đang khiếp sợ. Nhưng việc khiến y khiếp sợ hơn còn ở phía sau. Raphael nói tiếp: “Trong quá trình điều tra hướng đi của đất thần, Cherubim phát hiện… Bọn Polul đang làm chuyện đáng xấu hổ trong vườn Địa Đàng.”

Điều khiến Asmodeus kinh ngạc là cách dùng từ của Raphael. Yêu đương là chuyện… đáng xấu hổ sao?

Raphael hình như muốn hỏi gì đó nhưng cuối cùng cũng không hỏi mà chỉ vuốt tóc y và nói: “Yên tâm, tôi sẽ điều tra rõ ràng.”

Asmodeus cảm thấy bản thân ngơ ngơ ngẩn ngẩn về phòng, nhìn chằm chằm vào hình nộm bằng đất đặt trên gối không hề chớp mắt, trong lòng từ từ cảm thấy sợ hãi.

Asmodeus bắt đầu không hiểu nổi câu chuyện sẽ phát triển như thế nào.

Lần đầu tiên y cảm thấy, hình như mở hộp ký ức cũng không phải là ý kiến hay.

Vì chuyện của Polul, gần đây thiên đường ai nấy đều hoang mang lo sợ. Asmodeus thường nghe thấy hàng xóm xì xầm bàn tán về chuyện này. Sau khi trở thành ma vương, sức mạnh của y vượt trội hơn hẳn hồi còn trên thiên đường cùng với những hàng xóm quanh khu.

Bọn Polul bị định tội vì hành vi tụ họp lăng loàn, nghe nói số thiên sứ dính dáng vào lên tới hàng trăm khiến Thần tức giận vô cùng, tất cả đều phải nhận hình phạt nghiêm khắc, mất đi đôi cánh, rời khỏi thiên đường, trở thành con người và chịu nỗi khổ sinh lão bệnh tử.

So ra, vụ án đất thần bị trộm lại được nhẹ nhàng cho qua. Adam dùng xương sườn của mình tạo ra Eva, hai người xem vườn Địa Đàng là nhà, bắt đầu cuộc sống vui vẻ ngắn ngủi.

Asmodeus biết sau này họ cũng sẽ như những thiên sứ bị lưu đày, phải xuống nhân giới khai hoang đất đai, phải bôn ba vì miếng cơm manh áo. Nếu ký ức của y chỉ dừng lại hồi còn trên thiên đường, y nhất định sẽ thấy thương xót cho bọn họ. Nhưng Asmodeus của hiện tại từng được chứng kiến cảnh phồn hoa náo nhiệt của nhân giới, y không đơn thuần cho rằng đây là hình phạt nữa.

Thần luôn yêu thương thế gian, cả trừng phạt bình thường cũng ẩn chứa ý nghĩa sâu sắc như vậy.

Có lẽ cảm thấy đã qua thời kỳ nguy hiểm, Asmodeus bắt đầu ra khỏi nhà. Y dạo quanh thiên đường, dùng nước tưới vào đất, nghiền nát quả thần hòa vào trong đất… Đủ mọi phương pháp kỳ lạ y đều thử cả nhưng vẫn không có tác dụng.

Đến cả khi Asmodeus phiên bản từng trải chuẩn bị bỏ cuộc, Asmodeus phiên bản chưa trải sự đời đột nhiên lấy ra một sợi tóc dài vàng óng. Sợi tóc này được bọc cẩn thận bằng khăn lụa và giấu dưới gối của y.

Phần lớn các thiên sứ trên thiên đường đều là tóc vàng, chuyện này không có gì lạ, nhưng chẳng hiểu sao Asmodeus lại dám khẳng định, đây chính là tóc của Raphael.

Sau lần thất bại thứ chín trăm chín mươi chín, vị nghệ nhân nặn tượng tập sự bèn mang sợi tóc cùng với đất thần đi ra bờ sông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.