Chức quan thống đốc như cát trên sa mạc.
Rời khỏi hoàng cung, hai người cùng nhau về nhà. Đây là lần đầu tiên Leahpar bước vào căn nhà này, chàng tò mò đi vòng vòng xem thử. Nhìn bóng dáng bận rộn của chàng, trong lòng Asmodeus chẳng hiểu sao lại thấy vừa chua xót vừa ngọt ngào.
…
Không, thế này không đúng.
Người đó là Leahpar, không phải Sara.
Còn nơi này, chỉ là ảo cảnh.
Leahpar bước ra từ nhà bếp thì bắt gặp Asmodeus đang vỗ nhẹ đầu mình, liền vội vàng bước đến gần và hỏi: “Sao vậy? Lại đau đầu sao? Em vỗ nhẹ thế này có tác dụng gì chứ? Để tôi!” Nói rồi liền cầm một cái thớt dày cộm giơ lên…
Asmodeus đơ.
“Tôi đùa thôi.” Leahpar dùng thớt chạm nhẹ vào đầu y một cái rồi quay vào bếp, “Em ra ngoài mua ít cánh gà và coca về đi, tối nay mình ăn gà sốt coca.”
Mãi không thấy ai trả lời.
Chàng ngoảnh đầu lại, Asmodeus đang đứng tựa vào cửa im lặng nhìn chàng.
Leahpar ủ rũ cất thớt cùng gia vị đi, cởi tạp dề ra, “Được rồi, nói tôi biết kế hoạch tiếp theo của em là gì nào.”
Asmodeus đáp: “Chúng ta phải tìm được hai kẻ hủy diệt còn lại.” Y lấy tờ danh sách của nữ hoàng và lật ra trang đầu, không ngờ hình của Helen lại nằm trong đó.
Leahpar liếc qua phần giới thiệu, “Giáo đồ thành kính… Nói cũng đúng.”
Asmodeus hỏi: “Thế giáo đồ thành kính vì sao lại bước vào con đường tà ác phá hủy thế giới?”
Leahpar rất muốn đáp: Ngôi sao sớm vinh quang của thiên đường cũng sa ngã rồi thì còn chuyện gì là không thể nữa. Nhưng rốt cuộc chàng vẫn không dám nhanh nhảu trổ tài miệng lưỡi mà chỉ hùa theo lời của y, “Chúng ta nhất định có thể trong ảo cảnh tìm ra người dụ dỗ cô ta.”
Asmodeus nói: “Vậy bây giờ chúng ta đi tìm cô ta thôi.”
“Em biết cô ta ở đâu à?”
Asmodeus nhắm mắt lại, y cảm nhận được sức mạnh của mình đang lan tỏa khắp mọi ngóc ngách trong ảo cảnh. Đây là ảo cảnh sử dụng sức mạnh của y để tạo ra, dù không phải do y xây dựng nhưng vẫn chịu sự khống chế của y.
Leahpar nhỏ giọng làu bàu: “Trước đây lúc chơi mạt chược, Ứng Long Sơn lợi dụng ảo cảnh đổi lấy bài đẹp, tôi hồ có mấy lần thôi em cũng không vui.”
Asmodeus thấy hơi xấu hổ.
Trước đây đúng là y hơi bị cẩn thận quá, lúc nào cũng sợ hành động của mình sẽ gây ảnh hưởng cho ảo cảnh. Dù sao Đổng Hoằng Vũ, Ứng Long Sơn cùng Helen đều là người bình thường, sáng tạo ra ảo cảnh là một việc rất mất sức, trong thời gian ngắn không thể thực hiện hai lần, vì vậy y cần phải nắm bắt cơ hội lần này.
Nhưng Leahpar thông qua ván mạt chược kia đã chứng minh cho y thấy y suy nghĩ quá nhiều – Dù Ứng Long Sơn có thua xiểng liểng đến mức nào, ông ta vẫn tiếp tục mơ tiếp giấc mơ của mình. Sau này, trên phi thuyền, y dùng việc “rửa sạch mứt ô mai” để thử nghiệm, xác định chắc chắn khi mình sử dụng sức mạnh sẽ không kích thích gì đến những người khác mới hoàn toàn yên tâm.
Leahpar thấy y cúi đầu im lặng thì thò ngón tay ra chọt chọt vào sống mũi của y, “Giận rồi?”
Trái tim của Asmodeus như đang run lên bần bật, nơi bị chọt trúng lập tức nóng ran, “Không, mình đi thôi.” Nói rồi liền biến mất.
Leahpar bị bỏ lại: “…” Ngẫm lại, có phải gần đây chọt hơi bị quá tay không nhỉ?
Ba giây sau, Asmodeus xuất hiện trở lại, gương mặt đỏ bừng, lặng lẽ nắm cổ tay Leahpar rồi cùng nhau biến mất.
Leahpar vừa chớp mắt đã nghe thấy một giọng ca kỳ ảo.
Trước mắt chàng là một tòa giáo đường kiểu La Mã, bề ngoài trông rất kiên cố, đến gần lại càng cảm thấy uy nghiêm. Tiếng ca từ cánh cửa hình vòm vọng ra, Helen đang cùng với mấy chục giáo đồ khác ngồi cùng với nhau và gật gù thưởng thức dàn nhi đồng ăn mặc như thiên sứ nhỏ xướng ca.
Asmodeus và Leahpar đứng chắn mất ánh sáng nơi cửa ra vào, các giáo đồ lục tục quay đầu lại nhìn. Lúc Helen cũng quay lại, tiếng ca đã kết thúc. Cô đứng dậy, đi xuyên qua đám người và đến trước mặt Asmodeus rồi nói rất ngạo mạn: “Ta biết anh sẽ tới tìm ta mà.”
Cứ như là một người hoàn toàn khác so với Helen ngoài đời thực.
Asmodeus nói: “Về kế hoạch…”
Helen lạnh lùng ngắt lời y, “Anh còn nhớ lúc anh rời đi, ta từng nói gì không?”
Asmodeus: “?” Lẽ nào đây không phải là lần đầu tiên họ gặp nhau trong ảo cảnh?
Leahpar cũng hùa theo: “Cô ta từng nói gì với em?”
Asmodeus ngậm chặt miệng.
Leahpar lại nói: “Được, đổi câu hỏi khác, là nói bằng tiếng Trung hay nói bằng tiếng Anh?” Có lẽ vì đang ở trong ảo cảnh nên Helen bỗng nhiên nói tiếng Trung rất lưu loát.
Helen cười lạnh công bố đáp án: “Ta từng nói, anh sẽ hối hận.”
…
Nghe có vẻ chẳng phải điều gì tốt lành.
Asmodeus cẩn thận hỏi: “Tại sao?”
Leahpar hoàn toàn không có đất diễn bèn tự viết thêm kịch bản cho mình, “Đúng đó, tại sao?”
Helen đáp rất gay gắt: “Vì anh đã phản bội tình yêu!”
Tiếng chuông trong giáo đường đột nhiên vang lên, tinh thần của Asmodeus bỗng chốc hoảng hốt, y không thể phân rõ câu này là Helen đang nói với y, hay là thế giới nội tâm của y đang chất vấn chính mình. Giọng nói của họ khá giống nhau, không, phải là quá giống nhau.
Thậm chí cả bề ngoài cũng thế.
Thị lực của Asmodeus dường như quay về khi còn chưa chữa khỏi, Helen trước mắt bỗng trở nên quá đỗi mơ hồ… Dường như đã biến thành một gương mặt khác.
Sara?
Đột nhiên có người bất thình lình ôm chầm lấy y.
Leahpar đứng sau lưng Asmodeus, đôi tay vững vàng bảo vệ lấy cả người y, tiếp thêm sức mạnh cho y chống đỡ. Chàng từ trên cao nhìn xuống cô nghị viên vừa gây hấn xong, “Không, y lựa chọn tình yêu.”
Giọng của Leahpar như một dòng suối trong vắt khiến trái tim của Asmodeus như được tưới mát, chỉ trong nháy mắt lấy lại sức sống. Asmodeus chớp mắt, đôi mắt dần dần trở nên rõ ràng… Y nhìn chằm chằm vào Helen vẫn đang đứng trước mặt mình. Đường nét gương mặt của cô ta rất sắc nét, không hề giống với Sara trong ký ức chút nào.
Helen hung hăng trừng mắt với họ, “Cứ tiếp tục đi, hôn nhân của hai người đã định sẵn sẽ không nhận được lời chúc phúc của Thần!”
Sắc mặt của Asmodeus hơi khó coi, cảm xúc vẫn chưa hoàn toàn ổn định sau lần mất hồn ban nãy, nhưng còn Leahpar lại rất thản nhiên trả lời: “Không thể nào. Cô không hiểu Thần thương yêu ta đến mức nào đâu.”
Nghe vậy, Asmodeus không nhịn được phải nhắm mắt lại. Cả mặt nạ cũng khó lòng che giấu bản năng huyên hoang của chàng.
May sao điện thoại di động của Helen đột ngột đổ chuông, cô ta sầm mặt đi sang chỗ khác bắt máy, Asmodeus thừa cơ thoát khỏi vòng tay của Leahpar. Leahpar vẫn quyến luyến không thôi muốn che chở cho y, “Em có chắc mình đứng vững được không đấy? Không thoải mái cứ ở trong lòng tôi thêm chút nữa, tôi rất vui lòng.”
Asmodeus nhẹ nhàng đẩy tay của chàng ra, nhìn sang Helen đang nói chuyện điện thoại và bảo: “Tôi có chuyện cần nói với người… Chốc nữa hẵng nói.”
Mắt Leahpar lóe lên, trong lòng thấy từng cơn buốt giá, chỉ hận sao không bấm nút tua nhanh cho “chốc nữa” tới ngay, nhưng lại sợ “chốc nữa” mà qua đi, mình không chịu nổi kết quả.
Helen đứng cách bọn họ không xa, lạnh lùng nói: “Các người mau thu xếp hành lý, lập tức về Sao Bạch Bản chuẩn bị đi. Đoàn khảo sát ngày mai xuất phát.”
Amsmodeus đáp: “Cho hỏi ‘Kế hoạch Sao Băng’… Rốt cuộc là gì vậy?”
Helen nói: “Không biết.”
Là đáp án hoàn toàn trong dự đoán.
Asmodeus biết điều dẫn Leahpar đến sân bay.
Tuy không có giấy tờ, không có hành lý, không có phương hướng, nhưng y tin kẻ hủy diệt sẽ tự động bổ sung cho lỗ hổng này.
Quả nhiên, một chiếc phi thuyền chuyên đến Sao Bạch Bản đang đợi sẵn ở đó, kiểm tra an ninh xong là có thể khởi hành. Lúc kiểm tra an ninh, Leahpar thậm chí không cần cởi mặt nạ ra, chỉ cần đối chiếu mắt và vân tay là xong.
Nội thất của phi thuyền chẳng khác mấy với hai phi thuyền trước, Leahpar khá quen thuộc nên nhanh chóng tìm ra gian phòng ngủ lần trước hai người ở chung, sau đó nằm ườn trên giường. Đợi đến khi Asmodeus bước vào, chàng lập tức khép hai chân lại rất ra dáng thục nữ.
Asmodeus đóng cửa lại, im lặng ngồi vào chiếc ghế cách giường khá xa.
Đợi một hồi không thấy y nhúc nhích, Leahpar bèn thử thăm dò: “Em có chuyện cần nói với tôi?”
Asmoudeus đan tay vào nhau, chuẩn bị thật lâu mới chịu mở miệng: “Tôi cảm thấy, tôi không được bình thường.”
Leahpar ngẩn ra, “Không bình thường ra sao?”
“Ký ức của tôi rối loạn lắm, xuất hiện rất nhiều… Những hình ảnh mâu thuẫn với nhau.” Asmodeus đắn đo rồi tiếp: “Hình như tôi… Bắt đầu không thể phân rõ đâu là ảo cảnh, đâu là hiện thực nữa rồi.”
Leahpar nhoài người ra trước như đang lắng nghe vô cùng chăm chú, “Ví dụ như?”
Asmodeus nhìn chằm chằm vào chiếc mặt nạ hồ ly lấp lánh, rất muốn kể hết tất cả những hình ảnh xuất hiện trong đầu mình với chàng, nhưng những hình ảnh đó cứ chồng chất lên nhau, gương mặt nào cũng mơ hồ, thậm chí nhớ lại cũng rất khó khăn chứ đừng nói phải kể với người khác.
Thấy mặt y tỏ vẻ khó xử, Leahpar bèn nói: “Hoặc là đổi hướng suy nghĩ khác, sự bất thường của em bắt đầu từ lúc nào?”
Asmodeus đáp: “Tôi cũng không biết.”
Dẻo miệng như Leahpar cũng bắt đầu cảm thấy đề tài này quá khó để tiếp tục. Chàng ngẫm nghĩ một chốc rồi bất thình lình hỏi: “Có liên quan đến chứng bệnh đau đầu trước đây của em không?”
Asmodeus hai mắt sáng rỡ, “Sau khi vào ảo cảnh, tôi chưa từng bị đau đầu lần nào nữa.”
Leahpar lại đưa ra phán đoán: “Có lẽ chứng đau đầu có liên quan đến cơ thể của em, vì vậy mới quấy nhiễu đến linh hồn của em. Em bắt đầu cảm thấy đau đầu từ lúc nào?”
Asmodeus lẩm bẩm đáp: “Hình như… Sau khi trở về từ giới thứ mười.”
Leahpar nhíu mày.