Cửu Mệnh Hoàng Tử Phi

Chương 25: Chương 25




"Kịch gì chứ?" Bởi vì tò mò, nàng nằm xuống, mặc dù vẫn biết như vậy không hợp phép tắc.

"Không phải bọn họ muốn đưa Lý Hải Đình lên giường của nàng sao? Nếu như Lý Hải Đình phát hiện trên giường có thêm một người nam nhân nữa, không biết trong lòng sẽ nghĩ như thế nào?" Nghĩ tới đây, hắn lại không nhịn được, khóe miệng nhếch lên, khẽ mỉm cười.

"Nhưng làm như vậy, danh tiếng của ta cũng sẽ bị hủy, không bằng, chàng trực tiếp đưa ta về trang viên đi."

"Không, chuyện của Giang Mỵ nương và Mạc Hâm Mẫn phải giải quyết, nhân dịp này giải quyết luôn đi." Hắn cũng không hy vọng có cha mẹ vợ xảo trá , khoa tay múa chân bên cạnh mình.

"Xử lý triệt để?"

"Tin ta." Hắn vỗ nhẹ mặt của nàng, nháy mắt một cái, dập tắt ánh nến trên bàn.

Nàng còn có lời muốn hỏi, thế nhưng hắn lại mở miệng trước, thay đổi chủ đề của nàng.

"Còn nhớ, chuyện ta đã nói với nàng, về phụ thân và đại nương của ta không?"

"Nhớ, thê thiếp tranh chấp, hài tử chịu tội, mẹ chàng đã mất, bà ta cũng không đồng ý buông tha cho chàng." Chuyện như vậy chỉ cần mấy câu là có thể nói rõ ràng, nhưng không ai biết, bên trong đó chứa bao nhiêu chuyện khiến người ta phải xót xa.

"Nàng đoán xem, tại sao ta đã đi xa nơi đó, bọn họ vẫn không chịu buông tha cho ta?"lqd.

Nàng lắc đầu, nghiêng người sang, trong đêm đen nhìn chăm chú con ngươi đang tỏa sáng lấp lánh của hắn.

"Ta từ nhỏ đã thông minh hơn những đứa trẻ bình thường, sư phụ thường khích lệ ta, tương lại nhất định sẽ có thành tựu, mà đại ca ta tính tình hung tàn, chấp mê quyền vị, thích dễ ngại khó, làm việc thì không đến nơi đến chốn."

"Cha chàng sợ giao gia nghiệp vào tay đại ca, sẽ bị hủy đi trong chốc lát?"

"Không sai, đại nương ta biết chuyện này, liền liên lạc với người nhà của bà ta, nghĩ hết biện pháp để trừ bỏ ta, ngày mẫu thân ta bị giết, mẫu thân giấu ta trong mật động dưới giường, mặc dù mắt ta không thể nhìn thấy, nhưng trong tai nghe rất rõ đoạn đối thoại của sát thủ và mẫu thân, năm ấy, ta bảy tuổi."

"Sau đó thì sao?"

"Cậu đã từng hỏi ta, có chịu mai danh ẩn tích hay không , sống cuộc sống tự do tự tại , ta trả lời ông ‘ mối thù giết mẹ, không đội trời chung. ’ sau này ta mới hiểu được, đó là cậu đang thử dò xét ta, vì vậy chúng ta đã đến Mạc Bắc, cậu mời rất nhiều sư phụ cùng nhau dạy ta, bọn họ dạy ta học, luyện võ, dạy ta doanh thương, binh pháp, dạy ta rất nhiều bản lĩnh để báo thù, cứ như vậy, ta, cậu và các sư phụ sống với nhau tám năm.

"Dưới sự giúp đỡ của bọn họ, ta thành lập được vương quốc kinh doanh của chính mình, ta đưa việc buôn bán về kinh thành, tính toán từng bước một lũng đoạn mạch máu kinh tế Đại Tề, quân đội là sức mạnh, vậy bạc trắng sao lại không thể? Ta chỉ là không có nghĩ đến, diện mạo của mình lại giống phụ thân, làm bại lộ thân phận của ta, sau rất nhiều năm, ta sống qua ngày trong các cuộc đuổi giết của đại nương và đại ca

"Năm ấy ta hồi Kinh, ở Tân Châu gặp một cô bé, nàng mười tuổi, mẫu thân qua đời, nàng khóc chạy lên đỉnh núi, quay đầu về hướng sơn cốc khóc lớn, nàng không cam lòng, nàng tức giận, nàng uất ức ánh mắt đó không giống ánh mắt của đứa trẻ mười tuổi, từ lúc đó trở đi, nàng đã chiếm được lòng của ta."

Là hắn? ! Cô bé à hắn nói là mình, Phó Cánh chính là người núp ở trên cây, là thiếu niên áo trắng giao thủ với sư phụ? !

"Ngay tại thời điểm đó chàng. . . . . ." Nàng nóng lòng muốn hỏi.

"Xuỵt." Hắn ngón trỏ để lên môi của nàng, nói nhỏ bên tai nàng: "Có người tới."

Là Lý Hải Đình?

Kỳ quái, sau khi Phó Cánh xuất hiện, nàng liền quên mất người đàn ông này, quên cả sợ, quên hắn đã từng tổn thương đến mình, là bởi vì có Phó Cánh, nàng liền có cảm giác an toàn?

"Có muốn biết tình huống năm đó hay không?" Nàng hỏi nhỏ vào tai hắn, nhưng hắn còn chưa kịp trả lời, cửa đã bị mở ra.

Lý Hải Đình vào cửa, đầu tiên là bắp chân đụng vào cái ghế, hắn khẽ kêu một tiếng, cả người lao về phía trước, nhưng vận số của hắn đủ tốt, tay chống đất đứng dậy hoàn toàn không đụng phải mảnh sứ bị vỡ.

Thi Mẫn ngồi dậy, cứng giọng hỏi: "Là ai ?"

Lý Hải Đình đau đến mức nghĩ muốn mở miệng mắng to, lại cứng rắn nhịn xuống, hắn chậm hạ âm thanh, nói: "Mạc cô nương, nàng đừng gấp, là ta, Lý Hải Đình, Hải Đình mến mộ nàng đã lâu, tới cửa cầu hôn lại bị cự tuyệt, không thể không ra hạ sách này, mong rằng cô nương đi theo ta, ngày sau ta nhất định ba môi sáu sính, kiệu hoa lớn nâng cô nương trở về."

Hắn vỗ vỗ xiêm áo, nghĩ thầm, việc đã đến nước này, bất luận như thế nào cũng phải làm đến cùng. Hắn nhấc chân lên, tiếp tục bước tới bên giường.

"Câm mồm! Nếu như ngươi thật lòng, nhất định có thể dùng thành ý cảm động trưởng bối trong nhà, sao có thể loại thủ đoạn bẩn thỉu này." Đang nói chuyện, Thi Mẫn cũng cảm thấy kinh ngạc với chính bản thân mình. Lại có thể. . . . . . Nàng có thể không bỏ sót một chữ, nói ra toàn bộ lời nói của kiếp trước?

Nghe nàng lên tiếng, Lý Hải Đình nóng lòng."Cô nương nhỏ giọng chút, đây chỉ là biện pháp trong thế bí, ánh mắt Mạc lão gia cao, xem thường Thương gia chúng ta, mới không chịu đồng ý cửa hôn sự này, tại hạ không thể làm gì khác hơn là trước tạo thành sự thật, đợi ván đã đóng thuyền, Mạc lão gia không đồng ý cũng phải đồng ý. Chỉ mong cô nương giúp Hải Đình lần này, Hải Đình thề, ngày sau nhất định sẽ cẩm y vương thực, thương yêu cưng chiều cô nương trong lòng bàn tay."

Nói xong, hắn liền tung người nhào tới, Thi Mẫn làm bộ lôi kéo cổ họng hét lớn lanh lảnh, "Cứu mạng, cứu mạng a. . . . . ."

"Cô nương, nàng theo ta một lần đi. . . . . ."

Lời còn chưa dứt, rắc rắc một tiếng, xương tay cứng rắn của hắn bị vặn gảy, Lý Hải Đình phát ra tiếng thét chói tai như heo bị giết, ngã trên mặt đất, tay phải mềm nhũn rũ xuống.

Hắn ngẩng đầu định thần nhìn lại, lúc này mới phát hiện ra trên giường có thêm một nam nhân.

Tại sao có thể như vậy? Không phải Mạc Hâm Mẫn đã an bài xong hết rồi sao? Không phải hắn ta đã nói, tối nay nhất định có thể giúp hắn ôm mỹ nhân về, tại sao. . . . . .

Đầu óc có chút mơ hồ, hắn hỏi: "Ngươi...ngươi là ai ?"

" Diêm Vương Gia tới lấy mạng chó của ngươi."

Phó Cánh nhảy một cái xuống giường, giơ chân lên, giẫm một phát vô cùng chính xác, động tác nhanh, Lý Hải Đình còn không kịp đưa tay ra bảo hộ, gốc rễ con cháu đã bị đạp gãy.

lúc này, tiếng kêu sợ hãi của hắn còn lớn hơn trước, thân thể co rút, hắn đã đau đến không còn hơi sức phản kháng.

Nhưng Phó Cánh là tiến sát từng bước, vì cầu mạng sống, hắn không thể không ưỡn cong người lên, giống như con chó nằm trên mặt đất bò đi.

Xoay mình, chân của đối phương đá vào mặt hắn , một cước kia Phó Cánh chỉ dùng ba phần hơi sức, cả người Lý Hải Đình liền bay lên, sau khi lưng hắn đập mạnh vào vách tường, lại rơi xuống mặt đất.

Lần này, vận khí của hắn không có tốt như lần trước, cả thân thể ngã lên đống mảnh sứ vỡ, mặt cũng bị mảnh sứ vỡ cắt tới máu thịt be bét. Nhưng mà bây giờ hắn đã hôn mê bất tỉnh, không thể phát ra tiếng heo kêu được nữa.

Thi Mẫn không phải là một cô gái tàn khốc , nhưng sau khi chính mắt nhìn thấy kết cục của Lý Hải Đình, ác mộng của kiếp trước cho đến lúc này, chính thức được tiêu trừ.

Nàng biết mình còn sống, nàng trọng sinh, tự mình bắt đầu lại.

Nàng xuống giường, lạnh lùng nhìn Lý Hải Đình đang co rút thành một cục trên mặt đất, nàng cười không nổi, mặc dù đáy lòng có mấy phần sảng khoái.

Không lâu, một nhóm người đi vào sân, người làm mạc phủ không nhiều lắm, còn có thể tụ tập thành một bầy ở đây, có thể thấy Giang Mị nương muốn làm chuyện này cho thật tốt, để Thi Mẫn không thể chối cãi.

Cửa bị đẩy ra, hai người phía trước bởi vì đi quá nhanh, vấp phải cái ghế ngã xuống đất.

Mấy tay chân phía sau lanh lẹ , vội vàng dừng bước, Giang Mị nương để mấy bà tử cầm đèn lồng vào phòng trước, thắp cây nến trên bàn lên, chiếu sáng cả căn phòng.lqd.

Bà ta nở nụ cười bước vào, trong lòng sớm đã chuẩn bị tốt, chỉ chờ nhìn chiêng trống vang đầy trời mà thôi.

Nhưng. . . . . .

Bà ta không dám tin nhìn Lý Hải Đình trên mặt đất, lại nhìn Thi Mẫn và Phó Cánh đang sóng vai ngồi trên giường, cái miệng to như bồn máu hết mở ra lại đóng vào, sợ đến mức nói không nên lời.

"Này, đây, đã xảy ra chuyện gì?" Bà ta chỉ vào Phó Cánh, nói một câu cũng bị lắp.

"Mạc phu nhân, bà nói đi?" Phó Cánh cười như không cười hỏi ngược lại.

"Ngươi là ai? Tại sao có thể xông vào khuê phòng của cô nương nhà chúng ta"

Bà ta nhìn trộm Lý Hải Đình trên đất, trong lòng rối bời, bây giờ là tình trạng gì đây, tại sao người trên giường Thi Mẫn không phải là Lý Hải Đình, mà lại là nam tử xa lạ, hơn nữa y phục hai người rất chỉnh tề, không giống như người đã làm ra chuyện bẩn thỉu gì, này rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra?

Sau đó Mạc Hâm Mẫn bước vào, lại phát hiện Lý Hải Đình nằm bất tỉnh nhân sự trên mặt đất, tâm chợt căng thẳng. Lý Hải Đình sao lại bị thương thành như vậy? Xong đời, này xem ra, đừng nói phải nhả bạc đang cầm trên tay ra, mà sợ là Lý gia sẽ không chịu để yên.Pinni ;)

Hắn vội bảo gã sai vặt sau lưng, cùng với hắn nâng người ra bên ngoài.

"Chậm đã." Hắn mới vừa đến gần Lý Hải Đình, Phó Cánh liền lên tiếng quát nhẹ.

Mạc Hâm Mẫn cứng rắn ngẩng cao cổ đến bên cạnh Phó Cánh, vốn muốn cất giọng quát, lại phát hiện mâu quang sáng ngời của đối phương, bản thân lại không có biện pháp để nói chuyện.

"Công tử có chuyện gì?" Giọng điệu của hắn như nhũn ra, so với buổi nói chuyện lúc đầu, một trời một vực.

"Ta chỉ muốn hỏi một chút, tại sao Mạc phu nhân và Mạc công tử, dung túng hung phạm tiến vào phòng của Mạc cô nương." Giọng Phó Cánh ôn hòa, lại mang theo sự chắc chắn, không thể phủ nhận.

Giang Mị nương vì lời nói của nhi tử, vỗ vỗ ngực, định tâm lại, bà ta nhìn Phó Cánh, hồi tưởng lại mấy năm trước, bà ta đã từng gặp hắn ở trang viên.

Chắc hắn là đứa ở trong trang viên, có phải phát hiện Thi Mẫn chậm chạp không trở về nên xông vào Mạc phủ hay không, muốn cứu chủ nhân đi, nhưng không ngờ đụng phải Lý thiếu gia đang muốn đi làm chuyện tốt?

Thật oan uổng, tại sao mọi chuyện lại không thuận lợi, con vịt đã đến miệng cứ như vậy mà bay đi, thù lao Lý gia không thể cho vào túi, Lý Hải Đình lại bị thương nặng ở đây, Lý gia không biết có chịu bỏ qua hay không.

Nhưng nếu chuyện đã thành như vậy, cũng chỉ có thể làm chuyện xấu đến cùng, đổ toàn bộ mọi thứ lên người Thi Mẫn, tốt nhất là ép nàng ta chi bạc ra giải quyết chuyện này.

Về phần Lý gia bên kia, chỉ có thể la lối om sòm ăn vạ, ai bảo hắn đêm khuya yên tĩnh chạy đến khuê phòng con gái người ta, bị phát hiện, hung hăng đánh một trận, là chuyện đương nhiên, Lý gia nếu như còn muốn mặt mũi, sẽ không thể nói chuyện này ra bên ngoài.

Giang Mị nương thường ngày chính là một người đàn bà chanh chua chửi đổng, kinh nghiệm gây gổ sao ít được, Mạc Lịch Thăng không có ở đây, ai có thể ngăn cản lời nói ác ý của bà ta?

Bà ta ưỡn ngực, đứng trước con trai, chỉ vào mũi Phó Cánh nói: "Dung túng hung phạm? Con mắt nào của ngươi nhìn thấy, chúng ta còn chưa biết rõ tình trạng ra làm sao, ai biết có phải là ngươi giết người bên ngoài hay không, rồi đưa người vào Mạc phủ, muốn ném đá dấu tay với Mạc gia."

Nghe nói thế, Thi Mẫn tức đến toàn thân phát run. Năng lực ăn nói bừa bãi của Giang Mị nương đã đạt tới đỉnh cao như vậy, sao lại có người vô liêm sỉ đến như vậy, nàng, nàng. . . . . . Thi Mẫn không nhịn được muốn nhảy dựng lên, hung hăng cho bà ta hai bàn tay.

Phó Cánh bật cười, cầm tay Thi Mẫn, dù đang bận vẫn ung dung nhìn Giang Mị nương, chờ bà ta nói những lời kỳ quái hơn.

Hắn thong thả ung dung trả lời, "Lời phu nhân cũng có vài phần đạo lý, bà tính xử lý như thế nào?"

"Tiểu tử, ta mặc dù không biết ngươi là ai, nhưng nơi này chính là phủ đệ của mệnh quan triều đình, không phải ai muốn đến thì đến muốn đi thì đi. Ngươi trước xông vào phủ trạch của chúng ta, phá hư danh tiếng Nhị cô nương nhà chúng ta, lại gây chuyện giết người ở chỗ này, ta mới phải hỏi ngươi, ngươi tính giải quyết chuyện này như thế nào?"

"Phu nhân, không bằng bà thử nói trước xem sao."

Thấy Phó Cánh ăn nói nhỏ nhẹ, lá gan Giang Mị nương lớn thêm, cho là mấy câu nói của mình đã chấn trụ đối phương. Đúng, bà chính là muốn hắn sợ, tốt nhất là bị sợ đến toàn thân phát run, mới có thể để bà ta từ từ định giá.

"Tất nhiên, chuyện này cũng không trách ngươi được, Nhị cô nương nhà chúng ta vốn là người không an phận, cả ngày xuất đầu lộ diện, quyến rũ nam nhân, nhìn tình huống này, ước chừng là tiểu tử này và Lý công tử đều để ý Nhị cô nương, mới có thể một lời không hợp, động tay động chân."

Bà ta dừng một chút, phát giác đối phương cũng không phản bác gì, lại nói tiếp: "Nhị cô nương muốn cùng người nam nhân nào, chúng ta không làm chủ được , phải đợi lão gia nhà chúng ta lên tiếng, nhưng chuyện tối hôm nay cần phải giải quyết trước tiên, Lý công tử là đại hộ trong kinh, hôm nay bị thương thành như vậy, tất nhiên là Lý gia muốn trút giận lên người của Mạc phủ rồi.

"Cho dù khó thế nào đi nữa, nhưng do Mạc gia cô nương gây ra chuyện, khó hơn nữa, ta cũng phải đưa cái mặt mo này ra, ra mặt đi giải hòa, vậy năm ngàn lượng đi, ngươi trở về nói một chút với quả phụ Hạ gia, nói Nhị cô nương gây ra tai họa, để bà ta mang bạc tới xử lý, nếu không chúng ta cũng chỉ có thể mang đôi gian phu dâm phụ các ngươi đến quan phủ, đến lúc đó, danh tiết Nhị cô nương bị phá hủy, cũng đừng oán trách người khác."

Phó Cánh mỉm cười, nếu tranh tài về da mặt dày, vị Mạc phu nhân này nhất định có thể đoạt giải nhất.

Hắn cười cười, nói: "Đầu tiên, mặt vị công tử này hướng xuống đất, thân thể co rút thành một cục, bà vừa vào cửa, cũng chỉ liếc qua người trên mặt đất, ngay cả mặt cũng không thấy rõ, lại nhất nhất gọi người ta là Lý công tử, điều này nói lên cái gì? Chính là bà biết đối phương, bà biết rõ tối nay hắn sẽ tới đây, hơn nữa từ xế chiều, bà liền giam Mạc nhị cô nương ở đây, cho nên có người làm xấu danh tiết của nhị cô nương, là do một tay phu nhân dựng lên.

"Còn nữa, Mạc công tử vừa vào cửa, không nhìn xem muội muội của mình có xảy ra chuyện gì không, mà chỉ nóng lòng muốn cứu người có ý đồ làm xấu danh tiết của nàng ra ngoài, theo lẽ thường mà nói, sợ rằng không ai tin, điều chắc chắn duy nhất ở đây chính là, vị Lý công tử và Mạc công tử có quen biết nhau, mà chuyện đêm nay, đều nằm trong dự đoán của các người? Mạc phu nhân nói đúng, chuyện này xác thực khó làm, ta cũng không phải là một người thích gây phiền toái cho người khác, theo ý của phu nhân, trực tiếp cáo quan đi, người tới."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.