Hôn lễ chuẩn bị gấp gáp, Thi Mẫn luôn bận rộn bây giờ rất nhàn rỗi.
Hoàng Phủ Tĩnh nói: “Không cần quan tâm, toàn bộ để Lễ bộ đi làm việc, nàng cứ thanh thản ổn định chờ làm tân nương tử của ta đi.”
Bà vú và mợ chuyện toàn bộ đồ cưới vào nhà, nhìn các nàng tiêu tiền như nước, tâm nàng lại đau, nàng gào khóc, nàng bày mặt thối ra, nàng không chừa mặt mũi, không hề vui vẻ vì được cả nhà chuẩn bị đồ cưới.
Ca ca nói: “Cứ coi như xài hết toàn bộ gia tài cũng không phải là muội, nha đầu nhà chúng ta phải gả thật thuận lợi vui vẻ.”
Mợ nói: “Sợ cái gì, tất cả mọi thứ ở nhà này đều do con kiếm được, dù có mang hết qua Vương phủ cũng không quá đáng.”
Bà vú khuyên nhủ: “Đây là mọi người thương yêu con, con cũng đừng can nữa.”
Ai, nàng đúng là không quan tâm mặt mũi, nàng lại quan tâm đến vài lót trong chăn.
Thấy nàng đau lòng, Hoàng Phủ Tĩnh cười giao 50 vạn lượng ngân phiếu cho mợ, để cho nàng đặt mua đồ cưới, lại bị Mạc Phương Mẫn cự tuyệt.
Hắn sưng mặt lên: “Là ta gả muội muội, không phải Vương Gia gả muội muội.”
Hoàng Phủ Tĩnh cười cười, hỏi thẳng trước mặt đại cữu tử: “Nha đầu, ta đổi tấm ngân phiếu này thành bạc, đặt ở 128 rương đồ cưới, thuận lợi vui vẻ xuất giá cùng nàng, như thế nào?”
Lời của hắn, khiến Thi Mẫn cười lông mày cong thành hình lưỡi liềm, nàng chỉ kém chưa vỗ tay vì hắn, ôm cổ của hắn hung hăng hôn một cái.
Hắn mới là người hiểu nàng nhất!
Thi Mẫn không thích đồ trang sức vàng bạc, không cần bảo thạch trâm vàng, nhưng mợ vẫn kiên trì đó là vì theo thường lệ, là thể diện, nếu làm theo ý của nàng, nàng sẽ đổi hết thành vàng thật, bạc trắng, mỗi ngày nghe tiếng chúng nó va chạm vào nhau.
Có biết âm thanh kia gọi là gì hay không? Gọi là 'an tâm' đây nè.
Nhưng Thi Mẫn không đáp, Mạc Phương Mẫn lập tức lên tiếng phản đối.”128 rương đồ cưới Mạc phủ sẽ xử lý toàn bộ, không nhọc Vương Gia phí tâm.”
“Vậy thì đổi thành 256 rương, đi dạo mấy vòng trong và ngoài Kinh thành luôn.”
“Quá khoe khoang, Thi Mẫn gả vào Vinh Thân Vương phủ đã không biết là cái đinh trong mắt bao nhiêu người, nếu Vương Gia lại làm chuyện như vậy nữa, chẳng phải là đẩy nàng đến đầu gió đỉnh sóng sao.”
Thi Mẫn nghe vậy gật mạnh, nàng tương đối lo lắng chính là gặp phải cướp, nếu vứt bỏ bất kỳ rương nào, nàng sẽ đau lòng không yên, nàng cũng không muốn khóc rống trên phố ngay trong ngày đại hôn.( P: Chết cười với tỷ)
“Bổn vương có lòng tin, sẽ bảo hộ nha đầu một đời bình an, cũng không nhọc đại cữu tử lo lắng.”
Hai người mỗi người một câu, gần như cãi nhau, mọi người không hiểu, hai người vốn nên thông cảm cho nhau, tại sao sau khi Hoàng Phủ Tĩnh lộ thân phận, muốn kết hôn với Thi Mẫn, Mạc Phương Mẫn lại trở mặt.
Thi Mẫn cũng biết, ca ca đang đau lòng.
Mạc Phương Mẫn nhìn muội muội dần dần lớn lên, cuối cùng vẫn phải gả đi, dù có tìm khắp nơi, cũng không tìm được đối tượng tốt hơn Vinh Thân Vương này, nhưng hắn vẫn lo lắng, lo lắng gả vào nhà phú quý như vậy, muội muội chịu khi dễ, đành phải cố gắng gồng mình, làm chỗ dựa cho nàng.
Hắn muốn Hoàng Phủ Tĩnh hiểu, nhà mẹ Thi Mẫn luôn nâng nữ nhi ở trong lòng bàn tay để cưng chìu.
Dĩ nhiên, trong đó cũng có một chút xíu mùi dấm , hắn không bỏ được, muội muội luôn gắn bó ỷ lại nhiều năm qua, ngày sau. . . . . . Người thân nhất không còn là mình nữa.
Tâm tình Mạc Phương Mẫn cực kỳ phức tạp, không thể nói nhẹ nhàng mấy câu mà có thể giải quyết được.
Nhiều lần Hoàng Phủ Tĩnh muốn gặp Thi Mẫn, luôn bị đại cữu tử ngăn lại, Hoàng Phủ Tĩnh giận đến nghiến răng, nói thẳng muốn tìm một nữ nhân hung dữ đến sửa trị hắn.
Nhắc tới xuất giá, mặc dù Vinh Thân Vương phủ chỉ cách một bức tường, nhưng đáy lòng Thi Mẫn vẫn cảm thấy rất cô đơn, cái nhà này, nhân khẩu càng ngày càng ít.
Sư phụ Lưu Dục vào cung làm ngự y Tứ Phẩm, Hoàng Phủ Tĩnh cho hắn một tòa nhà, cuộc sống cũng hài lòng, mặc dù không có việc gì sẽ vòng lại đây xem đồ đệ một chút, nhưng cuối cùng vẫn không ở cùng một chỗ.
Hoàng Phủ Tĩnh trêu nói: “Nha đầu ngốc, chẳng lẽ nàng lại để cho sư phụ nàng ăn nhờ ở đậu cả đời sao, hắn có muốn lập gia đình hay không đây?”
Thi Mẫn cả kinh, hỏi: “Sư phụ có đối tượng”
Hoàng Phủ Tĩnh cười không đáp, hứng thú nhìn nàng, nàng biết nếu hắn không muốn nói, ai cũng đừng nghĩ đừng nghĩ moi được nửa điểm tin tức từ trong miệng hắn, nhưng người này rất quan trọng với nàng, vì vậy ỷ lại, náo loạn, gây ầm ỹ, nàng nhất định phải hỏi cho bằng được.
Hắn không chịu nổi, yêu thương sờ sờ đầu của nàng nói: “Nửa năm, chờ chuyện thành rồi, ta nói cho nàng biết đầu tiên.”
Tình cảm của Mợ và Trang sư phụ sau nhiều năm cuối cùng cũng thành, đợi sau khi Thi Mẫn xuất giá, cũng chuẩn bị tổ chức hôn sự, rời khỏi Mạc phủ.
Trang sư phụ sau khi được Hoàng Phủ Tĩnh tiến cử, lên làm Lại Bộ Thượng Thư, rất được Hoàng thượng ưu ái, tiền đồ sáng lạng, mợ đi theo hắn, đương nhiên sẽ không chịu bạc đãi.
Con trai bà vú đã nhiều lần đến Mạc phủ xin phép, nói mẫu thân tuổi đã lớn muốn đón bà về nhà phụng dưỡng, lúc trước, bà vú không yên lòng huynh muội Thi Mẫn, hôm nay bọn họ đã trưởng thành độc lập, bản thân cũng nghĩ đến chuyện này.
Thi Mẫn hiểu, làm người không thể quá ích kỷ, giữ bà vú lại nhiều năm như vậy, tước đoạt tình cảm của mẹ con người ta đã là không đúng, mà nay cưỡng cầu nữa, lòng riêng không khỏi quá nặng.
Bên cạnh phụ thân thêm hai nha đầu thông phòng, cả hai đều không phải là người ồn ào, những ngày sau này coi như hài lòng.
Ca ca biểu hiện tốt trước mặt Hoàng thượng, nhân tiện đề bạt chức quan của phụ thân.
Ngày Thánh chỉ ban xuống, phong Mạc Lịch Thăng làm quan Chính Lục Phẩm hộ bộ, ông cảm thán nói: “Thầy tướng nói thật chính xác, ta không thể rời khỏi ba mẫu tử các con, phúc khí của ta đều do các con mang lại.”
Bây giờ Mạc Lịch Thăng không quản mọi chuyện trong phủ, chỉ để ý đến công chuyện bên ngoài, người một nhà ở chung, cũng hoà thuận vui vẻ.
Mạc Phân Mẫn xuất giá, mặc kệ có phải là cam tâm tình nguyện hay không, Hoàng Phủ Tĩnh cũng là người làm mai, Thi Mẫn mặc dù hơi tức, mặc dù giận đại tỷ động thủ với nàng, nhưng vẫn nghĩ tới, dù sao cũng là tỷ muội , vì vậy liều mạng gom góp, cho nàng ta 32 rương đồ cưới.
Trước khi xuất giá, Mạc Phân Mẫn chạy đến trước mặt Thi Mẫn náo loạn mấy lần rồi trở về, tức giận mắng nàng không thể chứa người, nói muốn mở to mắt, nhìn nàng nhận phải kết cục gì, còn nói vẻ thùy mị này của Thi Mẫn chẳng được bao lâu, sẽ khiến Vương Gia không thèm để ý.
Chuyện nàng ta làm khiến Mạc Lịch Thăng muốn giữ lại đồ cưới, đuổi nàng ta ra khỏi Mạc phủ, mặc kệ chuyện của nàng ta.
Thi Mẫn nghe xong không khỏi than thở, Hoàng Phủ Tĩnh sao lại thơm như vậy chứ, trêu hoa ghẹo nguyệt, ai cũng muốn dính vào.
Tóm lại, sau khi Mạc Phân Mẫn xuất giá, hôn sự làm có chút vội vàng, ngày xuất giá ấy, Thi Mẫn làm cho người đi đón Giang Mị Nương trở về thêm trang cho nữ nhi.
Mặt Giang Mị Nương vàng vọt, đầy nếp nhăn, gầy trơ xương, cả người trong nháy mắt như già thêm ba mươi tuổi, Thi Mẫn sắp nhận không ra bà ta.
Nhưng mặc dù biến thành như vậy, bà ta vẫn còn vênh mặt hất hàm sai khiến, coi mình là Mạc phủ phu nhân, Mạc Lịch Thăng không muốn nhìn bà ta thêm chút nào nữa, mà Thi Mẫn chỉ có thể âm thầm sầu thán.
Thi Mẫn nằm ở bên cửa sổ, nhìn Trật Miêu trong sân, đó là dược liệu mới trồng.
Cửa hàng hoa lụa đưa cho mợ làm hồi môn, Tế Từ đường cho sư phụ, về sau có thể kiếm tiền chỉ còn lại trang viên ngoài Kinh thành, nàng muốn bán hạ mấy gian hàng ở phố, giúp Mạc phủ tăng thêm thu nhập.