CHƯƠNG 125
Giây tiếp theo, Ngô Lão Cẩu liền cảm giác được bàn tay đối phương đang nắm chặt mình lại run lên nhè nhẹ.
Trong trí nhớ của y, Trương Khải Sơn tuyệt đối sẽ không xuất thể xuất hiện loại tình huống này. Dù rơi vào hoàn cảnh khó khăn gian khổ thế nào, thậm chí là phải đối mặt với sinh tử, người nam nhân kia vĩnh viễn sẽ không bao giờ để lộ phía yếu đuối của mình ra.
Câu kia Ngô Lão Cẩu còn chưa kịp nói xong đã bị nghẹn lại cổ họng, bốn phía nhanh chóng rơi vào yên lặng, bên tai chỉ nghe thấy tiếng thở vững vàng đang nhanh dần của cả hai người.
Trong bóng tối, đối phương vẫn đang nắm chặt cổ tay y, không có hành động nào khác, tựa hồ chỉ cần hắn vừa buông tay, y sẽ biến mất vậy, ngay cả đầu ngón tay cũng dùng lực hơn.
Tay phải của Ngô Lão Cẩu bị siết đến đau đớn, trong lòng y khẽ thở dài một hơi, bỗng nhiên trong miệng thấy có chút đắng.
Ngô Lão Cẩu biết rõ mùi vị mất đi người thân, chỉ là thời điểm đó mình vẫn còn quá trẻ, trí nhớ có chút xa xăm. Y lại không ngờ đến, có một ngày mình cũng khiến cho một người nam nhân phải đau khổ và tuyệt vọng như vậy.
Nhưng Ngô Lão Cẩu tin chắc rằng, nếu lúc ấy mình thật sự chết dưới đạn pháo trên Đỉnh Kỳ Lân, chỉ e là sau khi chiến dịch này chấm dứt, Trương Khải Sơntháo bỏ trọng trách sư trưởng ra, rồi mới đến tế thi cốt của y đã sớm dung nhập vào đỉnh núi này.
Cho dù trong lòng hy vọng người kia có thể ít gánh vác đi một chút, nhưng duy nhất chỉ có Trương Khải Sơn dám chống đỡ tất cả trách nhiệm và nghĩa vụ, mới là Trương Đại Phật Gia mà y quen biết. Y không thể hoàn toàn tán đồng được, nhưng có thể hiểu và ra sức ủng hộ.
Bây giờ Trương Khải Sơn xuất hiện trong này, cách giải thích duy nhất là, trải qua một ngày chiến đấu kịch liệt, thủ quân bên ta đã đoạt lại quyền khống chế Đỉnh Kỳ Lân lần nữa, dù sao khi y từ Đỉnh Trương Cổ trở lại đây đã tốn hết một ngày, lúc này cũng đã tối, thời gian một ngày cũng đủ để thủ quân phản công thành công.
Hơn nữa, Trương Khải Sơn đã phát hiện y không chết.
Ngô Lão Cẩu không biết làm sao hắn phát hiện ra, lúc này y chỉ là đột nhiên rất muốn cảm tạ ông trời đã chiếu cố cho cái mạng rẻ mạt của y nhiều năm như vậy. Từng gặp qua bao lần sinh tử trong đấu, đây cũng là lần đầu tiên y cảm thấy sống không chỉ là vì chính mình, mà còn mang đến ý nghĩa cho sinh mạng của người khác.
Đôi khi, bóng đêm có thể mang đến sợ hãi, đôi khi, bóng đêm cũng che chở cho con người khỏi sự sợ hãi.
Trong bóng đêm không thấy rõ đối phương, Ngô Lão Cẩu nâng cánh tay trái không bị nắm, từ từ sờ mò qua, lướt qua ống tay áo của người đối diện, sau đó chạm đến bả vai.
Ngô Lão Cẩu im lặng nở nụ cười, sau đó thở phào nhẹ nhõm một cái rồi dựa cả người sang bên đó. Y không sợ chết, nhưng sợ chết rồi mà còn chưa kịp nói một câu hứa hẹn gì với người kia.
Lúc một người nhìn không thấy gì, thính lực sẽ trở nên vô cùng tinh tường. Nghe tiếng thở quen thuộc tai, , Ngô Lão Cẩu bỗng nhiên nhớ tới, mới năm ngoái còn ở Trường Sa, lần đó y say rượu cũng tựa lên người hắn như vậy rồi vô tri vô giác ngủ mất. Cố ý cũng được, vô tình cũng được, trời định số phận hai người ở cùng nhau như vậy. Về sau dù có thế nào, y không biết, cũng không muốn nghĩ tới.
Ít nhất, hiện tại bọn họ vẫn còn sống tốt, lại còn có thể cảm nhận hơi thở của nhau.
“Tôi từng hứa với ngài, sẽ sống sót rời khỏi đây.” Trong bóng đêm, giọng nói của y đã có chút bình tĩnh.
Đối phương như là cuối cùng cũng xác nhận xong sự tồn tại của Ngô Lão Cẩu, hai tay vòng qua ôm lấy lưng y.
Trái tim đang lơ lửng trên không trung bỗng rơi thẳng về ***g ngực, Trương Khải sơn gần như dùng hết toàn lực để ôm lấy người bên cạnh.
Đã lâu rồi hắn không có cảm giác sợ hãi, nhưng vừa rồi thật sự trong nháy mắt hắn đã do dự, lỡ như, nếu người trước mắt chỉ là ảo giác mà thôi, hắn có phải sẽ thật sự được nếm trải cảm giác đau đớn không sống nổi?
May là, không có nếu.
Hô hấp, nhịp tim, độ ấm, hơi thở.
Đây là người thật, vẫn còn sống.
Không nói rõ là ai chủ động trước, chờ Ngô Lão Cẩu nhận thức ra, môi hai người đã quấn quít cùng chỗ, không khí trong bóng đêm nhanh chóng sinh ra một loại nóng rực ám muội.
Bàn tay giấu trong quân y tùy tiện quấn một vòng quanh eo, thắt lưng còn chưa cởi đã châm lên ngọn lửa dục vọng, chỉ là móc khoá xưa nay khó mở. Từng khớp xương trên ngón tay của Trương Khải Sơn theo xương quai xanh của đối phương trượt xuống một đường, thậm chí hắn có thể cảm nhận được những động mạch màu xanh bên dưới da, đang phập phồng không ngừng theo hô hấp của chủ nhân.
Cho dù lúc này ở trong bóng đêm không thấy rõ mặt đối phương, lúc vòng tay qua ôm cổ Trương Khải Sơn, Ngô Lão Cẩu vẫn cảm thấy mặt nóng bừng lên. Thật sự cho đến giờ y vẫn không nghĩ tới có một ngày sẽ làm loại việc này ngay trong đấu, đầu óc vừa xuất thần, không ngờ lúc tay phải nắm chặt hai vai đối phương, bỗng nhiên sờ trúng một ít chất lỏng dính trên đó.
Y sửng sốt, là máu
Ngô Lão Cẩu nhanh chóng phản ứng, là vai trái của Trương Khải Sơn bị thương, chỉ vì nãy giờ luôn ở trong tối nên không phát hiện, cái mũi của y lại bị hỏng nên không thể ngửi được mùi máu tươi, như vậy hẳn là sau khi chiến đấu xong Trương Khải Sơn chưa kịp băng bó xử lý vết thương đã chạy thẳng đến đây, vì chờ y mà không để ý gì đến vết thương, để mặc cho máu chảy ướt cả vai áo.
Nghĩ đến đây, y nhịn không nổi, nhanh chóng tách hai người ra, sau đó liền đi tìm băng vải băng bó cho Trương Khải Sơn.
Ép Trương Khải Sơn mở cái đèn mà hắn mang theo lên, Ngô Lão Cẩu không thèm chú ý đến ánh mắt phức tạp của hắn, nhanh chóng cài hai cái nút áo đã bị mở bung ra, nghiêm chỉnh nói: “Xử lý vết thương trên vai ngài trước đã!”
Trương Khải Sơn bất đắc dĩ đành phải ngồi xuống, lại cởi áo một cách im lặng hiếm thấy, mặc cho đối phương xử lý.
Lúc quân phục và áo sơ mi bị cởi ra, ánh mắt Ngô Lão Cẩu bỗng nhiên âm trầm một chút, sau đó không nhúc nhích.
Trên người Trương Khải Sơn lại có thêm vài vết thương mới do súng và đao gây ra, vết thương do mảnh đạn cắt vào vai sâu đến mức thấy được xương, nhìn mà rợn người.
Thấy y thất thần không nhúc nhích, Trương Khải Sơn nhìn y một cái, bỗng nhiên thản nhiên nói: “Chỉ là vết thương nhỏ, đỡ hơn bị thương vì đạn.”
Ngô Lão Cẩu trừng mắt liếc hắn một cái, nhưng cũng biết những lời này không sai. Loại vết thương này tuy nhìn vào thấy kinh hãi, nhưng chỉ cần khử trùng băng bó là được, nếu trúng đạn, quá trình lấy vỏ đạn ra mới gọi là đau tận xương cốt.
Ngô Lão Cẩu thở dài, cũng không nói nữa, sau khi khử trùng, dùng một cái băng gạc sạch quấn lên.
Ánh đen mờ nhạt rọi vào hai người, tại cái thạch thất tĩnh lặng này lại thêm được một tia ấm áp.
Trương Khải Sơn nghiêng đầu, liền nhìn thấy sườn mặt của người đang nghiêm túc băng bó vết thương cho hắn, gương mặt nhu hoà lại toát lên vẻ kiên cường, nhìn qua liền cảm thấy trái tim bình an một cách kỳ lạ. Hắn bỗng nhiên cảm thấy, nếu luôn có thể nhìn thấy y như vậy, cho dù là chiến tranh, cũng có thể chịu đựng được hết.
Có lẽ ánh mắt của Trương Khải Sơn quá mức lộ liễu, Ngô Lão Cẩu ngẩng đầu liếc nhìn hắn một cái, suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi: “Sao ngài phát hiện ra tôi chưa chết?”
Trương Khải Sơn dừng một chút, nhìn y nói: “Tam Thốn Đinh.”