Cửu Môn Ký Sự

Chương 127: Chương 127




CHƯƠNG 128

Lúc nói chuyện, bọn họ đứng rất gần nhau.

Trương Khải Sơn nhìn thấy gương mặt tuấn tú đang tươi cười của Ngô Lão Cẩu, thật lâu sau bỗng nhiên cũng cười.

Hắn biết y bảo vệ hắn.

Hắn biết y hiểu hắn.

Tại cái thời đại chiến loạn mà con người không thể nắm sinh tử của bản thân trong tay, có thể hiểu nhau và chấp nhận nhau chính là một loại hạnh phúc không thể diễn tả bằng lời.

Huống chi, Ngô Lão Cẩu luôn rất thiết thực.

“Trước khi chết giết được nhiều giặc, cũng đỡ hơn không biết khi nào phải chết trong tay bánh tông.” Ngô Lão Cẩu gãi gãi đầu, dưới ánh nhìn chăm chú của Trương Khải Sơn cảm thấy không được tự nhiên mà dời đi tầm mắt, không chú ý đến nụ cười đang ẩn hiện và chút lo lắng đã lâu không nhìn thấy dưới đáy mắt của đối phương.

Chỉ là sau khi Lão Vương biết được chuyện này, ngồi đập giường suốt nửa ngày, nói hận không thể mang chân giả ra chiến trường cùng bọn họ giết giặc. Kỳ thật hắn biết tất cả mọi người trong tiểu đội đột kích đều ôm quyết tâm quyết tử, thở dài nói: “Tiểu Ngô, cảnh cáo cậu, mặc kệ lần này cậu giết được bao nhiêu đứa, cũng phải con mẹ nó bò về đây, gặp mặt anh em bọn tôi.”

***

Đường núi Vạn Gia Lĩnh vốn gập ghềnh, mưa bụi ẩm ướt, hơn nữa la bàn không sử dụng được, càng dễ lạc đường. Dựa theo nhật trình nhanh nhất, từ Đỉnh Kỳ Lân đến phía đông Đỉnh Trương Cổ ít nhất cũng phải một ngày.

Giết địch phải khẩn trương, Trương Khải Sơn dứt khoác quyết định đi xuyên qua căn mộ thất trong Vạn Gia Lĩnh để xuyên qua hai ngọn núi. Đoàn người chuẩn bị xong xuôi, hành trang gọn nhẹ mà xuất phát, rất nhanh đã đi đến chân núi Đỉnh Kỳ Lân.

Khi Ngô Lão Cẩu đứng dưới con đường quen thuộc lần nữa, y đã trở thành đầu lĩnh đi cùng với Trương Khải Sơn ở phía trước, Trương Ngọc Lân và Chung Thanh bọc hậu, tiểu đội thừa lúc màn đêm buông xuống mà nối đuôi nhau hạ đấu.

Đội đột kích đa phần là sĩ binh trẻ tuổi, có nhiều người chưa bao giờ xuống mộ hay nghe qua độ đấu, những người sợ hãi khi nhìn thấy chủ mộ thất và cơ quan phong thạch trong thạch thất cũng không ít. Bất quá, cũng may đều là quân nhân có tố chất được huấn luyện, tuy kinh ngạc nhưng cũng không làm rối loạn đội hình, hơn nữa thân mang quân lệnh đương nhiên càng không dám sơ xuất, mấy canh giờ sau đã ra đến vách đá sau Đỉnh Trương Cổ.

Bầu trời đêm ám trầm, bốn phía yên tĩnh, trên Đỉnh Trương Cổ tựa hồ vẫn còn truyền đến tàn thanh từ súng đạn của giặc.

Ngô Lão Cẩu ngẩng đầu nhìn vách đá dựng đứng gần như là một góc 90 độ với mặt đất, nhíu nhíu mày.

Xưa nay Ngô Lão Cẩu luôn tự biết thân biết phận, biết rằng thân thủ của mình không trèo lên nổi vách núi này. Bất quá, y cũng hiểu, quân địch muốn dùng vách núi này làm một cái lá chắn tự nhiên, cho rằng chắc chắn không ai có thể tập kích từ sau lưng, cho nên lần đánh này mới có ý nghĩa.

Trong lòng tính toán ra một chút, y quay đầu nói với Trương Khải Sơn: “Cái vách đá này rất dốc, từng người từng người đi lên sẽ chậm trễ thời gian. Tôi thấy trên vách đá có một cây cổ thụ, nếu thân thủ tốt, sẽ không tốn thời gian. Cách nhanh nhất là, có một người lên dò đường trước, rồi thả dây thừng kéo những người còn lại lên.”

Trương Khải Sơn nhìn địa thế xung quanh, nhanh chóng quấn một sợi dây thừng quanh hông, sau đó nửa thân đã bám vào vách đá, nói: “Ta đi dò đường.”

Ngô Lão Cẩu biết trong lòng hắn đã có tính toán trước, ngửa đầu nhìn thấy hắn đang linh hoạt bám vào vách đá dựng đứng, vẫn kinh hãi như trước. Trong lúc bò đến bên một tảng đá lớn không có cỏ cây, chỉ thấy Trương Khải Sơn mượn sức của chân rồi xoay người một cái, nhanh chóng biến mất.

Mọi người đều im lặng chờ tại chỗ, nín thở một hồi, mấy chục người mà không ai phát ra chút âm thanh.

Một lát sau, rốt cục cũng có một sợi dây thừng được thả từ trên xuống.

Là sợi dây thừng mà Trương Khải Sơn đã mang theo lúc trước.

Ngô Lão Cẩu nhẹ nhàng thở ra, ra hiệu cho mọi người phía sau, ý bảo mọi người bám theo, sau đó đưa tay chụp dây thừng, nhanh chóng đạp vách đá trèo lên.

Khi đặt chân lên trên, Trương Khải Sơn đã chờ ở đó.

Sau khi trèo lên Ngô Lão Cẩu mới phát hiện, sườn núi phía trên vách đá là một bãi đất bằng phẳng không lớn, phía cuối của bãi đất là một bức thạch bích cao khoảng năm sáu thước, xung quanh không có vật gì có thể bám vào.

Đỉnh Cổ Phong ở Vạn Gia Lĩnh nổi tiếng nhiều vách đá, hình dạng núi dốc đứng, dễ thủ khó công. Vì không muốn kinh động quân địch trên đỉnh núi, bọn họ phải cố gắng giảm bớt tiếng vang quấy nhiễu. Lúc này mọi người đều mang hành lý nhẹ nhàng ra trận, không có công cụ hỗ trợ nào khác, nếu vừa rồi Trương Khải Sơn còn có thể mượn cây cổ thụ giữa vách núi để leo lên, nhưng hiện tại muốn dùng tay không để bay qua bức thạch bích không thể leo lên này cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy.

Tựa hồ nhìn ra sự lo lắng của Ngô Lão Cẩu, Trương Khải Sơn thản nhiên nói: “Ba người hợp tác, có thể đi lên.”

Ngô Lão Cẩu nghe vậy sửng sốt, đang muốn hỏi phải lên thế nào, quay đầu lại phát hiện mọi người đều đã trèo lên tới, Chung Thanh và Trương Ngọc Lân là người cuối cùng.

Mọi người nhanh chóng chừa một mảnh đất trống ở giữa.

Chỉ thấy ba gã binh lính đứng đối mặt với bức thạch bích cao hơn năm thước, ba người đứng thành một nhóm, một tiếng thét ra lệnh liền chạy nhanh vài bước, dựa theo xung lượng dưới chân, hai người chiến hữu phía sau theo thứ tự đạp lên vai người thứ nhất rồi bám vào thạch bích một con khỉ, trong nháy mắt, người chiến hữu thứ nhất xoay người, lùi lại mấy bước, trong khoảnh khắc giẫm lên thạch bích liền được vị chiến hữu kia kéo lên.

Cả động tác lưu loát sinh động như mây bay nước chảy, chỉ diễn ra trong vài giây. Ngô Lão Cẩu không ngừng tán thưởng, nhịn không được cười khổ, tâm nói suy nghĩ kĩ lại, chỉ sợ mình mới là người gây trở ngại ở đây.

Bất quá thứ giá trị duy nhất chắc chắn là, nửa năm qua y ở quân doanh cũng không phải chỉ ăn không ngồi rồi, hơn nữa còn lăn lộn nhiều ngày trong đấu không thấy mặt trời, tố chất thân thể cũng không kém.

Tất cả mọi người đều là tinh binh, dùng phương pháp giống vậy để trèo lên thạch bích cũng không khó. Chẳng qua loại huấn luyện này ngoại trừ xem tính linh hoạt, còn phải xem độ ăn ý.

Mắt thấy ba người một nhóm nhanh chóng trèo lên hết, Ngô Lão Cẩu đang suy nghĩ xem tìm ai hợp tác mới tốt, liền thấy Chung Thanh đã đi tới. Trong lòng y tán thưởng một tiếng quả nhiên vẫn là Chung Thanh đáng tin, sau đó phát hiện bả vai bị Trương Khải Sơn nhéo một cái.

Vừa ngẩng đầu quay lại, y liền nhìn thấy ánh mắt trong trẻo dưới ánh trăng của đối phương.

“Sau khi lên đó, chính là trận chiến thật sự.” Thiên ngôn vạn ngữ, chỉ còn một câu.

Ngô Lão Cẩu sửng sốt, khẽ cười, nói: “Chém giặc thành bánh tông, tôi biết.”

Người chưa từng giết người, lần đầu tiên ra tay, luôn rất khó.

Trước kia những thứ mà y giết, đều là bánh tông đã chết trăm ngàn năm.

Nhưng lát nữa, thứ mà tự tay y giết, là người. Cho dù là, kẻ thù của mình.

Nhưng mà, ai biết được? Có lẽ, đao đầu tiên của y, sẽ sạch sẽ và lưu loát hơn bất kỳ ai.

Chiến tranh, từ trước đến nay không có thương hại.

Cho đến nay, y đã hiểu rõ, mỗi một người ở đây, trên tay đều có dính máu tươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.