CHƯƠNG 138
Trương Khải Sơn lập tức trở lại lấy một cây đèn cầy mới, lấy thêm cây đèn cầy vẫn còn sáng rực trên đài kia, hai người một trước một sau đi xuống ám đạo.
Ám đạo cũng không dài, không bao lâu đã bước xuống đáy.
Dựa theo ánh lửa từ ngọn nến, lúc này Ngô Lão Cẩu mới phát hiện phía dưới là một căn phòng trống không, ánh sáng từ đèn cầy chỉ chiếu trong một khoảng ngắn, xa xa thêm lại là bóng đêm dày đặc, nhìn không thấy điểm cuối. Chỉ là, căn phòng trống này bất quá cũng chỉ cao chừng hai thước, làm cho không gian có chút chật chội, nhưng ngược lại khiến cho người ta cảm thấy tầng hầm ngầm được khuếch to hơn.
Trong lòng y tính toán sơ qua, căn hầm ngầm ngày chỉ sợ phải lớn bằng diện tích của cả toà nhà lớn.
So sánh với toà nhà Trương gia, kỳ thật toà nhà này không tính là quá lớn, nhưng nói theo người già nhất trong thành Trường Sa, nó tồn tại còn lâu hơn tuổi của mấy người già trong thành. Mấy năm đó, toà nhà này còn chủ nhân, nhưng có một ngày không biết vì sao đột nhiên từ giã ra đi không rõ tung tích, nhà cũ không người lau dọn dần dần lá rơi đầy đất, thậm chí có vài năm bên trong còn truyền ra mấy lời đồn ma quái, cuối cùng khiến cho toà nhà này hoàn toàn bị bỏ phế.
Sau này Trương Khải Sơn lãnh binh vào Trường Sa, xây nên cái danh Cửu Môn, bởi vì toà nhà này cũng khá gần Trương gia, cũng không biết từ khi nào, Trương gia bắt đầu tiếp quản toà nhà này. Ngô Lão Cẩu cũng là sau khi vào Cửu Môn, mới biết được chuyện về toà nhà cũ này, cùng với món đồ trong truyền thuyết kia.
Chỉ là, hiện tại y không có thời gian đi lo lắng căn hầm trống rỗng này có quan hệ gì với món đồ vật kia.
Bởi vì, bọn họ không nhìn thấy tung tích của Nhị Nguyệt Hồng đâu.
Ngô Lão Cẩu nhíu mày, nói: “Lúc ấy Nhị gia chui từ cái động trên kia xuống, theo lý không có khả năng lại biến mất, chẳng lẽ —–”
Nói còn chưa dứt lời, liền nhìn thấy Trương Khải Sơn ra hiệu đừng lên tiếng.
Trong lòng biết xảy ra vấn đề, Ngô Lão Cẩu gật gật đầu, rất nhanh rút dao găm bên người ra, đi theo phía sau Trương Khải Sơn vào sâu trong bóng đêm.
Tam Thốn Đinh trên cổ tay áo lúc này lại im lặng dị thường, trong lòng Ngô Lão Cẩu nói không lẽ phía trước không có gì nguy hiểm nên nó chẳng thèm nhắc nhở, hay là chỗ này quá mức nguy hiểm, làm cho tiểu tử kia chịu không nổi áp lực mà tiến vào trạng thái mê man?
Nhưng trước khi Ngô Lão Cẩu định cầm Tam Thốn Đinh ra kiểm tra, thì Trương Khải Sơn lại đột nhiên dừng bước.
Nhìn theo tầm mắt của hắn, Ngô Lão Cẩu nhất thời nín thở. Chỉ thấy trong bóng đêm phía trước có một người đang đứng thẳng tắp, lờ mờ không thầy rõ khuôn mặt.
Trong lòng y hồi hộp một cái, căn hầm này ít nhất phải mười mấy năm rồi không có người mở ra, người ở bên trong không đói chết, cũng phải ngộp chết thành cương thi rồi. Chẳng lẽ là Nhị gia, đang chờ bọn họ? Nhưng không lý nào gặp mặt mà không gọi một tiếng a.
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng chân Ngô Lão Cẩu cũng không dừng lại, sau khi cùng Trương Khải Sơn đi qua mới phát hiện, này căn bản không phải là người.
Đây là một bức tượng người được đúc từ thanh đồng cực kỳ sống động.
Ngô Lão Cẩu gặp qua không ít đồ cổ, nhìn theo kỹ thuật đúc khuôn thanh đồng này, bức tượng đồng được đúc vô cùng tinh xảo khéo léo này đoán chừng là đến từ thời Đông Tấn, dường như có thể làm giả. Nhưng kỳ quái ở chỗ, biểu tình trên mặt của khối tượng đồng này cũng được đúc vô cùng cầu kỳ tinh tế, nhất là ánh mắt, cờ hồ có thể nhìn thấy thần sắc được che giấu xuyên qua lớp thanh đồng mỏng manh kia.
Y nghĩ nghĩ, quay đầu nói với Trương Khải Sơn: “Thứ này thoạt nhìn có chút không thích hợp.”
Trương Khải Sơn trầm ngâm một lúc, nhìn nhìn y, bỗng nhiên khẽ cười, nói: “Nói thử xem.”
Ngô Lão Cẩu sửng sốt, sờ sờ cái mũi, nói: “Nếu là tượng thanh đồng bình thường, đều là dùng khuôn đúc trước, sau đó mới đổ đồng nóng chảy lên để thành hình. Nhưng mà, kỹ thuật cao siêu đến đâu cũng không thể giữ lại ánh mắt của người sống. Hơn nữa tôi cứ cảm thấy thứ này, trong lòng có chút ngứa ngứa. Cho nên, bức tượng đồng này e là dùng người đang sống để đúc thành.”
Trương Khải Sơn nghe vậy gật đầu, nói: “Người chết dễ tồn, người sống khó lưu. Bất quá, thứ này hiện giờ cũng chỉ có thể coi như vật bồi táng, không khởi thi được.”
“Thứ này chẳng lẽ là thứ chúng ta cần tìm?”
Trương Khải Sơn lắc đầu, cũng không biết là đang tỏ vẻ không đúng, hay là tỏ vẻ không biết.
“Vậy, hiện tại chúng ta quay lại tìm Nhị gia trước, hay là tiếp tục đi vào trong?” Ngô Lão Cẩu nhìn qua hướng ám đạo sâu thẳm, hỏi.
Trương Khải Sơn khẽ thở dài một hơi, hỏi: “Cậu thấy hôm nay bên trên chỗ nào có động khẩu?”
Ngô Lão Cẩu sửng sốt, lập tức nhanh chóng hiểu được ý của hắn. Trên này không có cái động khẩu nào, nhưng Nhị Nguyệt Hồng là chui từ cửa động xuống, như vậy các giải thích duy nhất là chỗ này có một bức tường kép. E là lúc đó Nhị Nguyệt Hồng mở cơ quan ra từ giữa bức tường kép. Dựa theo công phu của hắn, nếu có thể hoá giải tầng cơ quan, đương nhiên thoát thân cũng không phải vấn đề, nói vậy rất nhanh sẽ xuống đây.
“Ngài đã sớm đoán được? Nói sớm một chút thì tôi đã không cần phải lo lắng.” Ngô Lão Cẩu thở phào, nở nụ cười. Nếu thực sự Nhị gia xảy ra chuyện gì, y cũng không biết phải nói sao với Giải Cửu. Tuy rằng trên thực tế, công phu của Nhị Nguyệt Hồng cũng không kém hơn y.
Bỗng nhiên Trương Khải Sơn quay đầu lại nhìn y một cái, khuôn mặt quen thuộc của đối phương dưới ánh nến gần trong gang tất, nụ cười vẫn thuần tuý như cũ.
Bất quá, kỳ thật vừa rồi không phải hắn cố ý không nói, mà là không có cơ hội để nói. Huống chi, bọn họ đều là người trong nghề, nếu Nhị Nguyệt Hồng đã đáp ứng đi xuống đây, tự nhiên đã nắm chắc có thể an toàn trở ra.
Chỉ là, người trước mắt này tựa hồ lúc nào cũng đặt nửa trái tim lên người người khác.
Trương Khải sơn đột nhiên nhớ lại lúc bọn họ hạ cái Minh đấu kia, đến cuối cùng y vẫn không chịu vứt bỏ A Tĩnh, cố gắng hết sức để bảo vệ tất cả mọi người được an toàn, tuy rằng cô gái kia từng hại y.
Nhưng mà, vì như vậy, y mới là Cẩu Ngũ gia của Trường Sa Cửu Môn.
Lột đi thanh danh và vẻ ngoài, cái người vĩnh viễn không bao giờ mất đi ánh mặt trời này, mới là người mà Trương Khải Sơn hắn thích.
Thấy người đối diện yên lặng nhìn mình đến xuất thần, Ngô Lão Cẩu nghĩ Trương Khải Sơn đã bị bức tượng đồng kia mê hoặc, lập tức kinh hãi, đưa tay huơ huơ trước mặt hắn, đang định nói chuyện liền phát hiện cổ tay đã bị nắm chặt.
“Bức tượng đồng này không phải thứ chúng ta muốn tìm.” Trương Khải Sơn thả y ra, thản nhiên nói: “Theo sát ta.”
Ngô Lão Cẩu ngạc nhiên một lúc lâu, không biết hắn làm sao kết luận được, nhưng nhất thời lại không nói ra được nguyên nhân, chỉ đành bước theo hắn.
Sự thật chứng minh, Trương Khải Sơn nói không sai.
Đi thẳng một đường, cứ cách mười thước lại có một bức tượng đồng, có nam có nữ, đều là những khuôn mặt còn trẻ, đang đứng thẳng người, thoạt nhìn như là dẫn bọn họ đi gặp thứ đồ kia vậy.
Sau khi đi qua mười bức tượng thanh đồng, bọn họ liền thấy được cái thứ trong truyền thuyết kia.
Đó là một khối quan tài bằng gỗ đen cao bằng một người, lặng lặng nằm ở cuối đường hầm không thấy ánh mặt trời.