CHƯƠNG 37
Có lẽ là không ngờ Chung Thanh sẽ nổ súng, âm thanh kia phát ra khiến cho người khác kinh hoàng.
Ngô Lão Cẩu chợt nhận ra.
Là A Sinh.
Ngô Lão Cẩu sửng sốt, không phải hắn đang đi cùng Trần Bì A Tứ và Hắc Bối Lão Lục sao?
Nhưng biểu tình của Chung Thanh cũng có chút khó hiểu, bất quá vẫn không phát ra lời nào lặng lẽ thu súng lại. Nương theo ánh đèn mỏ, Ngô Lão Cẩu lại kinh ngạc phát hiện hình như A Sinh bị thương rất nặng, áo bị xé một lỗ, trên cánh tay có vết thương nhìn mà đau lòng, đã dùng mảnh vải băng bó qua loa, toàn bộ đều bị nhuộm máu.
“Xảy ra chuyện gì?” Cẩn thận dìu A Sinh vào góc tường, Ngô Lão Cẩu nhíu nhíu mày hỏi.
A Sinh nhìn như là mệt sắp chết rồi, chảy nhiều máu làm cho sắc mặt hắn có chút tái nhợt, môi ngập ngừng giống như lo lắng không biết có nên nói hay không. Giương mắt nhìn vẻ mặt thân thiết của Ngô Lão Cẩu, lại nhìn Chung Thanh bình tĩnh không chút sợ hãi, rốt cục mở miệng nói: “Tôi bị tập kích.”
Trong lòng Ngô Lão Cẩu thầm nói nhìn bộ dạng cậu như vậy ai mà không biết cậu bị tập kích, bị ai tập kích, mới là quan trọng. Nhưng nhìn A Sinh trước mắt không còn thân cận mình như trước, chứng minh sự tình không đơn giản như vậy. Vì thế cũng không lên tiếng, lẳng lặng chờ A Sinh bình tĩnh lại.
Lại đợi khoảng một phút, A Sinh cuối cùng cũng chậm rãi chịu nói ra ngọn nguồn.
Theo lời A Sinh, Ngô Lão Cẩu mới hiểu được là sau khi mình và Chung Thanh rơi xuống cơ quan, một cái cửa đá cũng được mở ra, lộ ra một cái mộ đạo sâu thẳm. Trương Khải Sơn dứt khoát để Trần Bì A Tứ, Hắc Bối Lão Lục và A Sinh ba người đi vào mộ đạo trước, bản thân thì tìm cách cứu người.
Sau khi cửa mộ mở ra không lâu, ba người cũng không trì hoãn nữa mà đi vào mộ đạo. Mộ đạo rất hẹp, chỉ vừa đủ cho một người đi qua, Hắc Bối Lão Lục đi trước, A Sinh đi sau, ba người nối đuôi nhau mà vào. Lúc vừa vào thì vẫn bình an vô sự, nhưng đi lâu thật lâu cũng không thấy đến nơi, Trần Bì A Tứ đi lâu nên có chút phiền, mắng con mẹ nó tên hoàng đế này dọc đường đi cũng không biết để lại mấy thứ đồ tốt, nếu không thì lão tử đi đến gãy chân cũng không có chút lợi ích nào.
A Sinh vốn là thủ hạ của Trương Khải Sơn, quan hệ với Trần Bì A Tứ và Hắc Bối Lão Lục không được tốt lắm, lúc này lẻ loi ở cùng với bọn họ, nói thật là trong lòng có chút không vui. Trong lòng suy nghĩ có nên nói vài lời tốt hay là cho thấy bản thân mình không phải có ý muốn tranh giành bảo bối gì không, vì thế trả lời Tứ gia ngài cứ đi tiếp đi, khẳng định dưới kia có minh khí tốt đang chờ ngài.
Nhưng mà lời còn chưa nói dứt đã bị Hắc Bối Lão Lục đánh gảy, nói là phía trước có chuyện, thì ra là trong mộ đạo đột nhiên xuất hiện hai ngã rẽ, lúc này mới bắt đầu tranh cãi xem phải đi đường nào.
Trần Bì A Tứ nói hắn muốn một mình đi qua cái ngã bên trái, Lục gia và A Sinh đi qua bên phải đi, hai người cũng tốt, có thể chiếu cố lẫn nhau.
Hắc Bối Lão Lục nghe vậy nhưng không trả lời, chỉ dùng ánh mắt nhìn A Sinh.
A Sinh không hiểu ý Lục gia, lại không dám cùng Tứ gia ở riêng với nhau, cùng đường mới nói, bản thân đi một ình một đường ngược lại mới là an toàn nhất, vì thế tỏ ý đi một mình là được.
Trần Bì A Tứ cũng không phản đối, chớp chớp mắt nhìn Hắc Bối Lão Lục, hỏi Lục gia ý của ngươi thế nào?
Trên mặt Hắc Bối Lão Lục không có chút cảm xúc sau đó chỉ chỉ ngã rẽ bên trái ý bảo A Sinh đi bên này, sau đó chỉ chỉ con đường bên phải nói với Hắc Bối Lão Lục chúng ta đi bên này.
Trần Bì A Tứ đứng yên nhìn Hắc Bối Lão Lục, không cử động chân. Sau đó bỗng nhiên xoay người nói với A Sinh Trương Khải Sơn và Ngô Lão Cẩu không ở đây, ngươi tự lo lấy thân. Sau đó quả thật y theo lời Hắc Bối Lão Lục mà đi vào con đường bên phải, mà không phải là con đường bên trái hắn chọn lúc đầu.
Hắc Bối Lão Lục đưa mắt liếc nhìn A Sinh một cái, không nói gì trực tiếp theo sau Trần Bì A Tứ.
A Sinh không phải lần đầu hạ đấu, trước đây cũng không phải chưa từng ở một mình trong đấu, vì thế không nói hai lời rẽ vào bên trái. Khi hắn bắt đầu cảm thấy mình đã đi vòng vòng mấy lần không phân biệt được nữa, bỗng nhiên nghe được âm thanh khanh khách rợn người, từ sâu trong mộ đạo truyền tới.
Lúc Ngô Lão Cẩu nghe đến đó vẻ mặt liền cứng đờ, tâm nói chắc không phải là giọng bánh tông vừa nghe được lúc nãy chứ?
Nói chung, bánh tông sẽ không vô duyên vô cớ đi quấy rối con người, huyết thi thì lại là bánh tông đã qua xử lý đặc biệt, đa số chủ mộ sẽ dùng nó để bảo vệ bảo vật, hoặc là người chết khi còn sống oán khí quá nặng nên sinh ra thi biến. Bởi vậy, trừ phi có người khai quan vô ý hoặc cố ý thả ra, nếu không thì nó sẽ không tự nhiên đi vòng vòng ở đây. Ở trong mộ đạo rất ít khi gặp được huyết thi, đây rõ ràng là có người ở nơi khác đã thả ra.
“Cho nên, cậu nghi ngờ Tứ gia hoặc Lục gia ở nơi khác đã không cẩn thận thả ra?” Hiện tại giọng điệu của A Sinh đã ổn định một chút, nhưng Ngô Lão Cẩu không muốn khiến hắn bị kích động quá nhiều, cho nên nói rất chậm.
A Sinh nghe vậy lại dựa vào trên tường, nhắm mắt lại, sau đó mở mắt, nhìn về phía Ngô Lão Cẩu, ánh mắt đột nhiên tràn ngập sự lạnh lùng và cứng rắn chưa từng thấy.
“Nếu tôi nói là họ cố ý, ngài tin không?”