CHƯƠNG 56
Lời nói của Ngô Lão Cẩu chưa dứt, thanh kiếm trong tay Trương Khải Sơn đã cấp tốc bay vào cửa động trên tường, sượt qua bàn chân y một tí.
Còn chưa kịp đem câu ‘Mẹ nó ngài nói ra tay là ra tay sao! Lỡ trược tay trúng lão tử thì sao!’ mắng ra miệng, thì nghe tiếng kim loại va vào nhau ‘Keng’ một tiếng, chân Ngô Lão Cẩu cũng được thả, vì thể rất nhanh thu chân về, nghi ngờ hỏi: “A Tứ?”
Thần sắc Trương Khải Sơn vẫn như cũ nhưng không tiếp lời, lúc này bên tường lại có tiếng nói trả lời câu hỏi của y.
“Đắc tội Ngũ gia!”
“Đao pháp của Phật Gia thật tốt!”
Nhìn thấy ý cười ẩn ẩn không thể nhận ra trên mặt Trương Khải Sơn, Ngô Lão Cẩu rất muốn lấy thi thuỷ trát lên đầy mặt hắn, nhưng sau đó xoay người chui vào động trên tường, nói: “Công phu của Tứ gia cũng thật tốt! Cửu Trảo Câu cuối cùng cũng phát huy công dụng.”
Ai ngờ còn chưa chui ra khỏi tường, thứ Ngô Lão Cẩu nhìn thấy không phải là Trần Bì A Tứ là là một đôi chân thon thả, ngẩng đầu lên nhìn, là một người mặc trang phục quân đội bó sát đang khoanh tay trước ngực, lại nhìn tiếp lên trên, là một khuôn mặt thiếu vài phần tiên khí giống Hoắc Tiên Cô nhưng hơn vài phần kiều mị.
Trong lòng Ngô Lão Cẩu thầm than thật mất mặt, bởi vì cái câu ‘Đao pháp của Phật Gia thật tốt!’ vừa rồi rõ ràng là do cô ta nói, hơn nữa vừa rồi lúc Trần Bì A Tứ dùng Cửu Trảo Câu giữ chân y lại, có gái này khẳng định đang đứng bên cạnh xem trò hay.
Lúc này cô ta đang đứng ngay cửa động nhìn xuống chỗ y, Ngô Lão Cẩu chỉ đành ho nhẹ một tiếng, nói: “Em gái nhỏ à phiền cô tránh ra một chút, cả người tôi vừa dính phải thi thuỷ, sợ làm bẩn quần áo của cô.”
Cô gái kia nghe vậy chỉ cười khúc khích, sau đó tránh qua một bên, cười nói: “Đã sớm nghe qua Cửu Môn Ngũ gia có nhân duyên cực kỳ tốt, hôm nay được gặp quả nhiên không phải hư danh! Tôi tên A Tĩnh, bái kiến Ngũ gia.”
Lúc trước ở cái ao kia Ngô Lão Cẩu đã được lĩnh giáo tính tình thẳng thắn của cô gái này, không có bản chất rụt rè xấu hổ của con gái, lập tức thầm tán thưởng. Tuy là lúc đó ở quá xa không nhìn rõ, nhưng nghĩ đến chuyện một cô gái vượt qua trăm dặm đi đến cổ mộ của Minh Thành Tổ này, thậm chí thấy bạn đồng hành gặp nạn cũng không quá lưu luyến hay khổ sở, đương nhiên cũng không nhìn nàng bằng con mắt bình thường.
Đợi ra khỏi động, Ngô Lão Cẩu cũng không vội tránh ra, mà đứng ở trước cửa động phủi phủi bụi đất trên người, cười cười nói: “A Tĩnh cô nương cứ đùa, Cẩu Ngũ không đảm đương nổi.”
Đang nói, đợi Trương Khải Sơn phía sau cũng chui qua động rồi sửa sang quần áo, Ngô Lão Cẩu mới dời thân mình đang chặn tầm mắt của A Tĩnh (Nghi án ghen tuông =.=), lúc này mới chú ý đây cũng là một gian mộ thất không khác gian ban nãy là bao, A Tứ đang dựa vào góc tường không phát ra tiếng động, trên tay áo của hắn còn một vết thương đã khô máu một nửa, nhưng vì đã được xử lý đơn giản nên cũng không chảy máu nữa,
Ngô Lão Cẩu cả kinh, trước khi bọn họ đến cả mộ thất chắc cũng chỉ có hai người Trần Bì A Tứ và A Tĩnh, nhưng bây giờ A Tĩnh không bị thương tổn tí nào thì Trần Bì A Tứ lại bị thương, nói sao thì Ngô Lão cẩu cũng không tin một tên ngạo mạn như A Tứ sẽ vì bảo vệ cho một cô nương mà để bản thân bị thương. Hơn nữa lúc nãy A Tứ dùng Cửu Trảo Câu công kích mình, chứng minh bọn họ đang đề phòng thứ gì đó.
Thấy Trương Khải Sơn và A Tĩnh đã dùng cách thức quan trường chào hỏi xong, Ngô Lão Cẩu mới quay đầu nhìn về Trần Bì A Tứ: “Các người đã gặp phải thứ gì? Những người khác đâu?”
Trần Bi A Tứ đưa đôi mắt nhắm hờ nhìn Ngô Lão Cẩu và Trương Khải Sơn một chút, lại liếc mắt nhìn A Tĩnh bên cạnh một cái, tựa hồ đang chờ cô ta mở miệng.
Ai ngờ khuôn mặt lạc quan tươi cười của A Tĩnh vừa nghe vậy liên tối sầm xuống, nói: “Các người không gặp sao?”
Ngô Lão Cẩu cau mày, quay đầu cùng liếc mắt với Trương Khải Sơn một cái, hỏi: “Gặp cái gì?” rõ ràng vết thương trên tay A Tứ là do đao kiếm gây ra, không phải do kiến đen hay thứ trong nước kia, đoàn các người đi trước, sao mọi người lại lạc nhau mới quan trọng.
A Tĩnh nhấp nhấp môi dưới, dừng một chút nói: “Trong mộ này có cổ quái.”
Trương Khải Sơn nghe vậy nâng cằm, thản nhiên nói: “Nói rõ.”
A Tĩnh nói: “Lúc ấy bọn tôi và các người của Cửu Môn các người cùng nhau vào cửa ngọc, ai ngờ không lâu sau mọi người đều có cảm giác choáng váng không giống nhau, Đại Bảo gần tôi nhất bỗng nhiên như trúng tà đẩy mạnh tôi một cái, rút trường đao ra muốn lấy thứ gì đó trên lưng Tứ gia, không ngờ động tác của Tứ gia nhanh hơn hắn, đánh thiết đạn qua cổ tay hắn, nhưng không biết tại sao Đại Bảo lấy đâu ra sức lực lớn hơn bình thường giống như phát điên không để ý đến đau đớn cứ muốn xông đến lấy bao đồ, đao trên tay cũng làm Tứ gia bị thương. Tôi biết Đại Bảo nhất định đã bị trúng cơ quan gì rồi, vốn định đuổi theo cứu hắn, ai ngờ hắn lấy đồ xong liền chạy sâu vào trong mộ rồi biến mất. Mọi chuyện chỉ xảy ra trong vòng mấy giây, bọn tôi đều bị bất ngờ không kịp đề phòng, không ngờ sau khi Đại Bảo đi rồi, tôi cũng bị rơi vào ám đạo, lúc đó tôi đứng gần Tứ gia, nên hai người cùng nhau rớt xuống. Bọn tôi đã dạo vài vòng trong này, không tìm được lối ra, sau đó nghe cách vách có động tĩnh, rồi gặp được hai người.”
Ngô Lão Cẩu liếc nhìn Trần Bì A Tứ một cái, đột nhiên nói: “Bên trong cái bao bị cướp, có phải là thi kén bên trong quan tài phượng không?”
Tác giả: Từ khi nào Phật Gia đã thích Ngũ gia? À à, lúc Phật Gia xem Ngũ gia như người nhà nói những chuyện mà người khác nghe không hiểu, lúc Ngũ gia xem Phật Gia như người nhà có thể chửi mẹ nó này nọ, lúc đó hai người đã thích nhau rồi… Chỉ là, người Trương gia thích cái gì trong lòng đều biết rất rõ, còn người Ngô gia toàn đợi mọi chuyện sắp xếp xong mới chiu thừa nhận a a a
Về phần tại sao người nhà họ Trương luôn hiểu thấu mọi chuyện hơn người nhà họ Ngô, đây là vì tính giác ngộ của công thụ không giống nhau a a a