CHƯƠNG 72
Hoắc Tiên Cô là người đầu tiên phản đối. Nàng nói theo bản năng, nhưng nói xong liền im lặng.
Nhị Nguyệt Hồng nghĩ nghĩ, nói: “Một mình cậu xuống đó rất nguy hiểm, bất luận thế nào….”
Không ngờ bị Hắc Bối Lão Lục chen ngang: “Mười đồng đại dương(đơn vị tiền tệ), sống thấy người, chết thấy xác.”
(Lục gia muốn theo Ngũ gia xuống dưới nên cá cược với Nhị gia sẽ đem Ngô Lão Cẩu về, nếu không thì mất mười đồng đại dương) (Lục gia ít nói quá nên nói ra chả ai hiểu =)) )
Ngô Lão Cẩu nghe vậy cười cười: “Nhị gia, Tam gia và Tứ gia còn phải phụ trách tìm chén cơm cho cả đám người, Hoắc cô nương là nữ nhân, mà mấy cái đường khẩu bình thường của tôi cũng không cần phải có mặt tôi, kinh nghiệm trong đấu của tôi cung không ít hơn bất cứ ai ở đây, so với Lục gia thì tôi thích hợp xuống dưới hơn.”
Nhị Nguyệt Hồng nhìn nhìn hắn, lại nhìn thoáng qua Hắc Bối Lão Lục, cũng cười một chút: “Nếu còn sống trở lên, lúc quay về Trường Sa nhất định sẽ hát một vở hay tặng các người.”
Hoắc Tiên Cô không ngờ Nhị Nguyệt Hồng sẽ đồng ý, đang định nói, đã thấy Ngô Lão Cẩu hướng nàng gật gật đầu, chờ một chút, bỗng nhiên cắn môi nói: “Đừng quên đám chó nhà ngài còn đang chờ ngài trở về.”
Ngô Lão Cẩu cười, xoay người nhận sợi dây dài mà Nhị Nguyệt Hồng đã cột chặt, bước đến bên vách đá chậm rãi hạ mình xuống.
Hắc Bối Lão Lục cũng không nói nhiều, cắm đao vào thắt lưng, theo sau Ngô Lão Cẩu trèo xuống.
Những ngọn đèn nhỏ trên đỉnh đầu rất nhanh bị bóng đêm bao phủ, bốn phía yên tĩnh, thậm chí ngay cả tiếng thở của Hắc Bối Lão Lục phía trên cũng có thể nghe được. Một đường đi xuống, Ngô Lão Cẩu nhận thấy nham thạch bên dốc rất không bằng phẳng, mà chân chạm vào vách đá lại rất trơn, giống như là vách đá bị rêu bao phủ. Như vậy, mỗi bước đi đều phải cẩn thận để không ngã xuống. Kỳ quái chính là, y bỗng cảm nhận được một cỗ nước ấm từ dưới truyền lên, đập vào mặt mùi vị ẩm ướt.
Càng khiến cho y cảm thấy có chỗ không đúng chính là, lúc này dây thừng đã sắp hết, trước mắt y không thể xác nhận bên dưới còn bao cao, không thể trực tiếp nhảy thẳng xuống. Nhưng cũng không thể trèo ngược lên, nếu không để Trương Khải Sơn ở dưới càng lâu, sẽ càng nguy hiểm.
Ngô Lão Cẩu cắn răng, kế hoạch bây giờ, chỉ có thể lấy đoản kiếm làm công cụ, bám vào vách đá đi từ từ xuống. Y không giống với Giải Cửu hay Tề Thiết Chuỷ, không thích mấy chuyện phức tạp, cũng không tin chuyện gì cũng dựa vào thiên mệnh, y tin tưởng năng lực và vận may của bản thân hơn. Nhưng lần này, mặc kệ sống hay chết, Ngô Lão Cẩu xem như cùng ông trời đánh ván bạc này.
Lúc này, Hắc Bối Lão Lục phía trên thấy Ngô Lão Cẩu bỗng nhiên dừng lại, nói: “Mùi này, như là thực vật hư thối.”
Ngô Lão Cẩu sửng sốt, y không nghe được mùi, nhưng ở trong đấu mà cảm nhận được hơi nước nóng đã là bất thường. Y đương nhiên cũng hiểu được, Hắc Bối Lão Lục có thể nhắc nhở y điểm ấy, đã là có ý tốt cực ỳ rồi. Trên thực tế, lúc trước y cũng không ngờ Hắc Bối Lão Lục lại chủ động đề xuất ý định xuống dưới cứu Trương Khải Sơn, mặc kệ dự tính ban đầu của Hắc Bối Lão Lục là gì, cũng sẽ không phải là chuyện xấu.
Y cười cười, đang muốn nói chuyện, liền cảm nhận được thân mình như bị thứ gì đó kẹp lại.
Trực giác đầu tiên của Ngô Lão Cẩu thì thứ này là người, bởi vì nó có tay có chân. Trong lòng y mừng như điên, chẳng lẽ là Trương Khải Sơn? Nhưng giây tiếp theo y liền phủ định ý nghĩ của chính mình, bởi vì Trương Khải Sơn sẽ không đột nhiên xuất hiện ở giữa sườn núi vô thanh vô tức dùng hai tay hai chân quấn lấy y. Quan trọng hơn là, y phát hiện, người đang kẹp lấy y không có hơi thở.
“Lục gia, mở đèn.”
Rất nhanh một chân bước lên một tảng đá, Ngô Lão Cẩu rút đoản kiếm đâm vào vách đá cố định thân mình, ngọn đèn trong tay Hắc Bối Lão Lục đã chiếu xuống tới, y vừa nhìn, phát hiện cách mặt mình khoảng một ngón tay là một cái đầu lâu xương khô đen đúa.
Đồng tử Ngô Lão Cẩu đột nhiên mở rộng.
Đây đúng là bộ thây khô bị kiến đen tha đến mà Chung Thanh mang theo.
Vậy Trương Khải Sơn và Chung Thanh đang ở đâu?
Vấn đề này không cho phép Ngô Lão Cẩu nghĩ nhiều, bên tai đột nhiên có một trận gió lướt qua, một luồng ánh sáng xuyên qua trong nháy mắt, y quay đầu đi, khó khăn lắm mới thoát được. Giây tiếp theo, một chưởng gió lạnh lại ập đến, Ngô Lão Cẩu đang lơ lửng giữa trời không tránh kịp, thầm ai thán một tiếng, chợt nghe trên đỉnh đầu có tiếng đao chém vào xương cốt.
Đại đao chém đúng qua cổ của cái thây khô, lực chém mạnh khiến cả cái đầu bay đi, lộc cộc lăn vào trong bóng đêm.
Hơi thở Ngô Lão Cẩu chưa kịp ổn định, vùng vẫy thoát khỏi cái thi thể trên người mình. Ngoài ý muốn, khi thi thể rơi xuống y lại nghe được một thanh âm rơi xuống nước trầm trầm, giống như là một vật nặng rơi vào giữa một quả bóng nước.
Trong lòng y hạ một quyết định, ngẩng đầu nói: “Lão Lục, nghe tiếng động thì bên dưới có thể không bằng phẳng, dây thừng đã sắp hết, tôi nhảy xuống trước, nếu xảy ra chuyện, ngài quay trở lên lại, nếu không có việc gì, thì ngài nhảy xuống.”
Y không gọi Lão Lục là Lục gia, mà gọi thẳng Lão Lục. Này vốn là cách huynh đệ gọi nhau, bình thường đều sẽ gọi thẳng kỳ danh.
Hắc Bối Lão Lục không nói gì, sau một lúc lâu bỗng nhiên lên tiếng: “Ta đã đồng ý với Nhị gia, mười đồng đại dương, sống thấy người, chết thấy xác.”
Ngô Lão Cẩu nở nụ cười trong bóng đêm, một khi đã như vậy, không uổng công gọi một tiếng Lão Lục.
Sau khi điều chỉnh tư thế nhảy xuống, y hít sâu một hơi, nhẹ buông hai chân sau đó đạp một cái, thân mình rất nhanh rơi xuống.
Thân thể vừa rơi xuống đất, Ngô Lão Cẩu biết mình không đoán sai. Khoảng cách từ trên đó cách mặt đất không xa, bên dưới cũng không phải đất bằng phẳng, cho nên y ngã không chết, thậm chí cũng không đau lắm. Nhưng y phát hiện mình đã đoán sai một cái chính là, nơi ngã xuống không có chút nước nào, bởi vì quần áo của y vẫn còn khô.
Cách giải thích chính là, y đã rơi lên trên một đống đồ vật mềm.
Ngô Lão Cẩu đưa tay sờ sờ, chạm vào một thứ vừa tròn vừa mềm. Dường như là đáp lại động tác của y, mấy thứ nằm trong tay lại giật giật. Y nghi hoặc, mở bàn tay ra bật đèn lên.
Dưới ánh sáng, là một nắm trứng trùng to khoảng viên đá lớn đã nở một nửa ra ấu trùng!