CHƯƠNG 79
Ngô Lão Cẩu không tin nhiều người như vậy mà cứ phải là mình có thể chất chiêu tà, bất quá Ngô gia đổ đấu truyền tới thế hệ này của y, hai ca ca đều bỏ mạng trong mộ huyết thi, chỉ còn lại y độc truyền, rốt cuộc có phải vì thể chất y dễ dàng kéo các loại tai hoạ đến hay không cũng không dám chắc. Huống chi, lần này hạ đấu toàn lọt vào mấy nơi quái dị, những người khác thì không sao cả, khó trách Trương Khải Sơn lo lắng y có thể hạ đấu một mình không. Y đổ đấu có thể sống đến bây giờ, không thể không nói là mạng lớn.
Y thở dài, tâm nói về sau có con có cháu thử đặt tên là Ngô Tà xem sao, đại ý là xua đuổi tà ma, tránh quỷ yêu. Nhưng bản thân mình có sống được đến ngày lấy vợ không thì còn phải xem tạo hoá.
Y nghĩ đến xuất thần, Trương Khải Sơn đột nhiên hỏi: “Vừa rồi sao cậu lại nghi ngờ dấu vết mà Tam Thốn Đinh đã lưu lại trên đó?”
“Tuy rằng nó không giống với những con chó khác, nhưng cũng không đến mức có thể đi tiểu trên không trung.” Ngô Lão Cẩu nhíu nhíu mày, nói: “Trừ phi, những thứ hiện tại chúng ta nhìn thấy không giống với khi đó nó nhìn thấy.”
Trương Khải Sơn gật gật đầu: “Vì bảo trì cân bằng, các mộ đạo trong chủ mộ thất phải tuỳ thời mà thay đổi kết cấu, mộ nhãn cũng có thể căn cứ vào cơ quan mà thay đổi kết cấu. Lúc mộ nhãn bị phong, biến thành hình dạng hồ lô như bây giờ, nhưng chỉ cần khôi phục kết cấu ban đầu, có thể mở ra cửa ngầm, đến được tử cung nham táng cuối cùng.”
Ngô Lão Cẩu trầm ngâm nói: “Xem ra A Tĩnh thật sự đã mang Tam Thốn Đinh đến đây, chỉ là trước khi đi nơi này không phải có hình dạng này, cho nên Tam Thốn Đinh mới có thể đi tiểu trên mặt đất để lưu lại tin tức.”
Chung Thanh nhìn qua thạch bích không có gì biến hoá, hỏi: “Làm sao mới có thể khiến cho nơi này khôi phục kết cấu ban đầu?”
Ngô Lão Cẩu suy nghĩ một chút, nói: “Tam Thốn Đinh là giống chó Tây Tạng có linh tính rất cao, lúc đó A Tĩnh cố tình bắt lấy nó, e là cô ta đã sớm đoán được sự tồn tại của mộ nhãn, cũng biết là cần có Tam Thốn Đinh làm mối dắt mới có thể rời khỏi đây.”
Trương Khải Sơn nhìn y, nói: “Vừa rồi Tam Thốn Đinh không ở bên cạnh cậu, nhưng cái thứ lúc nãy dẫn chúng ta vào đây, chắc là vì mùi còn lưu lại trên người cậu.”
Ngô Lão Cẩu bỗng cảm thấy có chút dở khóc dở cười, y đúng là rất thích chó, nhưng không ngờ có ngày vì nguyên nhân đó mà dẫn bánh tông đến cửa, “Bây giờ không có Tam Thốn Đinh, để tôi mở cơ quan.”
Nhìn thấy vẻ mặt y giống hệt tráng sĩ sắp cắt cổ tay, Trương Khải Sơn khẽ nhếch môi: “Nhìn theo tấm bích hoạ trên đó, muốn đến được tử cung có hai cách. Cách thứ nhất, là lợi dụng xác nhộng dụ kiến hậu đến, cưỡng chế cơ quan mở ra.”
Ngô Lão Cẩu nghe vậy sửng sốt: “Kiến hậu?”
“Chỗ này có nhiều kiến đen như vậy, đương nhiên phải có kiến hậu(kiến hoàng hậu ý mà ^^) phụ trách sinh sản. Chỉ là chưa có ai gặp qua, chỉ có những người ngày xưa trước khi chết ở đây có nghe qua sự tồn tại của nó mà thôi.”
“Cho nên kiến hậu có ý nghĩa bảo vệ tử cung, nhưng tại sao chủ mộ lại chuẩn bị sẳn thi nhộng, chẳng lẽ là để cho người khác về sau có thể mở mộ thất ra?”
Trương Khải Sơn thản nhiên nói: “Dùng hết tất cả phương pháp để đạt được ước nguyện cả đời, đương nhiên hắn muốn ngày nào đó có thể ra khỏi đây.”
Ngô Lão Cẩu thở dài một hơi, nói: “Vậy cách thứ hai là gì?”
“Dùng phương pháp huyết tế rời khỏi chỗ này là đến được tử cung.”
Ngô Lão Cẩu cả kinh, nói: “Huyết tế? Bọn họ làm Tam Thốn Đinh bị thương?”
Trương Khải Sơn âm thầm lắc đầu, trên mặt vẫn không có chút gợn sóng: “Cậu thật sự yêu thương con chó nhỏ kia như bảo bối, Tam Thốn Đinh là linh khuyển, lúc này máu của nó có tác dụng hơn so với chúng ta, cho nên chỉ cần một chút là được.”
Ngô Lão Cẩu nghe vậy thở dài nhẹ nhõm một hơi, phục hồi tinh thần lại mới giật mình nói: “Trong tay chúng ta không có xác nhộng, cách duy nhất là phải dùng máu để mở cơ quan?” Y nhìn Trương Khải Sơn và Chung Thanh một cái, bỗng nhiên kéo cổ tay áo lên, nói không chút suy nghĩ: “Hai người đều bị thương rồi, không thể mất máu nữa, lần này để tôi.”
Chung Thanh đang định lắc đầu nói mình không sao không thể để Phật Gia Ngũ gia mạo hiểm, ai ngờ bả vai lại bị Trương Khải sơn chặn lại, chỉ nghe hắn trầm ngâm nói với Ngô Lão Cẩu: “Mộ nhãn vì cậu mà khởi động, cho nên cũng cần máu của cậu để mở mộ nhãn.”
Chung Thanh quay đầu nhìn Trương Khải Sơn, nghi hoặc nói: “Phật Gia….”
Ngô Lão Cẩu hướng Chung Thanh gật đầu ý bảo không sao, rất nhanh rút đoản kiếm ra, vươn cổ tay phải: “Cắt cổ tay là phương pháp lấy máu nhanh nhất.”
Trương Khải Sơn nhanh tay chụp lấy cổ tay y, than nhẹ một tiếng: “Không phải bắt cậu đi tự sát.” Nói xong, cầm lấy đoản kiếm vẽ một đường qua lòng bàn tay Ngô Lão Cẩu : “Chỉ cần để cho trên người chúng ta và trên thạch bích này dính máu là được rồi.” Máu tươi chảy ra nhanh chóng được bôi lên cổ tay áo của ba người và thạch bích gần đó.
Bốn phía nhanh chóng tràn ngập mùi máu tươi, Ngô Lão Cẩu bỗng cảm thấy đôi mắt có chút khô, sau đó cảnh vật trước mắt bắt đầu trở nên vặn vẹo, Y nhìn thấy, thạch bích vốn đang phẳng lì bỗng xuất hiện một cái thềm đá, từng bậc từng bậc kéo dài lên đến đỉnh mộ. Nhưng mà, lúc này cả người y lại trở nên vô lực, nặng nề giống như thềm đá từng bậc từng bậc hướng lên trên, máu trong cơ thể cũng nhanh chóng tan biến.
Trương Khải sơn rất nhanh phát hiện sắc mặt y trắng bệch dị thường, lập tức biết đã xảy ra vấn đề, liền khoát tay đặt y cõng trên lưng, ý bảo Chung Thanh đi trước: “Lập tức rời khỏi đây, những thềm đá này đều là dùng máu trải ra!”