CHƯƠNG 7
Vừa ngủ một giấc là đã ngủ đến một ngày hai đêm, đợi đến giữa trưa ngày thứ ba, Ngô Lão Cẩu đã bị mùi thịt chó quấy cho tỉnh —- Nói đến thịt chó kho tàu, trải qua quá trình rèn luyện thử nghiệm, hiện giờ tay nghề của Ngô quản gia có thể dám xưng là đệ nhất Trường Sa.
Ăn no, Ngô Lão Cẩu hài lòng chép chép miệng, lúc này mới để ý trên bàn có một cái thiệp mời màu đỏ tươi. Tuy rằng trình độ văn hoá của y không cao, không thể so sánh với Giải Cửu từng đi du học, nhưng tốt xấu là vẫn nhận ra được vài mặt chữ.
Vừa mở đã thấy, đúng là hôm trước Trương Khải Sơn có nói đêm nay tổ chức tiệc Cửu Môn, địa điểm đương nhiên là Trương phủ —— Dựa theo ước định trước đây, nếu như có một nhà trong Cửu Môn đổi chủ, tuy là trong nhà đã có nghi thức nhậm chức riêng, nhưng quan trọng nhất vẫn là sự thừa nhận của Cửu Môn trong bữa tiệc.
Ngô Lão Cẩu nghĩ mình mang theo hạ nhân của Trương gia rời khỏi Trường Sa hơn nửa tháng, trở về chợt nghe là đến ngày Hoắc Tiên Cô lên nhậm chức, cũng không biết những người khác đang nghĩ gì.
Vì thế, Ngô Lão Cẩu cơm nước xong, liền ôm Tam Thốn Đinh ra ngoài.
Hôm nay mặt trời ấm áp, trên người có chút lười biếng.
Ngô Lão Cẩu đi đến quán trà, nghĩ thầm có thể sẽ gặp được Giải Cửu, hoặc là trực tiếp đi thẳng đến rạp hát của Nhị Nguyệt Hồng, ở đó có thể thám thính nhiều tin tức chút, còn có cơ hội gặp được Giải Cửu cao hơn. Nhưng y kỵ nhất là cái miệng không biết dừng lại của Trần Bì A Tứ, nếu như lúc tổ chức tiệc nói ra mấy chuyện không tốt, chỉ có thể tự rước lấy một thân nhục nhã.
Dù là như vậy, bước chân của y vẫn tự động đi về hướng hí viên, vừa lúc nhìn thoáng qua bên góc tường thấy Hắc Bối Lão Lục đang ngồi phơi nắng. Có lẽ là vừa hút quá nhiều thuốc, hắn ngồi dưới ánh mắt trời thoải mái nhắm mắt, trong lòng ngực ôm thanh đại đao mà hắn xem như sinh mệnh, người qua đường bên cạnh dù mặc áo vàng hay rách rưới hắn cũng không thèm để ý.
Kỳ thật, Ngô Lão Cẩu có đôi lúc cũng rất hâm mộ Hắc Bối Lão Lục, chỉ với tính không cầu không mong, tránh xa thế ngoại của hắn đã đủ khiến hắn ngang hàng với những người trong Cửu Môn.Trên đời không có mấy người có thể vứt bỏ tất cả, bọn họ suốt đời đều đeo bám theo tiền tài danh lợi, vì thế không tiếc công hao tốn tâm tư, thậm chí bán đứng linh hồn. Năm đó Lí Tam gia bị người ta ám toán đánh gảy hai chân, từ đó về sau tính cách ngày càng trở nên độc ác, cũng có thể xem là sau khi hiểu biết lòng người hung ác thì ngày càng thay đổi, việc này Ngô Lão Cẩu không thể giải thích rõ ràng, nhưng chung quy là tình cảm vẫn như vậy.
Huống chi, Lí Tam gia từng nói người chết dễ ở chung hơn người sống, những lời này Ngô Lão Cẩu rất rất đồng ý. Tuy là việc xuống đất tiếp xúc với bánh tông là bổn sự của tổ tông, không phải chủ ý của bản thân, nhưng mấy loại cơ quan ngầm dưới đó chẳng phải là từ tâm cơ hiểm ác của người sống mà ra sao.
So với quỷ thần thì lòng người càng đáng sợ hơn.
Ngô Lão Cẩu còn chưa đến tuổi gần đất xa trời, nhưng lại bị người ta cung kính gọi một tiếng “Ngũ gia”, những lời này xem như là có lòng đi. Bằng không cũng không thể chỉ dựa vào một con Tam Thốn Đinh mà đứng vững trong cái thành Trường Sa lộn xộn này được, nhưng y tự hỏi nếu y không có chí hướng lớn, có thể tự mình sống vui vẻ, các huynh đệ đều đủ ăn đủ uống là được, nói cho dễ hiểu là, thừa so với Hắc Bối Lão Lục, thiếu so với Trương Khải Sơn. Về phần những người khác trong Cửu Môn, y cũng không có ý muốn nhờ cậy, mọi người cùng nhau bình an là được, tội gì mỗi ngày đều phải bày mưu tính toán,——- Nghe nói Trần Bì A Tứ muốn khuếch trương đường khẩu nhà mình, đã chiếm đoạt vài mối làm ăn nhỏ. Ây, A Tứ đó, tính tình quái đản, đối với thủ hạ của chính mình cũng không nương tay, huống chi là nhà của người khác, vì vậy không tránh khỏi mấy việc đổ máu.
Khe khẽ thở dài, Ngô Lão Cẩu sờ sờ Tam Thốn Đinh bất đắc dĩ bị phơi nắng, nhẹ nhàng nói: “Nếu tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, thật tốt.”
Nghĩ đến đây, Ngô Lão Cẩu bỗng không muốn đến rạp hát nữa, liền đổi hướng hồi phủ, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút để tối còn tham gia tiệc của Cửu Môn.
Lúc đi đến bên Hắc Bối Lão Lục, đôi mắt vẫn đang nhắm của lão Lục bỗng nhiên mở ra, nói một câu: “Chào Ngũ gia.” Sau đó lại nhắm mắt lại, khôi phục bộ dạng vừa rồi.
Ngô Lão Cẩu nghe vậy sửng sốt, cơ hồ như là gặp phải ảo giác. Sau đó y nở nụ cười sáng lạn, gọi một tiếng: “Chào Lục gia!”
Tam Thốn Đinh ở trong lòng ngực y, không lớn không nhỏ sủa một tiếng, xem như chào buổi trưa.
Lúc gió thổi qua, đã thoáng xua tan đi bầu không khí khô nóng.
Qua đêm nay, Trường Sa thành lại thay đổi một cục diện mới.