Cửu Môn Ký Sự

Chương 87: Chương 87




CHƯƠNG 88

Suy luận rất đơn giản, nếu như A Tĩnh đã vào trong một trong những cửa động này, như vậy thì chắc chắn bọn họ phải còn trong đó. Nhưng rốt cuộc là ở cửa động nào, bây giờ người còn sống hay chết, không thể biết được. Cho nên, mọi người mới cẩn thận hành động, người đầu tiên đi dò mìn, đương nhiên gánh vác vai diễn đội viên cảm tử.

Lúc này, Tam Thốn Đinh bỗng hướng về cửa động phía trước sủa ầm ĩ, sau đó từ trong cổ tay áo nhảy ra, chạy thẳng đến cửa động gần nhất, trong chớp mắt đã biến mất không thấy tăm hơi. Ngô Lão Cẩu yêu chó như con, chờ đến lúc phản ứng lại, phát hiện mình đã theo Tam Thốn Đinh chạy đến bên cửa động.

Động quan tài cao khoảng hai thước, đập vào mắt là một khối quan tài bằng sắt rỉ sét dưới đáy động, Tam Thốn Đinh vừa đảo mắt đã không thấy bóng dáng. Sắc mặt Ngô Lão Cẩu thay đổi, đương nhiên không tin Tam Thốn Đinh sẽ tự mình đi tìm chỗ chết, nhưng kế sách bây giờ cũng chỉ là phải mở quan tài ra thì mới chứng minh được điều kỳ lạ trong đó.

“Đợi đã!” Là giọng nói quen thuộc.

Lúc đang định nhảy xuống, vai phải bị người phía sau đè lại. Y quay đầu nhìn Trương Khải Sơn, đã thấy hắn nhìn chằm chằm cái cửa động thứ hai không chớp mắt, tầm mắt của những người khác phía sau cũng nhìn về những cái động phía trước, A Sinh còn lấy tay bịt mũi, dường như ngửi thấy được mùi gì rất khó chịu.

Ngô Lão Cẩu nghi hoặc, vừa quay đầu đã nhìn thấy một bàn tay trắng nõn bám vào cái cửa động lớn nhất ở giữa. Nhìn ngón tay trắng xanh yếu ớt và móng tay được cắt gọn gàng chỉnh tề, rõ ràng là tay của nữ nhân. Chủ nhân của bàn tay giống như là dùng hết khí lực để bò lên, cố gắng thế nào cũng không lên nổi.

Trong lòng Ngô Lão Cẩu rất rõ người đang giãy dụa trong động là ai. Tuy là lúc trước A Tĩnh có ý đùa giỡn quá trớn, nhưng kỳ thật y cảm thấy cô ta cũng không xấu, tuy rằng không thể đánh đồng với Hoắc Tiên Cô của Cửu Môn, nhưng ít nhiều vẫn có chút thương tiếc —– một cô gái mà luôn phải lội dưới ao nước bẩn như vậy thì cũng thật không dễ dàng.

Y vẫn không hy vọng nhìn thấy bất kỳ ai chết trong đấu, càng không hy vọng một cô gái như hoa như ngọc lại biến thành môt con huyết thi. Huống chi A Tĩnh còn cẩn thận chăm sóc Tam Thốn Đinh, chỉ cần nhiêu đây y đã cảm thấy được mình phải có trách nhiệm cứu cô ta. Trong lòng nghĩ như vậy, cơ thể đã bước nhanh về phía trước.

Ngô Lão Cẩu không biết một chuyện, mũi của y bị huỷ, cũng không ngửi được mùi hương kỳ quái mà khi nãy tất cả mọi người đều ngửi thấy, Tam Thốn Đinh đột nhiên phát điên cũng là do bị mùi này kích thích. Trước khi Đại Bảo và A Kì trúng thi độc, cũng là ngửi phải mùi này mới bị ảo giác. Từ xưa đến nay mùi hương luôn là thứ ma tuý dễ kích thích thần kinh của con người nhất. Không có ai ngu đến mức cho rằng trong cổ mộ này sẽ có một con bánh tông ngàn năm xinh đẹp đột nhiên sống lại, như vậy thì chủ nhân của bàn tay này đương nhiên là A Tĩnh. Chỉ là, lúc cánh tay này xuất hiện trước mặt họ, mùi xung quanh càng thêm khó chịu, điều Trương Khải Sơn lo lắng chính là, A Tĩnh bên dưới đã không còn là A Tĩnh nữa.

Bây giờ đã không có thời gian giải thích nữa, mắt thấy Ngô Lão Cẩu vừa động muốn đi qua kéo người, Trương Khải Sơn bất động thanh sắc quay lại phía sau gật đầu với tất cả mọi người, ý bảo nếu có gì kỳ lạ thì liền động thủ.

Lúc đuổi tới cửa động, Ngô Lão Cẩu đã kịp thời giữ A Tĩnh lại trước khi cô ta kiệt sức mà buông tay. Dường như sức sống của cô ta đã dùng hết, lúc này đang cúi đầu không thấy rõ mặt. Dưới đáy tối đen một mảnh, không thấy rõ có gì dưới đó. Không kịp tự hỏi làm sao A Tĩnh bò lên được, Ngô Lão Cẩu thở sâu, tay phải dùng thêm chút lực định kéo cô ta lên, lại phát hiện cổ tay chợt nặng, cả nửa người trên bị kéo xuống động. Còn cổ tay thì không biết từ khi nào đã bị A Tĩnh nắm lại, khoảng cách gần như vậy, cuối cùng Ngô Lão Cẩu cùng thấy được gương mặt đang ngẩng lên của cô ta.

Ngoại trừ vẫn xinh đẹp như trước thì còn có phần trắng bệch không giống người bình thường, duy chỉ có đôi mắt bị tơ máu che kín, thân thái vô hồn. Cô ta thậm chí còn không lên tiếng nổi, môi chỉ có thể mấp máy mấy cái.

Tim Ngô Lão Cẩu đánh một cái, một ý tưởng xẹt qua đầu. Ánh mắt của A Tĩnh lúc này giống hệt như Đại Bảo khi bị nhốt trong giáp đồng, mà nguyên nhân cô ta xuất hiện ở đây, nếu có thể, cái cửa động lớn nhất này, chính là ngọc tượng bảo trì thi thể ngàn năm không bị hư thối lớn nhất trong mộ, hoặc có thể gọi là tượng quan. Tìm được ngọc tượng và cởi bỏ được bí mật trường sinh chính là mục đích của bọn họ trong chuyến đi lần này, chỉ là, y thật sự không ngờ, ngọc tượng này tuy không thể đánh nát để đem về nhà nghiên cứu, mà cơ hội để nhìn xem bên trong có gì bọn họ cũng không có được.

Ngay trong lúc đó, liền thấy một đoạn tóc đen bỗng nhiên theo chân A Tĩnh bò lên. Ngô Lão Cẩu kinh hãi phát hiện mục tiêu của đám tóc này chính là mình. Trong đầu chợt nghĩ ra, vừa rồi bị anh thi làm bị thương ở cổ, e là thứ này đã bị mùi máu kích thích mới độc nhiên xuất hiện.

Thân thể bị kéo xuống thêm một chút, trước mắt thấy sắp ngã xuống, liền phát hiện bên hông được một bàn tay giữ lại, sau đó cả người bị kéo lên trên. Lúc này cổ tay vẫn bị A Tĩnh bám chặt giãy không ra, vì tránh để tóc bò lên người phía sau, y chỉ đành hất tay đẩy Trương Khải Sơn ra, hô: “Cẩn thận!”

Lời còn chưa dứt, bên tai đã vang lên tiếng súng.

Viên đạn bắn trúng mái tóc dài đang quấn lấy cổ chân A Tĩnh. Nhưng thứ đó hình như không sợ đạn, không chỉ không lùi xuống, ngược lại còn nhanh chóng duỗi thẳng về phía bọn họ. Thấy mái tóc đã sắp bò lên thắt lưng, muốn kéo họ vào trong quan động lần nữa. Nói thì chậm, mà xảy ra thì nhanh, Hắc Bối Lão Lục tung một đao cắt đứt mái tóc đang dài.

Không ngờ, mái tóc vừa bị chặt đứt liền ngóc dậy, không hề có dấu hiệu bị tổn thương.

Thấy thứ bên trong không chịu ngừng lại, Trương Khải Sơn thét một tiếng ra lệnh: “Che cửa động lại!”

Nhìn thấy Trần Bì A Tứ nhanh tay dùng Cửu Trảo Câu nâng một cái quan tài, hợp lực với những người khác kéo qua bên này, Ngô Lão Cẩu phát hiện ngoại trừ mình đang giữ chặt A Tĩnh đã mất đi ý thức mà cũng không bị kéo vào quan động, thế nhưng lại có tâm tình rãnh rỗi ngồi đây cảm thán, Cửu Môn bọn họ bình thường tuy không thể nói là tốt đến mức ăn ý, nhưng sở dĩ Lão Cửu Môn có được ngày hôm nay, kỳ thật là vì trong lúc sinh tử, bọn họ có thể buông bỏ hết thảy, chỉ để toàn mạng trở ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.