– Tại sao nàng lại bỏ đi?
Nam Chánh Can cất tiếng hỏi, dù hắn đã biết đáp án nhưng hắn vẫn muốn nghe chính Cửu Y nói ra cảm nghĩ của nàng.
Cửu Y ú ớ, mãi mới đáp:
– Ta… ta… sợ.
– Nàng sợ cái gì?
Nàng sợ suy nghĩ đáng sợ của mọi người, nàng sợ ánh mắt và thái độ vừa ghen tị vừa e dè khi mọi người cho rằng nàng là tì thiếp của Nam Chánh Can. Cho tới bây giờ, nàng chưa từng nghĩ sẽ trở thành vợ ai đó, càng không nói tới việc làm vợ bé, phải chịu khinh rẻ của người đời. Nàng đã sống cùng Nam Chánh Can hơn mười năm, là người hiểu rõ con người của hắn nhất, nàng biết hắn không phải kẻ trăng hoa, có mới nới cũ, nàng là người thân của hắn, hắn cũng là người thân duy nhất trên đời này của nàng. Nhưng sau này thì sao? Hắn trưởng thành, hắn sẽ lập gia đình, mà thê tử của hắn có phải nàng không? Nàng không biết, nàng sợ hãi, sợ hãi cái tương lai xa vời đó, chỉ muốn tiếp tục như hiện tại, nàng muốn ở bên cạnh hắn, mãi mãi ở bên cạnh hắn như hiện giờ thôi. Mà thật chất, dù nàng có trở thành thê tử của hắn hay không thì cũng không tránh được sự biến đổi.
Nàng trở thành thê tử của hắn thì sao? Hắn có thể chỉ có một mình nàng ư? Cho dù hắn có suy nghĩ đó đi, liêu xã hội này có cho phép? Hắn là vương giả, hôn nhân của hắn không nằm trong quyền quyết định của hắn, rồi hắn sẽ có nữ nhân thứ hai, thứ ba… Quan trọng là chính nàng cũng không biết bản thân có muốn trở thành thê tử của hắn hay không. Nàng đã quen sự hiện diện của hắn trong cuộc sống của mình như sống mà không thể thiếu không khí vậy. Quen thuộc đến mức mơ hồ không phân biệt rõ nữa.
Còn lỡ như hắn lấy một người khác? Khi đó, quan hệ giữa nàng với hắn là gì? Có đơn giản chỉ là “vú nuôi” và “hài tử”. Không thể nào! Cái suy nghĩ ngô nghê đó chắc chỉ mình nàng nghĩ ra được thôi.
Kiểu nào đi nữa, vẫn không thể duy trì hiện trạng như bây giờ, đã vậy còn dây dưa mãi không buông làm gì? Chỉ khiến nàng và hắn càng khó xử thêm thôi.
– Chánh Can… mọi người nghĩ… ta là nữ nhân của ngươi.
Khi nhìn một nam và một nữ ở cùng nhau, ai cũng sẽ nghĩ giữa hai người đó có một mối quan hệ mờ ám, sẽ có người nghĩ bọn họ là đơn thuần? Họ chỉ là bạn thân, là người thân cùng nhau chia sẻ ấm áp, để bớt cô đơn?
“Chánh Can, hãy nói bọn họ đã sai đi, hãy nói bọn họ đã nói bậy đi…”
Trong thâm tâm Cửu Y gào thét, muốn phản bác tất cả mọi người, cũng muốn Nam Chánh Can đồng ý với ý kiến của nàng, bênh vực nàng. Từ trước tới giờ, khi ở cùng nhau, đôi khi hai người cũng quạu quọ, khích bác lẫn nhau, nhưng khi đối mặt với người ngoài, Nam Chánh Can lúc nào cũng là chiến hữu, luôn đồng hành, luôn bảo vệ nàng. Lần này cũng thế đi?
Thế nhưng, Nam Chánh Can mãi vẫn im lặng, chỉ chăm chăm nhìn Cửu Y. Cửu Y càng lúc càng rối loạn, muốn khóc lên.
– Chánh Can…
Lúc lâu sau, Nam Chánh Can mới nói:
– Bọn họ… nói sai…
Cửu Y chưa kịp vội mừng thì nào ngờ đã nghe Nam Chánh Can nói tiếp:
– … nhưng cũng có một phần đúng!
Cửu Y bàng hoàng, sững người nhìn Nam Chánh Can.
Nam Chánh Can cắn răng, hắn vốn định sẽ im lặng chờ đợi, chờ đến lúc hắn có đủ năng lực, có tiếng nói đến mức không còn một ai có quyền can thiệp vào cuộc đời của hắn, khi đó hắn sẽ chính thức tuyên bố với mọi người: nàng là nữ nhân của hắn. Hắn vốn đã định im lặng chờ đợi, chờ đến lúc chính nàng tự nhận ra tình cảm của hắn, tự nguyện ở bên cạnh hắn…
Nhưng hôm nay, hắn đã không nhịn được nữa. Nàng cứ mãi ngô nghê như vậy, không biết phòng bị người cũng không biết tự bảo vệ bản thân, một khi gặp bất trắc, nàng có khả năng tự vệ sao? Nàng cứ mãi ngờ nghệch như vậy, không biết tình cảm của hắn, chỉ cần nghe người ngoài nói vài câu, nàng liền bỏ đi mặc kệ hắn?
Hắn vốn không muốn nói ra, vốn muốn để tự nàng nhận thấy, nhưng hắn không đợi được nữa. Lúc này, hắn muốn nàng biết được cảm xúc của hắn, muốn bắt nàng một lần dứt khoát thừa nhận cảm nghĩ của mình. Muốn biết đáp án của nàng!
– Họ nói đúng việc nàng là nữ nhân… trong lòng ta!
…
Cửu Y sững sốt, trân trân nhìn Nam Chánh Can không tin được.
– Chánh Can, ngươi…
– Chẳng lẽ nàng chán ghét ta?
– Không có!
Hắn từ nhỏ đã bị người người vứt bỏ, không ngó ngàng, nàng biết rất rõ dù ngoài mặt hắn mặc nhiên như không, nhưng thật chất trong lòng lại rất để ý vấn đề này. Có thể thời gian đã làm hắn trở nên cứng cỏi, kiên cường, nhưng chỉ duy đối với nàng, người thân cận duy nhất trên đời này của hắn, hắn tuyệt nhiên để ý vô cùng. Nàng có thể tức giận, dỗi hờn, hay trách cứ, mắng mỏ nhưng tuyệt đối, tuyệt đối không bao giờ vì nóng nãy nhất thời mà nói sẽ bỏ măc, không để ý tới hắn. Câu nói đó gây tổn thương tới hắn còn hơn bất cứ vũ khí nào.
– Nàng không muốn ở bên cạnh ta mãi mãi?