Trình Cần nhắm mắt xoa bóp mũi, bất đắc dĩ thở dài: “Có thể là tác dụng tâm lý.”
Trương Kiến Quốc cầm lấy tay của Trình Cần, vuốt ve vết sẹo trong lòng bàn tay: “Cậu rồi sẽ học được cách quên, đừng có đoán mò nữa.”
Trình Cần rút tay lại, không nói một từ.
Ký ức tựa như vết sẹo, có thể tùy tiện xóa đi sao?
Trương Kiến Quốc một bộ dáng vẻ đau lòng, sờ sờ tay của Trình Cần, lại ngắm ngắm đầu của Trình Cần, không khỏi phiền muộn: “Cậu nói thử xem mệnh của cậu thăng trầm đến cỡ nào, sao lại có cảm giác cậu sống không nổi nữa nhỉ? Nhìn thử xem, nhiều tổn thương như vậy...”
Trình Cần trở lại chuyện chính, ra lệnh đuổi khách: “Cậu quay về đi. Tôi hỏi An Sâm một chút, cố gắng hết sức dựa theo ý muốn của cậu, nhưng cậu cũng phải chuẩn bị tâm lý cho tốt đó.”
“Tốt rồi, vậy tôi đi trước đây.” Trương Kiến Quốc nói: “Cậu đi xem thử tay mình đi, cái đầu cũng đừng đụng nước, miệng vết thương sẽ dễ bị thấm nước.”
“Quan tâm tôi ít thôi, quan tâm bản thân nhiều một chút.” Trình Cần khoát khoát tay: “Cái đầu của cậu sắp bị úng nước rồi đó.”
“Luân gia quan tâm cậu như vậy.” Trương Kiến Quốc lê hoa đái vũ, u oán nói: “Cậu cũng không quan tâm Luân gia chút nào, còn mỉa mai đầu óc của tôi bị nước vào!”
“Ồ? Vậy thì tốt.” Trình Cần cười cười, bật máy tính lên xem xét email công việc: “Dàn ý của tài liệu mới ngày mai sẽ gửi vào hòm thư của tôi, trùng hợp tôi có thời gian rảnh, cho cậu kiểm tra.”
“Chết tiệt, cậu có cần mặt mũi không vậy? Tôi vừa hoàn tất mà!” Từ trên mặt bàn, Trương Kiến Quốc nhảy xuống, nói xong giả vờ ngây ngốc vỗ vỗ đầu: “Ây da, 'Con lừa nhỏ (Tuyết Nạp Thụy)' của nhà tôi muốn kéo thịch thịch rồi. Tôi phải về nhà. Ây da, quên đi, quên đi.”
Trình Cần gật gật đầu: “Mau trở về dọn phân cho con trai của cậu đi.”
“Đm, Trình Cần, cậu bỉ ổi ghê!”
“Nếu không đêm nay gửi luôn nhé?”
“A a a..., năm vòng, cậu nhiều hơn ba vòng một vòng. “
Lòng bàn chân của Trương Kiến Quốc bôi mỡ, trước khi ra cửa chính đã gặp Sở Dương đang bưng cơm, thuận tiện đùa giỡn chấm mút một chút, dọa cậu nhóc lớn tiếng la làng.
Trình Cần ở phòng đọc sách im lặng nở nụ cười, cảm giác có thể tưởng tượng ra hình ảnh kia, ra ngoài nhìn lên, quả nhiên đứa nhóc đỏ mặt rồi.
“Cậu ta là tên bỉ ổi, không cần phải phản ứng cậu ta.” Trình Cần an ủi nói.
Sở Dương không nói một từ, yên lặng cúi đầu bày chén đũa ra.
“Tức giận, muốn đánh người à? Người cũng đi rồi, bây giờ đuổi theo cũng còn kịp đó.” Trình Cần nhíu mày vỗ vỗ đầu của cậu: “Được rồi cậu chủ, không phải chỉ sờ sờ cậu thôi sao?”
Sở Dương nhìn nhìn Trình Cần, nói: “Anh ta sờ phía dưới của tôi.”
Trình Cần: “Sau đó?”
Sở Dương đỏ mặt, giọng nói nhỏ lại: “Nói, lớn ghê.”
Trình Cần: “...”
Giọng nói của Sở Dương như con muỗi: “Nói, lớn hơn của anh.”
Trình Cần: “...”
“Kêu tôi, đè ngã anh.”
“...”
Đồng nhân
Sở Dương nói: “Chú Trình, anh yên tâm, tôi sẽ không đối xử như vậy với anh đâu.”
Trình Cần bị chọc cười, vui vẻ hơn: “Cậu cũng khá dũng cảm lắm nhỉ? Ăn cơm đi!”
“Ừ.”
Trình Cần cầm thìa khuấy khuấy chén cháo, dáng vẻ ghét bỏ.
Sở Dương nói: “Tôi thấy tủ lạnh không có đồ ăn, chỉ có ngũ cốc hoa màu gì đó.”
“Không phải có cá hố sao?” Trình Cần nói, sau đó múc một muỗng: “Được rồi, ăn đi, rất ngon.”
Sở Dương thu dọn bát đũa: “Chú Trình, điện thoại di động của tôi hết pin rồi, có thể sử dụng điện thoại của nhà anh không?”
“Ừ.”
Sở Dương gọi điện thoại cho bạn cùng phòng, kêu đối phương đừng khóa cửa, sau đó lại nói với Trình Cần sau khi giặt sạch quần áo sẽ gửi lại cho anh, sau đó mang theo vali rời đi.
Trình Cần vốn định ngủ thêm một chút, nhắm mắt lại thì đầu lại đau, may mà đi đến phòng làm việc đã di dời lực chú ý của anh.
Đối với tạo hình hoàn toàn mới của anh, nhóm mê trai trong phòng làm việc xì xào bàn tán, mỗi người một tiếng. Anh đi giữa một đám người chỉ chỉ trỏ trỏ, bình tĩnh bước đến trước cửa phòng làm việc của mình.
Trình Cần một tay cầm nắm đấm cửa, quay người mỉm cười với đám người kia: “Xem ra mọi người đã trải qua một đêm giáng sinh rất vui vẻ.”
Tiếng vo ve lập tức đều biến mất, lặng ngắt như tờ, câm như hến.
Trình Cần đóng cửa lại, tâm trạng giống như thời tiết đầu hè, buồn bực.
Năm phút sau, điện thoại của thư ký vang lên. Trình Cần ở trong điện thoại nói: “Kêu chủ biên Lý đến phòng làm việc của tôi một chút.”
Thư ký nói: “Tổng giáp đốc Trình, chủ biên Lý sắp ra ngoài rồi.”
“Tới đây trước!” Sau đó cúp điện thoại.
Đám người nhìn trộm, nhìn nhau le lưỡi nhún vai tiếp tục meme bát quái
Giáp: o_o???
Ất: ╮(╯﹏╰)╭
Bính: (? Д? ≡? Д?)
...
An Sâm đi tới, nâng kính mắt lên, khoa tay một cái làm động tác cắt cổ, đám người im lặng.
Không biết lão đại lại giẫm trúng mìn của nhà ai rồi, người nào không may bị phát nổ đây!
“Lý An Sâm, vào đi!”
Sắc mặt của An Sâm lập tức tái nhợt.
Đám người mỉm cười, dùng tay làm động tác chào tạm biệt.
An Sâm vội ho một tiếng, gõ gõ cửa đi vào.
30 giây sau, bên trong truyền đến tiếng gầm của Trình Cần.
Trình Cần rất ít như thế này.
Khải Phong, quản lý của bộ Tiêu thụ Thị trường, ôm cánh tay, nói: “An Sâm làm chuyện thương thiên hại lý gì, khiến cho lão đại chỉnh thành dạng này, lâu rồi không thấy dáng vẻ nổi lửa của lão đại.”
Lạc Dương Dương, tổ trưởng tổ Manga cầm bản thảo, nói: “Hình như tôi hiểu lầm chuyện gì đó rồi?”
Thường An An, tổ trưởng tổ Tiểu thuyết, bừng tỉnh đại ngộ: “Chết tiệt, lão đại khó chơi như vậy! An Sâm theo đuổi được không? Bá vương cứng rắn công? Tha thứ cho tôi bổ não mười vạn chữ H.”
“Con người ngu xuẩn!” Kế toán Hàng Châu, cầm bảng báo cáo, chèo thuyền qua đây, để lộ sự thật: “An Sâm có mà chạm được cái áo lót của lão đại ấy.”
Khải Phong, Lạc Dương Dương, Thường An An trăm miệng một lời: “Cái áo lót gì chứ?”
Hàng Châu chỉnh lại cặp kính đen, nụ cười cao thâm khó dò: “Lấy điện thoại di động ra lướt Weibo đi.”
Ba người làm theo.
“Giỡn với anh thôi.”
Ba người: “...”
Thường An An bất mãn nói: “Hàng Châu, dám đùa giỡn tụi tôi, đánh vào răng của anh đó!”
Khải Phong, Lạc Dương Dương tỏ vẻ đồng ý.
Hàng Châu tức giận: “Tìm kiếm, 'Giỡn với anh thôi!”
Ba người: Σ(⊙▽⊙”a
Ảnh đại diện Weibo: Một cá hố nổ đen sì.
Tên weibo: Giỡn với anh thôi
Giới thiệu vắn tắt: Họa sĩ tìm ánh mặt trời, yêu thích cá hố nổ.
Lạc Dương Dương bùng nổ: “Trời ạ, lão đại lại chính là tác giả « Thần Đỉnh » sao? Cảm động muốn rơi nước mắt luôn, làm sao bây giờ, ngay cả đồng nhân tôi cũng từng đọc rồi, phong cách vẽ đó làm tôi tưởng là em gái yếu đuối chứ!”
Thường An An cũng bùng nổ: “A a a, đó cũng là bộ manga tôi luôn theo đuổi hồi học cao trung đó, lại là lão đại. Chết tiệt, sinh thời a a a a a, tôi từng viết mấy mẩu truyện đồng nhân ngắn đó, a a a.”
Khải Phong không bùng nổ, tỉnh táo tính toán: “Loại hiệu ứng, trước tiên có thể ra bản in lẻ để thử nghiệm, bản ký tên. Lão đại rất đẹp trai, có thể có vòng fans, sau đó thì vật phẩm, búp bê, hóa...”
Hàng Châu dựa theo máy tính, “Chi phí khống chế trong khoảng... Tịnh ngạch... Thuế... Lợi ích ròng... Ừm!”
Khải Phong, Hàng Châu đồng thời nói: “Nồi đầy chậu đủ.”
Lạc Dương Dương, Thường An An nói: “Tấu khải, thần toán, dây xâu tiền (*người coi trọng đồng tiền)!”
Lúc này, Lý An Sâm đi ra, vuốt vuốt mồ hôi trên trán, sau đó, thở dài.
Đám người ai về chỗ nấy, không nói, nhìn máy tính, lỗ tai lại duỗi thành hoa loa kèn.
Lý An Sâm gõ gõ lên bàn của Lạc Dương Dương: “Lấy trang bìa của Thất Hòa cho tôi.”
“Được rồi, chủ biên Lý.” Lạc Dương Dương dùng hai tay dâng lên: “Vừa rồi tôi có xem thử, tên họa sĩ kia vẫn chưa có online.”
Lý An Sâm gật gật đầu, nói “Đều làm việc đi, cất kỹ cái lỗ tai.”
Đám người: “...”
Lý An Sâm đem tất cả bản sao chép của trang bìa, cung cung kính kính dâng lên cho Trình Cần.