Có thể nói ngoại trừ việc hơi ngốc và có phần chanh chua ra thì anh ta đúng là bác sĩ.
Hứa Siêu nhìn thấy đầu và tay của Trình Cần bị thương nên đã hỏi cậu có phải đã gia nhập thế giới ngầm không, nếu cậu thực sự gia nhập một hội nào đó của Đông Anh xã, thì nên đi mua bảo hiểm càng sớm càng tốt hoặc là chuẩn bị lo tang lễ sớm một chút, còn nếu không gia nhập xã hội đen, thì chính là bị giáng chức nên ngày nào cũng có chuyện xảy ra, nhanh chóng đi thắp hương đi, như thế mỗi ngày mới gặp may mắn, muốn ủng hộ sự nghiệp của bác sĩ thì không nên dùng cách ủng hộ như vậy.
Trình Cần ngay từ đầu đã không quan tâm đến phản ứng của anh ta, anh thừa biết rằng Hứa Siêu là đang nháo loạn đến vô lý, bình thường anh ta luôn làm một bộ mặt tươi cười nhưng thực tế mà nói trong lòng đã chán nản vô cùng đối với những bệnh nhân này. Trình Cần suy nghĩ nhường nhịn anh ta một chút, chỉ là cố gắng kiềm chế bản thân có ý đồ xấu cũng không phải là việc quá phúc hậu, vì thế anh chỉ muốn nhanh chóng khâu cái miệng của mình lại mà thôi.
Lúc này, có một người đàn ông mặc áo trắng khác bước vào và hỏi mượn đồ của Hứa Siêu.
Hứa Siêu gọi anh ấy là Phùng chủ nhiệm, Trình Cần cũng ngước lên nhìn và thấy đó chính là anh đeo mắt kính đã thất hẹn.
Phùng Trăn Kỳ thấy Trình Cần hai mắt sáng ngời: “Anh Trình, đã lâu không gặp.”
Trình Cần cũng gật đầu chào lại với bộ dáng lạnh lùng không quan tâm.
Phùng Trăn Kỳ có lẽ cũng nhận thấy điều này, sau khi đã mượn đồ thì rời đi cùng với sự bực tức trong lòng.
Hứa Siêu bày ra một bộ mặt nhiều chuyện, hỏi: “Anh ta làm sao biết anh? Anh là bệnh nhân của anh ta sao?”
Trình Cần không muốn lưu lại hình ảnh cuộc sống về đêm đầy màu sắc nên đã nói: “Ừm“.
Hứa Siêu làm ra vẻ mặt kinh hãi nhìn Sở Dương, cuối cùng vỗ vỗ bờ vai của cậu, tình ý sâu xa nói: “Chú Trình của cậu đã lớn tuổi, cậu phải biết kiềm chế.”
Sở Dương chớp chớp mắt, không hiểu ra sao, bối rối nghĩ người kia đang nói đến việc Trình Cần bảo vệ mình, nên ngơ ngác gật đầu: “Ừm, được rồi.”
Hứa Siêu liền bước đi.
Trình Cần nghiêng đầu suy nghĩ, trở mình xem thường nói: “Anh ta mới có bệnh đấy, râu ông nọ cắm càm bà kia.”
Sở Dương cúi đầu không nói gì nhìn cánh tay bị thương của Trình Cần: “Không để lại sẹo đúng không?”
Trình Cần có thể cảm nhận được tâm trạng phức tạp của cậu nhóc này rồi nói: “Vết thương nằm trong lòng bàn tay, sẽ nhìn không thấy đâu.”
Trình Cần cũng buồn bực không thôi, tại sao một người quen nhau chưa đầy hai mươi bốn tiếng đồng hồ lại đổi họ thành Lôi, chuyện này tốt lắm, vết thương cũ trên tay phải vẫn chưa lành, tay trái lại không muốn cô đơn nên đã có thêm vết thương mới, tất cả đều là số phận.
Cậu nhóc đối với sự cố xảy ra vẫn luôn mang áy náy trong lòng, hôm nay đến thăm lại còn đưa tiền và cho cá, đúng lúc Trình Cần cũng không tính toán chuyện trước đây đã xả thân cứu mỹ nhân, lấy ơn báo oán, sau này tặng cá hố chiên được không?
Thôi Nham đã đi thanh toán tiền và đến khi quay lại Trình Cần trêu ghẹo Thôi Nham liệu có lấy lại tiền từ những người nông dân không?
Thôi Nham cười cười và nói rằng: “Anh Trình đang thăm dò tôi đây mà. Đừng lo, sẽ không đâu.”
Trình Cần cũng cười, anh cũng không phải là người có trái tim nhân từ, mà chỉ là vài năm sau khi tay phải anh bị thương, vì không thể cầm bút, anh tự hỏi mình còn có thể làm gì trên đời ngoài việc vẽ tranh, chỉ có hai bàn tay trắng khiến bản thân hoảng sợ, anh muốn tuyên bố với mọi người để chứng minh sự tồn tại của mình.
Thế là anh trở về với ánh sáng ở giai đoạn cuối của lần bị bệnh thứ hai và nhận ra không phải ai cũng là thanh niên ngốc nghếch, đưa “con bệnh” đến công trường chuyển gạch, ngày đầu tiên ăn bữa trưa ở một hoàn cảnh là ngồi chồm hổm trong góc ăn hai cái bánh bao hấp, rau trộn với dưa chuột. Chỉ có một cái túi ni lông đựng những món ăn nguội lạnh, không có đôi đũa đàng hoàng, chỉ có thể lấy cành cây bẻ làm thành đôi đũa.
Trình Cần lúc đó mới hiểu dù có trách trời cũng vô ích, tuy rằng tay anh có khả năng không thể vẽ tranh, nhưng có những người đã làm việc vất vả hơn anh, chăm chỉ vì những phí sinh hoạt hàng ngày trong cuộc sống. Anh còn có không biết xấu hổ mà nhớ xuân tiếc thu?
Khi trở về nhà, Trình Cần vô tình nhìn thấy Phùng Trăn Kỳ từ chuyên mục giới thiệu của bác sĩ, trong phần giới thiệu bên dưới bức ảnh có viết “Trưởng khoa hậu môn trực tràng.”
Trình Cần nhấc điện thoại và gửi một tin nhắn WeChat thoại cho Hứa Siêu: “Hứa Siêu, anh mới là đại gia, anh mới là bệnh nhân của Phùng Trăn Kỳ!”
Đương nhiên Sở Dương cũng nhìn thấy, âm thầm hít hít mũi: “Chú Trình đừng tức giận, sự thật không phải vậy.”
Trình Cần vẻ mặt tức giận, làm bộ mặt “bị cậu nhắc nhở.”
Trong mấy ngày tới, Trình Cần sẽ không đi làm, mọi công việc đều giao cho Lý An Sâm, anh lười biếng không muốn ra ngoài, đầu và tay đều thấy đau, sợ rằng bước ra ngoài lại thêm một vết thương ở chân nữa.
Hơn nữa, mấy ngày nay ngoài trời có tuyết rơi, đã bước vào mùa lạnh nhất trong năm, thà ở nhà nằm lười ra ngủ còn hơn là bước ra ngoài chịu lạnh.
Sở Dương sau khi tan học, cậu đến nhà Trình Cần để báo tin, đồng thời mang tất cả nguyên liệu đến nhà Trình Cần để giải quyết vấn đề ăn sáng, trưa và tối của anh.
Ngay từ đầu Trình Cần còn lịch sự, nhưng Sở Dương lại mím miệng không dám nhìn thẳng vào mắt Trình Cần, nói rằng đầu và tay của Trình Cần bị thương có chút không tiện.
Thế nên Trình Cần cũng không nói nhiều, càng không đành lòng nhìn Sở Dương như vậy, vẫn là cưng chiều cậu nhóc này muốn làm gì thì làm, cũng thừa biết cậu nhóc đang lo cho mình, bản thân cũng vô cùng thoải mái tiếp nhận, ít nhiều sẽ giúp trong lòng cậu nhóc cảm thấy dễ chịu hơn, thậm chí còn đưa chìa khóa cho cậu.
Khi Sở Dương nấu ăn, hành động rất gọn gàng và khéo léo, hai cái nồi được bắt cùng lúc, cũng không có luống cuống tay chân, ngược lại là cửa phòng của Trình Cần đã mở từ sớm, Trình Cần đang cầm tạp chí nhưng chưa hề lật sang trang khác trong khoảng thời gian dài, vì anh đang nhìn vào Sở Dương bận rộn ở trong bếp, bóng lưng thật sự rất đẹp mắt.
Nhìn kỹ thì, Sở Dương có bờ vai rất rộng, cậu đeo tạp dề, áo trong cũng chỉnh tề, để lộ ra một chiếc eo thon, mông tròn vừa vặn, hai chân dài thẳng tắp, đi tới đi lui trong mấy mét vuông ở phòng bếp, Trình Cần cảm thấy được nhìn người khác nấu ăn cũng là một điều thú vị.
Sở Dương đóng nắp nồi lại, đột nhiên quay đầu lại đối diện với ánh mắt của Trình Cần.
Sở Dương hỏi: “Làm sao vậy? Đói bụng không?”
Trình Cần ho khan một tiếng: “Không có, chỉ là đang suy nghĩ một chuyện.”
“Ồ, tôi nấu sắp xong rồi, có muốn đi rửa tay không?” Sở Dương nói xong, đi tới chỗ của Trình Cần, đặt cuốn tạp chí sang một bên: “Nào, đi rửa tay, Dương đại hiệp thật là không tiện.”
“Dương đại hiệp?” Trình Cần ngạc nhiên, nghĩ rằng mình bị gãy tay, thật sự là có điểm giống với Dương đại hiệp, mỉm cười: “Cậu đúng là có khiếu hài hước.”
Sở Dương mím miệng, mở một chút nước rửa tay rồi xoa xoa tạo bọt sau đó bao trọn lấy tay Trình Cần. ngôn tình tổng tài
Ngón tay Trình Cần khẽ nhúc nhích, phảng phất cảm giác giống như kiến bò trên bàn tay, vô cùng ngứa ngáy.
Sở Dương quay đầu lại nhìn Trình Cần cười: “Nước lạnh à?”
Trình Cần hoàn hồn lại, vội rút tay ra: “Tôi sẽ tự mình làm, cậu đi xem nồi đang nấu đi, đừng có để bị khét.”
Sở Dương: “Ồ.”
Bữa trưa rất thịnh soạn với các loại nấm và rau xanh, thịt bò xào nấm kim châm, nồi thịt kho, còn có xương sườn hầm ngó sen.
Nồi thịt kho chua ngọt Trình Cần đã ăn rất nhiều, nhìn Sở Dương nói: “Trong túi của tôi có tiền, cậu tự mình lấy đi, coi như là tôi trả lại tiền ăn cơm.”
Sở Dương đưa cho Trình Cần bát canh sườn heo thứ hai và nói: “Tôi không cần tiền, chú Trình.”
Quần áo Sở Dương sạch sẽ, gọn gàng, đêm đó dường như trông cậu rất giống anh Tê Lợi, đó hoàn toàn chỉ là một sự tình cờ. Mặc dù là một sinh viên, mỗi ngày đều mặc đồ thể dục bình thường, nhưng nếu thử tiến hành nghiên cứu thì trên người cậu đều là hàng hiệu, trông không giống như những người thiếu tiền, có lẽ đều là người giàu có tao nhã, nghĩ đến điều này, Trình Cần cảm thấy có chút không vui.
“Tên nhóc lừa đảo.”
Sở Dương ngạc nhiên: “Nói tôi sao?”
Trình Cần nhấp một ngụm canh: “Không phải nói là không có tiền sao? Bây giờ lại có tiền.”
Sở Dương nói: “Đêm đó tôi không mang theo tiền.”
Trình Cần uống canh trong im lặng, làm cho Sở Dương có chút lo lắng.
Sở Dương nói: “Chú Trình, chú cho rằng tôi dùng tiền của gia đình hay là của cậu đưa cho?”
“Không liên quan gì đến tôi.” Ánh mắt Trình Cần lóe lên: “Chỉ là trường học cách xa như vậy, cậu qua lại rất vất vả, hơn nữa cậu cũng chỉ là sinh viên, tôi thật vô dụng.”
“Chuyện này thì có gì đâu, không nên sao? Nếu không có chú, có lẽ tôi đã chuyển nhà rồi.” Sở Dương xoa xoa cổ nói.
Trình Cần cười nhạt: “Sao cậu lại nói như vậy, có cảm giác như lấy mình đền ơn vậy?”
Nói xong, Sở Dương hơi sững người, sắc mặt có chút thay đổi, Trình Cần thấy vẻ mặt cậu hơi đổi có phần cũng hiểu được.