Nhớ tới điện thoại để ở phòng khách, lập tức xoay người đi lấy, đùi đụng vào góc bàn nhưng vẫn không thèm để ý đến, lập tức chạy qua.
Cậu hít thở sâu trong ba giây, mở Weibo đem bức tranh và Ueharapo trên Weibo so sánh một phen.
Sở Dương không thể tin nhìn chằm chằm vào hai bức tranh giống hệt nhau.
Giờ phút này, tim Sở Dương đập rất nhanh, kim đồng hồ từng phút một trôi qua, cậu khôi phục lại tinh thần không biết mình đã ngồi trên mặt đất bao lâu.
Quý mến một người từ rất lâu rồi, sau đó từ một người quý mến lại muốn phát triển lên mối quan hệ bạn bè, chỉ đúng với một người.
Nói như thế nào đây?
Sở Dương cũng không biết cái loại cảm giác này.
Vì thế, cho đến khi gần nửa đêm Trình Cần mới trở về, cậu đang nằm trong chăn, vẫn còn mê man.
Trình Cần thấy Sở Dương ngủ, liền rón ra rón rén đi rửa mặt một chút.
Khi đi ngang qua phòng khách, anh giúp cậu nhóc vén chăn vào, sau đó quay vào phòng ngủ, chui vào ổ chăn ấm áp của mình.
Một lúc lâu sau, Sở Dương lén đứng dậy, lấy điện thoại di động soạn một tin nhắn trên Weibo “Ngủ rồi sao?”, sau đó là chọn @một người, ngay lập tức điện thoại trên bàn đầu giường của Trình Cần sáng lên.
Sở Dương nín thở, chân nhẹ nhàng chậm rãi tới gần nơi muốn đến, cậu cần một câu trả lời xác thực.
Đang định cầm điện thoại lên thì nghe thấy Trình Cần hét lên: “Ai?”
Sở Dương giật mình, sau đó đèn đầu giường liền sáng lên.
“Làm tôi sợ nhảy dựng” Trình Cần nhìn thấy là Sở Dương, đứng dậy dụi dụi mắt: “Làm sao vậy? Có chuyện gì à?”
Sở Dương sững sờ tại chỗ, không biết nên giải thích cái gì, cậu buồn bực chắc là lại đợi một chút, miệng thì ậm ờ không nhanh, nhưng lại thấy thấp thỏm, nôn nóng, khẩn trương cần một câu trả lời để xác định tâm trạng, một giây cũng không nghĩ chậm trễ.
“Nói đi chứ?” Trình Cần nghi ngờ nhìn Sở Dương, sau đó đẩy đẩy cậu: “Sao vậy? Mộng du à?”
Sở Dương né tránh ánh mắt, lắp bắp nói: “Trình, chú Trình, dưới đất lạnh lắm, chú có thể... Có thể cho tôi ngủ với chú được không?”
Trêu chọc.
Trình Cần rất thích bộ dáng khi ngủ của Sở Dương, cho nên tối hôm qua cậu còn mạnh miệng nói rằng cái chăn này làm ranh giới, hai bên giường được phân tách rõ ràng, chén nước ở giữa chính là Lương Sơn Bá cùng Chúc Anh Đài, đến sáng ra thì ổ chăn của anh lại bị cậu xâm lăng, thắt lưng của anh cũng bị cậu nhóc ôm ấp, cơn nóng tăng lên tột cùng và tắt ngúm liền sau khi nhìn thấy khuôn mặt dễ thương đang say sưa ngủ này.
Nhìn gần nửa ngày, Trình Cần búng nhẹ trán Sở Dương, nói: “Này, thức dậy rời giường nào.”
Sở Dương khẽ hừ một tiếng, đầu áp vào lưng Trình Cần, hai tay ôm ngang eo siết chặt, một chân gác lên người Trình Cần.
Trình Cần cách chiếc chăn bông vỗ vỗ lên đùi Sở Dương: “Nhanh lên.”
Sở Dương ôm chặt hơn, càng kẹp chặt hơn, cọ cọ vào lưng Trình Cần, lẩm bẩm nói: “Đừng làm phiền.”
Trình Cần muốn cười, xoay người lại một chút định kêu Sở Dương một tiếng, nhưng lại phát hiện mông mình. Khe giữa mông như có thứ gì đó nhô lên chạm vào, anh ngẩn ra vài giây, mới thò tay vào trong chăn xem xét.
Chết tiệt!
“Cho tôi ngồi dậy!” Trình Cần dùng khuỷu tay lay lay về phía sau.
Đôi mắt buồn ngủ của cậu nhóc lờ mờ mở ra, nửa người trên vẫn còn mơ mơ màng màng, hỏi: “Làm sao vậy, đè lên tay của anh sao?”
“Không.” Mặt Trình Cần không chút thay đổi, nói: “Cái đó của cậu đang chạm vào tôi.”
Cậu nhóc hoàn toàn tỉnh ngủ, mắt thường có thể thấy được mặt cậu đang đỏ bừng, hơi cứng đờ mà xê dịch đến mép giường: “Thực xin lỗi, chuyện này, tôi... Không phải cố ý.”
“Được rồi, cậu thực sự rất khỏe mạnh.” Trình Cần xua xua tay, cầm điện thoại trên tủ đầu giường xuống, chuyển động cánh tay đang bị cứng đờ: “Ngủ thật dính người, cậu quả thật là một cây kẹo mạch nha chuyên nghiệp.”
Trình Cần ngủ không sâu giấc, tối hôm qua Sở Dương cố gắng thử hai lần đi xem điện thoại của anh, nhưng anh vẫn thức, đối với câu trả lời không dám chắc chắn, lúc này Sở Dương đang trố mắt ngồi bó gối trên giường, trong lòng giống như mèo cào, nói cho cùng bộ dáng của cậu bây giờ thật khiến người khác nghi ngờ.
Trình Cần rửa mặt xong, anh phát hiện Sở Dương vẫn ở trong phòng ngủ, đang chăm chú nhìn chỗ nào đó trên bàn chân của chính mình đến ngẩn người, rất giống như một cậu nhóc đang hồi tưởng về tuổi xuân.
Thời điểm anh đang có ý đồ xấu, thì bị Sở Dương phát hiện ra, bắt gặp ánh mắt của Trình Cần, cậu lập tức trốn tránh sang một bên.
Hành động này đột nhiên khiến Trình Cần nhận ra cậu đang có ý gì đó, lông mày anh không khỏi cau lại.
Trình Cần bước tới, thản nhiên nói: “Ngày mai là tết Nguyên Đán.”
“Ừ.”
Hôm nay trời nắng đẹp, Trình Cần nhấp vào Weibo, đều là toàn bộ tin nhắn từ tối hôm qua nhưng anh không có trả lời.
Trong lòng suy nghĩ không biết nên mở miệng nói thế nào, sau một hồi đắn đo Trình Cần mới nói: “Ngày mốt sẽ tới Nguyên Đán, cậu có nghỉ lễ không?”
Sở Dương gật đầu, nói: “Nghỉ ba ngày.”
“Ồ, như vậy cũng tốt, đúng lúc cậu có thể về thăm nhà một chút, lại không xa lắm.”
“Trong nhà chắc cũng không có chuyện gì đâu.”
Trình Cần mím mím môi mình lại, sau đó đi đến cửa sổ, kéo cửa rèm sang hai bên để ánh sáng có thể chiếu rọi vào trong căn phòng và nói: “Tay của tôi gần như đã hồi phục...”
Sở Dương đang đợi nửa câu sau, nhìn Trình Cần đứng trước cửa sổ không biết đang nhìn cái gì, cái đầu ngay thẳng tựa như đi theo bản năng “động dục” của anh hai ngày qua, đột nhiên cậu hiểu ra, nửa câu sau rất có khả năng chính là: “Tay của tôi sắp khỏi hẳn rồi, cậu cũng nên dọn đi.”
Sở Dương lẳng lặng mặc quần áo vào, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, giống như mua vé tàu mà không có chỗ ngồi, cuối cùng phải vất vả đợi người khác xuống xe mới có chỗ ngồi, nhưng hành khách mới lấy vé ra nói với cậu rằng vị trí là của người ta, con người luôn tìm những cái hạnh phúc ngắn ngủi nhưng trong phút chốc lại biến thành mất mát, cậu cố gắng gượng cười, nói: “Thôi, đổi thuốc khác sẽ không tốt, cũng gần như vậy.”
“Ừ.” Trình Cần quay lại cười với cậu, sau đó gấp chăn bông lại.
“Để đấy cho tôi làm.” Sở Dương nhẹ nhàng đẩy Trình Cần ra, cúi người cẩn thận gấp chăn: “Hay là tôi về thăm nhà một chút, tôi cũng nhớ ông ngoại nhiều lắm.”
“ Được thôi.”
Sở Dương gấp chăn cho Trình Cần, trong chăn bông từ tối hôm qua vẫn còn lưu giữ hơi ấm của nhiệt độ cơ thể người sót lại, vào mùa đông, những đồ vật linh tinh mang hơi ấm như như vậy làm cho người ta lưu luyến không muốn rời đi.
“Tôi vẫn nên trở về chung cư thì tốt hơn, tay của anh gần như đã lành lại rồi mà, bản thân tôi còn phải chăm lo việc học hành thật tốt rồi phải lấy được học bổng, buổi tối thì đi thư viện gì đó, như vậy sẽ càng tiện hơn.” Sở Dương vỗ vỗ chiếc chăn bông đã được gấp lại. Sau đó, cậu duỗi thẳng eo của mình và cũng không dám xoay người lại đối mặt với Trình Cần.
Trình Cần dựa lưng vào bức tường bên khung cửa sổ, anh nhìn bóng lưng rắn chắc của cậu đột nhiên trong lòng cảm thấy không khí khi nhà có người cũng khá dễ chịu đấy chứ.
Trình Cần quay mặt đi: “Được.”
Hai người im lặng một hồi lâu, đang lúc Trình Cần muốn đi ra ngoài, Sở Dương đột nhiên nói: “Chú Trình à, trong phòng tôi thấy có một bức tranh, là do chú vẽ sao?”
Trình Cần nói: “Đúng vậy.”
Sở Dương không nói, chỉ nhìn anh bằng ánh mắt sáng ngời.
Trình Cần không hiểu ra sao: “Làm sao vậy?”
“Không, không có gì.” Sở Dương nói: “Có thể tặng cho tôi không?”
Trình Cần do dự một chút, cười nói: “Có thể.”
Sở Dương đang thu dọn hành lý của mình lại còn Trình Cần thì đang làm việc ở phòng.
Anh không muốn thấy bóng dáng của Sở Dương xách theo hành lý mà rời khỏi đây.
Đúng lúc Lý An Sâm bước vào, Trình Cần vẫn ngẩn ngơ ngồi chống cằm.
“Báo cho cậu một tin.”
Tư thế của Trình Cần vẫn không đổi: “Nói.”
An sâm nói: “Cậu xem cuốn Thất hòa thật thể đi, bìa sách quả thực không tồi, chúng ta có thể liên lạc với tên họa sĩ kia, có thể mời anh ta đến đây để ký hợp đồng với chúng ta.”
Trình Cần nghe xong một lúc mà vẫn không nói gì.
Cùng lắm ngón tay của anh mới bắt đầu gõ vào thành ly một chút, An Sâm biết nhất định anh có động lòng.
Có một từ ngữ được gọi là cùng có tình cảm với nhau, có lẽ Trình Cần đối với tên họa sĩ kia chính là loại cảm tình này.
Tay của Trình Cần hiện tại cũng không quá linh hoạt, chính anh cũng biết tâm lý cũng có tác động đến điều đó, nếu như tìm được một người trợ lý có phong cách vẽ giống anh thì có thể hoàn thành được《 Thần đỉnh 》 và có thể kết thúc mọi thứ trong viên mãn, dù sao cũng có rất nhiều người đang mong đợi điều này.
Trình Cần nắm chặt tay, nói: “Ngày mai đến trường đại học Yên Đại dự lễ ngày thành lập, trường đó đã mời tôi tới, buổi chiều tôi cũng đích thân đến đó một chuyến. Sau tết Nguyên Đán thì chúng ta nói chuyện này sau.”
Lý An Sâm nhún nhún vai: “Được.”
Buổi chiều, Trình Cần mang theo hai hộp Mao Tiên đi gặp hiệu trưởng cũ, cũng tình cờ gặp Tiêu Tử Lẫm ở trong phòng làm việc, nói là mời những sinh viên tốt nghiệp xuất sắc trước đây đến diễn thuyết, nhưng anh thừa biết cậu ta đến đây để trá hình.