Cừu Non Thành Tinh

Chương 1: Chương 1




“Anh làm sao mà biết được?”

Trình Cần đem xe dừng ở ven đường, nhìn đồng hồ: “Tôi còn có chuyện khác, nào về lại nói.”

Cúp điện thoại, ngón tay của Trình Cần gõ lên tay lái.

Anh đã lâu rồi chưa cập nhật bài đăng mới trên Weibo, thậm chí Weibo trong điện thoại cũng đã bị gỡ cài đặt, Lý An Sâm làm cách nào mà có thể tìm được anh?

Trình Cần hít một hơi thật sâu, móc ra một hộp quà trong túi, bên trong là một chiếc đồng hồ được đặt làm riêng, mặt đồng hồ được đính những viên kim cương nhỏ rực rỡ lấp lánh, mặt sau đồng hồ được khắc chữ viết tắt “Văn Trạch” vô cùng đẹp mắt.

Hôm nay là đêm Bình An, một ngày hội vô cùng lãng mạn, anh hy vọng hôm nay mình cũng sẽ có một đêm vui vẻ lãng mạn.

Trình Cần phát hiện bên ngoài bắt đầu có bông tuyết rơi, hắn kéo xuống cửa sổ xe, không khí lạnh lẽo đi vào trong phổi như muốn tinh lọc hết những ô uế, anh xoa bóp lòng bàn tay, lại một mùa đông nữa đến, anh hy vọng đêm nay có thể kết thúc đêm mùa đông này một mình.

Lúc này, điện thoại Trình Cần vang lên, là Trình Thiên gọi.

“Trình Cần, em sắp tới chưa?” Trình Thiên hỏi.

“Sao cơ?”

“Hôm nay là sinh nhật ông nội mà? Em không tính về nhà sao?”

Thế mà lại quên mất sinh nhật của ông nội, anh nhìn thời gian, còn hai giờ nữa mới đến thời gian hẹn với Ôn Văn Trạch, anh đương nhiên không thể ngay thẳng mà nói quên mất, vì thế nói: “Làm sao quên được, em đang trên đường về, sắp đến rồi.”

Trình Cần từ sớm đã đem rượu Mao Đài mà ông nội thích nhất cất ở trong cốp xe, chỉ là ngày hôm nay có việc đặc biệt việc cần hoàn thành, anh có điểm hưng phấn, trong mắt chỉ còn Tây Thi nên đã quên mất sinh nhật ông nội.

Tiền đồ mê vợ vô cùng sáng lạn.

Trình Cần cao hứng mang theo rượu, một tay xoay chìa khóa, mở cửa đang chuẩn bị la lên: “Ông ơi, cháu về rồi này.” Thì vừa lúc bắt gặp Ôn Văn Trạch cũng vừa mở cửa.

Làm hết những sốc nổi của anh nghẹn trở về, Trình Cần đã cởi một chiếc giày, còn phân vân chưa biết có nên cởi chiếc còn lại luôn không, mặt đầy kinh ngạc nói: “Anh như thế nào lại ở đây...”

Ôn Văn Trạch người mặc một chiếc áo bào thêu màu lam nhạt, khí chất ưu nhã nội liễm, thấy Trình Cần trên mặt lập tức lấp đầy ôn hòa, anh ta cười nói: “Hôm nay sinh nhật ông nội nên anh đến chơi.”

Trình Mạnh Điền từ trong phòng khách nói vọng ra: “Cháu Cần của ông đã trở lại rồi à?”

“Dạ ông nội, con về rồi đây.” Trình Cần cười theo tiếng, đem rượu trong tay đưa cho Ôn Văn Trạch, anh muốn hỏi anh ta còn nhớ rõ đêm nay bọn họ có buổi hẹn không? Nhưng khi nhìn đến Trình Thiên đi tới tiếp nhận chai rượu trong tay Ôn Văn Trạch, ánh mắt đột nhiên trở nên vi diệu.

Trình Thiên nói: “Ông nội rất thích vị này, bọn anh cũng mua cái này.”

Bọn anh!

Trình Cần ngẩng đầu nhìn hai người đang nhìn nhau cười, trong đầu một trận nghi hoặc, trong lòng lại có loại dự cảm không tốt toát ra từ lỗ chân lông.

“Thế sao?” Trình Cần thay dép lê, tặng họ nụ cười kêu một tiếng: “Anh hai.”

Trình Thiên hỏi: “Gần đây em rất bận sao?”

Trình Cần nói: “Tạm được, còn anh thì sao?”

Trình Thiên nhìn Ôn Văn Trạch, cười nói: “Văn Trạch bận thì anh cũng bận, mà gần nhất thì anh ấy cũng khá là bận...”

Câu nói kế tiếp Trình Cần không có nghe được, Trình Thiên cùng Trình Cần là song bào thai, xét theo tuổi của bọn họ thì vẫn luôn gọi Văn Trạch là anh.

Trình Thiên khi nào trở nên xưng hô thân mật như thế?

Lúc này Trình Song thò đầu ra: “Anh ba, anh về rồi đấy ạ?”

Trình Cần ném qua một ánh mắt lạnh băng: “Em muốn tạo phản à?”

Trình Song lè lưỡi vội vàng trốn vào phòng bếp, phòng bếp truyền đến tiếng mắng trung khí mười phần của mẹ Trình: “Con nhóc chết tiệt kia, đi ra ngoài cho mẹ, con ở chỗ này chỉ tổ thêm phiền.”

Trình Cần hàm chứa phức tạp tâm tình nhìn nhìn Ôn Văn Trạch, trong lòng hoài nghi người kia rốt cuộc có thấy tin nhắn WeChat của anh mà trả lời không, hoặc là nói biểu tượng gương mặt tươi cười trả lời tin có phải do anh ta gửi không?

Trình Cần ngồi trên sô pha, ba Trình cùng ông nội thì đang chơi cờ.

“Ba.” Trình Cần hô một tiếng.

Ba Trình vội vàng hạ cờ, nhẹ nhàng kêu “Con” một tiếng.

Trình Cần nhìn thế cục ván cờ, thầm nghĩ ông nội phải cẩn thận.

Trình Song bưng ra một chén canh thịt cá hố, lấy lòng mà ngồi bên cạnh Trình Cần: “Anh ba, cho anh ăn món anh thích ăn nè.”

Trình Cần múc một miếng cá hố màu mỡ, rõ ràng là món anh rất thích ăn, hiện tại trong lòng tâm sự nặng nề nên không có cách nào nuốt xuống.

Trình Song nhỏ giọng nói: “Anh ba có phải đã biết việc đó rồi không?”

Trình Cần quay đầu nhìn Trình Song, vô cùng hy vọng cô nhóc này có thể để lộ một chút tình hình thực tế, rồi lại mâu thuẫn mà lắc đầu: “Biết cái gì?”

“Chuyện của anh hai cùng với anh Văn Trạch đó.” Trình Song trưng ra bộ mặt “Anh còn giả vờ gì nữa?”, cuối cùng cười cười nói: “Nhưng mà bình thường em trọ ở trường, trở về thấy vẻ mặt mẹ hậm hực, đoán sơ sơ thôi.”

“Thì sao, có liên quan gì đến anh đâu.” Trình Cần đem cá bỏ vào trong miệng nhai: “Con nít con nôi, đừng có mà nói bậy.”

Trình Song bĩu môi, nghĩ thầm anh cứ mà ngồi đó giả vờ đi. Anh em hai người tạm thời bày ra bộ dáng an tĩnh đến quỷ dị mà chăm chú nhìn bàn cờ.

Trình Thiên cùng Trình Cần tuy là song bào thai, hai người khi còn nhỏ một người là trầm ổn không thích nói chuyện, một người thì thích lảm nhảm có thể nói mọi chuyện trên trời dưới đất, không ai trong số họ giống với mẹ Trình, cuối cùng mẹ Trình lại bí mật bỏ qua luật kế hoạch hóa gia đình, trộm sinh Trình Song.

Cô nhóc này năm nay 20 tuổi, so với hai anh lớn trong nhà nhỏ hơn 10 tuổi, từ nhỏ đã có quan hệ tốt cùng Trình Cần, rõ ràng cùng anh cũng có khuôn mặt giống Trình Thiên, nhưng lại đối với người sau theo khuôn phép cũ, đối với Trình Cần lại là không lớn không nhỏ.

Trình Cần đánh giá Trình Song một phen, vốn là duyên dáng yêu kiều, thanh thuần khả nhân tuổi thanh xuân, phong cách lại dị thường quái quái, vò đầu cô ấy, ghét bỏ mà nói: “Cái quả đầu gì đây?”

“Làm gì đó? Đây là kẹp tóc tai mèo của em đó!” Trình Song bất mãn nói.

“Gần đây nhóc luẩn quẩn trong lòng hay sao vậy, sao không bắt chước các cách ăn mặc nổi tiếng trên mạng ấy? Nhìn như này xấu xí kinh dị.”

“Hứ, anh ba mới xấu.” Trình Song chỉnh lại kẹp tóc, trợn trắng mắt: “Người ta là ăn mặc dễ thương theo phong cách giả tưởng được chưa.”

“Ba à, ngài thua rồi.” Ba Trình hạ cờ xuống thật mạnh, vẻ mặt cười đắc ý vô cùng gợi đòn, làm cho ông nội tức giận đến thổi râu trừng mắt, lại không thể là trò cười trước mặt con cháu, thế nhưng nổi lên tính trẻ con, nói: “Không chơi nữa.”

Trình Thiên thu thập bàn cờ,ba Trình nói với Trình Song: “Mau tháo cái kẹp xui xẻo đó của con xuống đi, con gái con đứa phải mang kẹp hoa hồng mới đẹp.”

“Ta cảm thấy cái kẹp này cũng được mà, nhìn thuận mắt lại đáng yêu.” Trình Mạnh Điền cười tủm tỉm mà nói: “Hoa hồng là cho phụ nữ cỡ tuổi mẹ của cháu mang.”

Ba Trình: “…”

“Vẫn là ông nội thương con, hiểu con mà.” Trình Song bổ nhào vào trong lòng ngực của ông làm nũng, lại làm mặt hung dữ với Trình Cần, đoạt lại cái chén trong tay anh: “Anh ba không tốt, không cho anh ăn cá hố.”

Trình Cần: “…”

Trình Mạnh Điền cười cười, vỗ vỗ bả vai Trình Song: “Đi, đỡ ông vào trong phòng nghỉ ngơi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.