Sở Dương đi theo Sở Kiến Quốc ra khỏi phòng để tiếp đón hai người bọn họ.
Trình Cần cười hô to: “Ông nội Sở, năm mới vui vẻ.”
“Cháu là... A, còn không phải là Cần Tử sao? Chậc chậc, thật là đẹp trai nha.” Sở Kiến Quốc tiến lên hơi cầm cánh tay của Trình Cần: “Nhưng mà quá gầy, còn không bằng nhóc Dương, da thịt nó chắc nịch như vậy.”
Trình Cần: “...”
Sở Dương: “...”
“Này, ông Sở, ông có lời khen người khác như vậy sao?” Trình Mạnh Điền cười cười đấm nhẹ Sở Kiến Quốc nói: “Tôi là đang về nhà, không nghĩ tới ông đâu!”
“Ha ha, lỗi của tôi, vào nhà đi, đã bao nhiêu năm rồi ông vẫn bảo vệ con của mình như vậy.” Sở Kiến Quốc kéo cánh tay Trình Mạnh Điền: “Ông thế mà lại trở về, có phải là nghe thấy tôi nhắc ông mãi không?”
Trình Mạnh Điền nói: “Cũng không phải là sức khỏe của ông hiện nay rất tốt hay sao?”
“Ừm, năm ngoái tôi bị sỏi thận phải nằm viện nửa tháng.” Sở Kiến Quốc nói: “Này, nhóc Dương, cầm đồ trong tay anh trai Cần Tử của cháu đi. Ông nội Trình của cháu có rất nhiều đồ tốt, mau mang vào, kẻo một hồi ông ấy lại đổi ý không cho.”
Trình Cần xoa xoa cái mũi, tâm tình có chút phức tạp.
Trình Mạnh Điền bật cười: “Ông đã già rồi mà vẫn còn nhớ cái vò rượu trái cây kia sao? Ông thật là thù dai nha.”
Trình Cần và Sở Dương một người đi trước một người đi sau, nghe tiếng thì đứng lại, thành thật đưa quà cho Sở Dương.
Sở Dương khẽ cau mày, nhìn vẻ như mặt một lời khó nói hết của anh, cuối cùng cũng miễn cưỡng nhận lấy.
“Sở Dương.” Trình Cần gọi cậu lại, ho khan hai tiếng: “Tối hôm qua... là việc ngoài ý muốn.”
Sở Dương quay đầu trừng mắt nhìn anh, giọng nói có chút lạnh lùng: “Anh vẫn luôn đối với người khác như vậy, rồi nói là chuyện ngoài ý muốn sao?”
Trình Cần sửng sốt, nói: “Tôi thừa nhận là tôi đã nhận lầm người.”
Sắc mặt của Sở Dương hơi trầm xuống: “Anh nhận ra ai?”
Trình Cần khẽ nhăn mày, Sở Dương chưa bao giờ đối chọi gay gắt như vậy, ít nhất là sau khi “sống chung” cũng tương đối là ngoan ngoãn.
Sở Dương yên lặng, lướt qua người Trình Cần.
Trình Cần giữ lấy bả vai cậu: “Này, cậu tức giận sao?”
Sở Dương hỏi một đằng trả lời một nẻo với câu hỏi của anh: “Hóa ra, anh là cháu của ông nội Trình!”
Trình Cần chớp chớp mắt, có chút mơ hồ không biết đối phương có phải vì thành tích hiển hách của anh khi còn nhỏ nên lựa thời cơ trả thù không.
Sở Dương ngừng nói, xoay người rời đi: “Quên đi.”
Trình Cần xoa xoa cằm, im lặng đi theo, sau khi hỏi mấy câu, Sở Dương cũng chỉ lạnh lùng không nói.
Lúc không gặp người, tưởng không gặp thì tốt hơn để tránh xấu hổ không biết nên đối mặt như thế nào, sau khi chính thức gặp mặt, Trình Cần ngoài lo lắng còn có chút suy nghĩ khác.
Trình Cần nhìn thấy con chó chăn cừu, nghiêng đầu cười hỏi: “Này, cái tên Bao Tiền là do ai đặt vậy?”
Sở Dương liếc anh một cái, nói: “Tôi đặt, có chuyện gì?”
Nếu nghe một cách cẩn thận, những lời nói của Trình Cần có giọng điệu hơi lấy lòng.
Trình Cần nghiêng đầu cười nói: “Tôi còn định khen ai đặt được cái tên đẹp đẽ, mạnh mẽ như vậy, hóa ra là cậu.”
Sở Dương vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ.
Trình Cần cũng cảm thấy chính mình đi lấy lòng người khác cho nên cũng không quá để tâm, vì thế nói: “Đừng tức giận, được không, nếu người nhà của cậu thấy chúng ta đối xử với nhau như vậy, ngộ nhỡ còn hỏi có chuyện gì, tôi sẽ không nói dối, nói rằng cậu hôn tôi thì sao bây giờ?”
“Đánh rắm! Rõ ràng là anh trước… như thế nào lại thành ra vậy!”
“Vậy thì đừng tức giận nữa, được không.”
“Tôi không tức giận.”
“Vậy cậu đừng gục khuôn mặt xuống nữa, sẽ không còn đáng yêu đâu.”
“Tôi không có.”
Trình Cần duỗi ra hai ngón tay thề với trời cao: “Tôi cam đoan với cậu, sau này tôi sẽ không bao giờ làm gì quá phận với cậu...”
“Câm miệng!” Sở Dương vội vàng che miệng Trình Cần, nhìn vào trong phòng, thấp giọng nói: “Không cần nói nữa.”
Trình Cần bị che miệng không thể nói chuyện được, đầu lưỡi vô tình liếm lòng bàn tay Sở Dương.
Sở Dương đỏ mặt: “Anh! Anh thế mà... anh!”
Sở Dương đỏ mặt, Trình Cần cũng không biết vì cái gì, cũng đỏ mặt theo, anh lấy tay lau nước miếng trên tay Sở Dương để lấy lòng cậu: “Này, tôi không nên làm vậy, xin lỗi, do cậu quá đáng yêu, tôi không nhịn được.”
Sở Dương đẩy Trình Cần ra, cái mũi hỉnh lên.
Trình Cần nhún vai, đi đến trước mặt Bao Tiền xoa đầu của nó: “Này, Bao Tiền, có phải anh của mày rất thiếu tiền không? Nên mới đặt cái tên này cho mày?”
Sở Dương trừng mắt nhìn chằm chằm vào Trình Cần.
Bao Tiền lè lưỡi vẫy đuôi, hai chân trước cứ tung tăng trên người Trình Cần, trông rất vui vẻ.
Trình Cần gãi gãi cằm của nó: “Tốt, tao thả mày ra nhưng mày cũng không được quá năng động đó.”
Khi Trình Cần nuôi Nguyên Bảo cũng chưa bao giờ trói nó bằng dây xích, nó còn có đặc quyền được ngủ trên giường với anh, cởi dây xích cho con chó và cười nói: “Nếu Nguyên Bảo chưa chết, còn có thể giới thiệu cho mày một người phụ nữ xinh đẹp.”
Sở Dương đi tới nắm lấy lỗ tai của nó: “Bao Tiền, chỉ mừng rỡ được một lúc như vậy.”
Bao Tiền ngồi xổm trên mặt đất, vui vẻ vẫy đuôi kêu một tiếng: “Gâu.”
Ngay sau khi Bao Tiền được nới lỏng dây xích, nó đã bay lên người của Trình Cần, anh đang ngồi xổm, nhưng nó lại nhảy vào một cái khiến cơ thể anh không giữ thăng bằng được lập tức ngã về phía sau.
“Bao Tiền!” Sở Dương lớn tiếng quát.
Ai mà ngờ rằng Bao Tiền lại điên cuồng, không ngừng liếm cằm của Trình Cần, Trình Cần cũng không có đường lui, chỉ ngồi ở trên chân Sở Dương, tựa lưng vào cẳng chân của cậu.
Trình Cần bật cười: “Ha ha, Bao Tiền, tao còn tưởng rằng mày là một con chó ngốc nghếch như Husky. Hóa ra giống loài của mày cũng có tiềm năng lớn như vậy!”
Sở Dương một tay ôm lấy phần dưới bả vai của Trình Cần để anh không bị té xuống, một tay chỉ vào Bao Tiền: “Bao Tiền, ngồi xổm xuống! Nếu không tối nay sẽ không được ăn!”
Lúc này Bao Tiền lập tức ngoan ngoãn, ngồi xổm tại chỗ vẫy vẫy đuôi.
Sở Dương kéo Trình Cần lên, Bao Tiền lại đứng lên.
“Đi ra bên kia đi, nếu không bữa sáng ngày mai cũng sẽ không có!”
Bao Tiền chỉ “Gâu” một tiếng, đi bộ tới chỗ góc tường nhảy xuống, nhìn Trình Cần tưởng là muốn tới gần nhưng không dám tới gần.
“Bao Tiền, mày là cái đồ tham ăn.” Trình Cần cười phủi phủi người mình: “Đất dính lên người nhiều quá.”
Sở Dương nói: “Ai kêu anh cởi trói cho nó.”
“Tôi lỡ tay, nhưng mà quần áo dính đất nhiều như vậy.” Trình Cần nghiêng người nhìn phía sau mông khẽ nhăn mày: “Một lát nữa tôi còn muốn ngồi trên sô pha nhà cậu.”
“Làm sao mà bẩn như vậy.” Sở Dương đi tới, vỗ vỗ mông của anh: “Không sao.”
“Này, tại sao cậu lại vỗ mông tôi?” Trình Cần cười: “Hay là như vậy đi, chuyện tôi bất lịch sự với cậu cộng với chuyện này, chúng ta bỏ qua đi!”
Tay Sở Dương cứng đờ, nhìn qua như muốn đánh người.
Trình Cần nở nụ cười xán lạn, xoa bóp khuôn mặt Sở Dương: “Đừng coi là thật nha.”
Sở Dương hất tay anh ra, nhìn vẻ mặt của cậu có chút phức tạp nói: “Anh thật sự là cháu của ông nội Trình?”
“Nói như vậy, nếu không phải là cháu trai có thể ra vẻ đáng thương à.”
Sở Dương cúi đầu: “Trước khi ông nội Trình chuyển đi, không phải anh cũng sống ở đây mấy tháng sao.”
Trình Cần mỉm cười: “Ừ, khi đó tôi cũng chỉ mới mười mấy tuổi.”
“Lúc đó tôi chỉ mới mấy tuổi, tôi nhớ lúc đó anh dùng bút bi vẽ tranh.” Sở Dương nói: “Vẽ cái gì, giống cái gì.”
“Đó cũng là phong cách của tôi.” Trình Cần hất cằm, gật đầu nói: “Tôi quá lười để chuốt bút chì.”
Sở Dương ngẩng đầu nhìn anh rồi cúi đầu, khẽ nói: “Không ngờ lại là anh!”
“Cậu nói cái gì?”
“Không có chuyện gì.” Sở Dương vừa mới đi một bước, lại quay sang nhìn Trình Cần nói: “Mẹ tôi cũng không biết anh Trình và cậu của tôi ở cùng nhau.”
“Đã biết, tôi sẽ không nói bọn họ, à đúng rồi, ông ngoại của cậu là họ Sở, tại sao cậu của cậu lại là họ Ôn? Mà cậu cũng là họ Sở?”
“Cậu tôi thì tôi cũng không biết, tôi lấy họ của mẹ.” Sở Dương nhấn mạnh điều đó.