Không còn là cô bé hay khóc sướt mướt đến mức mũi cũng sáng bóng như bóng đèn nữa.
Trình Song vốn dĩ là được Trình Cần che chở mà lớn lên, kể chuyện cố tích trước khi ngủ, nắm tay dẫn đến trường, giúp che dấu chuyện yêu đương sớm, xử lý hoạ do cô gây ra, thời điểm cô cần đến Trình Cần, anh đều đang ở cạnh bên, có một anh trai như vậy, mẹ Trình có thể bớt lo được biết bao nhiêu.
Bùi Suất gật gật đầu, vỗ vỗ tay: “Chuẩn bị chuẩn bị, bắt đầu chụp nhóm tiếp theo.”
Mọi người giống như vừa uống máu gà, nhất là mấy cô bé kia, mỗi người ánh mắt đều phát xanh cả rồi.
Sự hưng phấn này rõ ràng không giống với vừa rồi, Sở Dương cùng Trình Cần đều có thể cảm nhận được, đồng thời nhìn nhau một cái. Chỉ thấy chuyên viên trang điểm đi đến trước mặt Trình Cần, vạch rộng cổ áo Trình Cần để lộ ra xương quai xanh gợi cảm.
Không có một chút phòng bị nào.
Trình Cần: “!!”
Sở dương: “!!!!!!!!”
Bùi Suất nói: “Lãng Du, cậu qua đây, từ phía sau ôm Xuất Trần, đem hai tay Xuất Trần vặn ra phía sau, đúng, chính là như vậy, tay kia của Lãng Du thì vói vào trong quần áo anh ta, đúng, đúng là như vậy, này, Xuất Trần, tay anh phải để hết ra sau lưng.”
Trình Cần bắt lấy cái tay vừa thừa cơ chấm mút kia của Sở Dương, lúc này tam quan của anh cũng sắp phải đổi mới rồi.
“Như vậy không tốt đi.” Trình Cần kiềm chế cơn giận nói.
Sở Dương vô tội nói: “Tôi lại cảm thấy rất tốt.”
Trình Cần: “... “
Mọi người cũng đồng thanh nói: “Chúng tôi cũng thấy rõ ràng là rất tốt nha!”
Cả khuôn mặt Trình Cần đều nhăn nhó, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nguyên tác không phải như thế.”
Mọi người: “Đây không phải nguyên tác, đây là đồng nhân!”
Trình Cần: “... “
Trình Cần mặt không chút thay đổi trừng mắt với Trình Song, người sau hai tay chắp lại tạo thành chữ thập, một bộ làm ơn, cầu xin anh nhẫn nại một chút đi mà, não anh nhất định là tàn rồi mới có ảo giác con nhóc kia đã trưởng thành.
Bùi Suất nói: “Biểu cảm phải xấu hổ và giận dữ hơn một chút, đúng, chính là như vậy, tốt, vẻ mặt của Xuất Trần biểu lộ ra rất chính xác.”
Trình Cần dốc hết sức phối hợp, anh phát hiện tay Sở Dương thực lạnh, sức lực nắm lấy hai tay mình cũng rất lớn.
Lúc này, Trình Cần bỗng giật nảy cả người.
Mấy ngón tay Sở Dương vừa chạm vào nơi nào đó trên cơ thể anh!
Mẹ nó!
Trình Cần quay đầu cảnh cáo Sở Dương, Sở Dương sắc mặt đỏ bừng, ngay cả phấn trang điểm cũng đều che không được.
Chỉ thấy Sở Dương ẩn ý đưa tình nhìn Trình Cần một cái, trong mắt đều là tình cảm nồng đậm không gì hoà tan nổi.
Sau đó, mặt Sở Dương chôn ở cổ Trình Cần, môi nhẹ nhàng chạm vào làn da bên cổ anh.
Trình Cần cảm nhận được hơi thở ấm áp cùng bờ môi kia, nội tâm bị kích thích lên từng cơn chấn động.
Bùi Suất không cảm thấy có gì khác thường, ở trong màn ảnh, hai người kia quả thực chính là một bộ hoạt sắc sinh hương, vừa đen tối lại vừa gợi cảm, liền rèn sắt khi còn nóng mà liều mạng quay chụp, phấn khích đến mức nói không thành lời.
“Thực có lỗi.” Trình Cần thật sự kiên trì không được nữa, nơi nào đó vốn chính là chỗ nhạy cảm nhất của anh, nếu mà cứ tiếp tục như vậy chắc chắn sẽ có chuyện không xong xảy ra, anh đẩy Sở Dương ra, mỉm cười ái ngại, nói: “Tôi muốn đi vệ sinh.”
Lập tức mọi người liền kéo một tiếng “Aiz” thật dài.
Bùi Suất trưng ra một bộ mặt cực kì bất mãn, thế nhưng “vấn đề bất đắc dĩ cá nhân” vẫn cần phải giải quyết, nếu không người ta mang bộ dạng “đầy mặt nước tiểu gấp” thì còn quay với chụp thế nào chứ, “Được rồi, nhà vệ sinh ở trong sân kìa.”
Trình Cần nói: “Sở Dương, cậu dẫn tôi đi.”
Sở Dương giơ tay áo dài che ở phía trước người, phẫn nộ nói: “Ồ.”
Hai người ra cửa, Trình Cần một tay bắt lấy Sở Dương áp lên tường, híp mắt nói: “Lá gan cậu cũng lớn ghê ha, có phải là chán sống rồi không?”
Sở Dương nói: “Tôi cũng không phải cố ý đâu.”
Trình Cần nhướn mày, nghĩ đến cùng một đứa nhỏ còn chưa “ăn mặn” so đo căn bản là không đáng, vì thế cũng không tiếp tục cứng miệng nữa, nói: “Chụp ảnh thì chụp ảnh, tay cậu cũng đừng lại lộn xộn sờ loạn tôi, tôi không muốn đánh người.”
Sở Dương vẻ mặt cầu xin, “Nhịn không được.” Nói xong, cậu nhìn xuống phía dưới của mình.
Trình Cần nhìn thấy giữa vạt áo trước đội ra một khối, sắc mặt liền xanh mét, đây đã là lần thứ hai rồi.
“Chạm vào người mình thích, trở nên như vậy... Không phải thực bình thường sao?”
“Im miệng!” Trình Cần nắm lấy khối trụ nhô lên ở vạt áo trước của Sở Dương, “Ít nhất, ít nhất cậu cũng phải biết chọn trường hợp nào chứ!”
Vẻ mặt cô đơn của Sở Dương lập tức biến thành biểu cảm quỳ trước nam thần, cậu nắm lấy tay Trình Cần, giống hệt một con Samoyed, hỏi: “Ý anh là chỉ cần đổi thành một trường hợp khác là có thể đúng không?!”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Bản toàn văn này đã được lưu lại, mỗi lần upload một chương cần chỉnh sửa nhỏ một chút, cho nên, các người đẹp, cứ yên tâm nhảy hố đi.
Tôi đang đăng cuốn sách tiếp theo, là cổ đam, nếu thích có thể lưu lại một chút, tôi quên mất đường link rồi, tên là
Phản phái tổng bức tác giả sinh hầu tử.
☆, rối rắm
Trình Cần đêm đó mất ngủ, nhóc con quá mức hăng hái, bất cứ lúc nào cũng có thể động dục, bất cứ lúc nào cũng có thể tán tỉnh, chẳng phân biệt được hoàn cảnh, bộ dạng lại đẹp như vậy, nếu cứ thế này mãi, anh sẽ biến thành hạng người không tiết tháo trong miệng người, nói không chừng sẽ giữ mình không được mà làm cậu ta.
Lúc trời vừa tờ mờ sáng, Trình Cần mới có chút buồn ngủ.
Lý An Sâm vẫn không sai giờ chút nào, từ sớm đã mang một đôi mắt gấu mèo đến phòng làm việc, nhìn rất đáng sợ, lại phát hiện ra Trình Cần còn chưa đến, anh ta một lời không vừa ý liền nổi trận lôi đình. Thư ký khổ không nói nổi, vội vàng gọi điện báo cho Trình Cần.
Trình Cần mới giật mình, cũng hiểu được rất có lỗi với anh ta, thật vất vả mới có một ngày nghỉ mong đợi từ lâu để hẹn người tình vui vẻ gì gì đó, ai ngờ một cú điện thoại đã bị người gọi về. Trình Cần chột dạ, cũng bất chấp chuyện ngủ không đủ giấc của mình, quyết định nhường nhịn anh ta ba phần.
Buổi chiều vừa bắt đầu giờ làm, Lý An Sâm liền liên hệ vị hoạ sĩ kia, anh ta vốn nghĩ rằng đối phương sẽ vui mừng như vừa trúng xổ số, không ngờ thái độ bên kia lại có vẻ không hề xem trọng. Sau khi nói rõ tình huống, vị hoạ sĩ kia trầm mặc thật lâu mới hỏi, đây là ý của Trình Cần Trình tổng sao? Lý An Sâm rất kinh ngạc, tránh nặng tìm nhẹ mà đáp, đây là một cơ hội rất tốt. Vị hoạ sĩ nói, không cần phải lo lắng. Lý An Sâm gửi nội dung hợp đồng đã phác thảo vào buổi sáng qua hòm thư đối phương, yên tĩnh chờ tin tốt.
Chạng vạng, Lý An Sâm tới văn phòng của Trình Cần, hỏi: “Anh không hề liên hệ tay hoạ sĩ kia hả?”
Trình Cần đang chỉnh sửa đề cương kết cuộc của “Thần Đỉnh”, nghe vậy ngẩng đầu đáp: “Không có, tôi cũng không quen biết anh ta.”
“Nói chuyện với anh ta cả nửa ngày, anh ta toàn nhắc đến anh.” Lý An Sâm sờ sờ cằm, “Sao tôi lại có cảm giác anh ta có quen biết anh vậy nhỉ?”
“Biết tôi?” Trình Cần thực kinh ngạc: “Thật ư? Hay vốn là lần thứ hai?”
“Không biết, tôi chỉ là cảm thấy như vậy, còn biết tên của anh nữa“. Lý An Sâm nói: “Còn có, tôi nói với anh ta làm trợ lý cho tác giả của “Thần Đỉnh”, anh ta cũng không kích động như tôi tưởng.”
“Có gì hay đâu mà phải kích động chứ?” Trình Cần cười nói: “Tôi cũng nổi bao lâu rồi, hay là anh ta nghĩ anh là kẻ lừa đảo?”
Lý An Sâm cười cười, “Không có khả năng đó, lúc Thất Hợp vừa có sách xuất bản, tôi đã liên hệ với anh ta rồi.”
Trình Cần nói: “Coi như xong, tôi tự mình làm là được, cuối tuần này tôi bắt đầu lấp hố, chuyện của văn phòng anh lo hết đi.”
Lý An Sâm ngồi xuống sô pha: “Tay của anh......”
Trình Cần vươn tay, xoay trở nhìn nhìn lòng bàn tay rồi mu bàn tay, nói: “Không sao, bị ảnh hưởng tâm lý thôi.”
Lý An Sâm trở về rồi, Trình Cần tuy rằng một đêm không ngủ, cả người đều nặng trình trịch, nhưng công việc đã giảm bớt hơn phân nửa, tâm trạng anh vẫn tương đối tốt đẹp.
Trương Kiến Quốc tìm đến cảm giác tồn tại một chút. Bàn về đề cương tác phẩm mới, anh ta cũng không đùn đẩy qua cho Lý An Sâm, thậm chí còn thật sự nghiêm túc giúp anh xây dựng cấu tứ, đưa ra ý kiến, khiến anh không khỏi muốn nhìn một chút xem mặt trời có phải mọc lên từ hướng đông rồi không.
Nói chuyện bắt đầu tác phẩm mới xong, Trương Kiến Quốc lại thao thao không ngừng nói tiếp thể loại não động, Trình Cần chống trán nghiêng tai lắng nghe.
Trương Kiến Quốc nói: “Hey, não động này có đáng yêu hay không?”
Trình Cần dựa vào lưng ghế tựa, không biết đang suy nghĩ những gì.
Trương Kiến Quốc nháy mắt mấy cái, “Cậu còn đang tự hỏi à?”
Trình Cần hoàn hồn lại, “... Tôi hơi phân tâm.”
Sau một lúc im lặng, Trương Kiến Quốc chống cằm, “Gần đây tâm trạng không tốt sao?”
Trình Cần gật gật đầu.
Trương Kiến Quốc nói: “Đi uống một ly không?”
“Đi chứ,“ Trình Cần cầm lấy chìa khoá, “Đi thôi!”