Trình Cần chép miệng, giọng điệu sủng nịnh: “Đến mức này sao?”
Sở Dương nói: “Thật quá đáng, em đã mất tám năm kháng chiến* để chuẩn bị đấy.”
(*tám năm kháng chiến: ý nói khoảng thời gian rất lâu)
Trình Cần có chút hụt hẫng: “Xin lỗi.”
“Đừng xin lỗi, so với việc không đợi được người tới thì như vậy đã tốt rồi.”
Trình Cần nhanh chóng nhìn về phía Sở Dương, tiếp tục lái xe: “Đừng nói thế, anh cũng không quan trọng như vậy...”
Sở Dương lại yên lặng nhìn Trình Cần, giống như nếu tiếp tục nói về chuyện đó sẽ phải “tự gánh lấy hậu quả.”
Trình Cần tự giác im lặng.
Anh chậm rãi đậu xe ở ven đường, tâm tình có chút gợn sóng, cúi đầu tùy ý để cho Sở Dương nhìn mình chăm chú, anh đưa một tay ra che mắt Sở Dương để chặn đi ánh mắt thiêu đốt của cậu: “Anh phát hiện em thật không đáng yêu.”
Sở Dương hôn lên lòng bàn tay của Trình Cần, vươn tay ôm mặt anh, cẩn thận hôn lên.
Theo thói quen ngủ của Trình Cần, anh đã mua một chiếc giường tròn, tiền trả sau, đợi hàng giao đến cửa đã.
Trình Cần ra khỏi trung tâm thương mại nói: “Một chút nữa đi xem phim không? Buổi tối anh có tiệc sinh nhật của một người bạn, anh phải đi, hay là em đi cùng anh?”
Sở Dương nói: “Có tiện không?”
“Em muốn đi là được, sẵn đấy giới thiệu một chút, em có quyền mà.”
Trình Cần đổi hướng ở ngã tư tiếp theo: “Nếu không đi, anh sẽ đến nhà của em sớm hơn.”
“Nhà của chúng ta.” Sở Dương sửa lại.
Trình Cần vỗ nhẹ miệng mình tỏ vẻ trừng phạt: “Đúng vậy, nhà chúng ta.”
Sở Dương nói: “Anh về đi. Tối nay em phải có việc. Anh đừng chạy xe nhanh quá. Khi nào em xong việc, em sẽ tới đón.”
“Em siêng năng thật đấy!” Trình Cần suy nghĩ một chút: “A đúng rồi, áo choàng của em là như thế nào? Cho anh chiêm ngưỡng tác phẩm của em một chút đi chứ.”
Sở Dương nói: “Về nhà em cho anh xem.”
“Đi mà, nếu nó không tốt anh sẽ góp ý.” Trình Cần nói tiếp: “Phòng làm việc bên tạp chí của bọn anh có thể được đăng nhiều kỳ. Anh có thể giúp gì được em không?”
Sở Dương nói: “Có cơ hội em nhất định sẽ làm phiền anh đấy.”
Trình Cần dùng một ngón tay ấn môi Sở Dương: “Không phiền.”
Sở Dương gật đầu: “Được rồi, nước phù sa sẽ không chảy ra ruộng ngoài.”
Trình Cần nắm lấy cằm cậu, nhanh chóng hôn một cái khiến chiếc xe lắc lư nhẹ.
Sở Dương vỗ vỗ mặt của anh, cười ngốc: “Làm sao bây giờ, hay là đi về nhà!”
Trình Cần cười, cố ý hỏi: “Hả? Về nhà để làm gì đấy?”
Sở Dương với vẻ mặt “anh đừng giả bộ” cười nói: “Đương nhiên là làm chuyện khiến người ta vui vẻ, buông thả mà không biết xấu hổ.”
Trình Cần dời tầm mắt xuống phía dưới Sở Dương, anh nở nụ cười bí hiểm: “Ồ...”
Khi cuộc nói chuyện giữa hai người ngày càng trở nên mờ ám thì điện thoại của Trình Cần vang lên.
Trình Cần lái xe, nhìn lướt qua WeChat, anh đưa điện thoại cho Sở Dương nói: “Giúp anh xem một chút.”
Sở Dương có chút kinh ngạc.
“Anh đã xóa hết những thứ nên xóa, còn những thứ lưu lại chỉ có chúng ta.” Trình Tần cười nói, nháy mắt với Sở Dương: “Buổi tối cùng nhau xem đi.”
Mọi người cùng làm việc với nhau trong phòng làm việc của Trình Cần, đòi anh phát phong bì đỏ.
Sở Dương nói: “Cho anh một cái phong bì đỏ.”
“Đám người bọn họ kêu anh phát phong bì đỏ trong ngày sinh nhật của họ, ngay cả sinh nhật của chính mình, anh vẫn phải phát, đây là kiểu nhân viên gì vậy.”
Sở Dương nói: “Có muốn phát không?”
Trình Cần sờ đầu Sở Dương, cầm lấy điện thoại di động, một tay lái xe, nói: “Không có tiền! Anh phải nuôi cừu*!”
(cừu là 羊/yáng/, đồng âm với 扬 trong tên của Sở Dương)
Sở Dương: “...”
Chiến thắng nhanh chóng bị thu hồi: “Ông chủ, nuôi cừu phải đến Mông Cổ, hahaha, đàn ông ở đó siêu hoang dã!”
Trình Cần: “...”
Sở Dương: “...”
Lý An Sâm: “Tôi đang nghi ngờ cậu đi chăn cừu hay là đi tìm nam giới giở trò lưu manh?”
Sở Dương liếc mắt nhìn Trình Cần.
Trình Cần bĩu môi: “Bọn họ chỉ thích đùa giỡn, luôn cho rằng anh rất phóng túng, thật ra anh rất ngây thơ.”
Sở Dương quay đầu sang một bên.
Trình Cần buồn vì trộm gà chẳng được còn mất nắm gạo, vốn dĩ là muốn nịnh nọt bảo bối bên cạnh, ai biết được mọi người lại nói thế.
Trình Cần nói: “Em tức giận?”
“Không.”
“Vậy cười một cái xem nào.”
Sở Dương im lặng hai giây, vươn tay đặt trên đùi Trình Cần: “Trái tim anh là của em.”
Trình Cần: “Đúng, của em, của em.”
Sở Dương nhéo đùi anh: “Cái này chỉ có thể vì em mà mở ra.”
Xe suýt nữa lao xuống sông, Trình Cần mỉm cười, có chút trêu ghẹo Sở Dương, anh lớn tuổi hơn cậu, nguyện ý nhường cậu, nhưng những lời này làm anh liền nghĩ đến một hình ảnh đen tối.
Buổi chiều, hai người cùng nhau xem một bộ phim, là phim hành động của Ôn Văn Trạch, Đường Sâm Lộ cũng tham gia, Sở Dương mua vé xong liền đi đến hàng ghế cuối cùng, bộ phim chưa được chiếu, hai người liền quấn lấy.
Trình Cần nói nhỏ: “Bé con, lấy hàng ra.”
Sở Dương mở khoá quần của mình đồng thời cũng lấy của Trình Cần ra...
Trên màn hình chiếu hình ảnh đặc tả Ôn Văn Trạch, rồi cuối cùng chiếu cận cảnh cặp đôi dính như keo sơn, trong phim có cảnh của hai ông hoàng điện ảnh, còn phía sau ghế là hai anh đẹp trai đang chơi đùa với nhau.
Hai người ra khỏi rạp với gương mặt hồng hào, tình yêu cuồng nhiệt khiến con người ta không biết xấu hổ, màn đêm buông xuống, hai người nắm chặt tay nhau.
Những cuộc điện thoại hối thúc lặp đi lặp lại.
Trình Cần lái xe một vòng, nâng cằm nói: “Là cái khách sạn đằng kia, anh đi sẽ về sớm.”
Sở Dương nhìn đồng hồ đeo tay nói: “Không sao, chơi vui vẻ đi, khi về gọi điện thoại cho em, em sẽ đi đến đón anh.”
Trình Cần hôn Sở Dương: “Anh sẽ bắt taxi trở về, em ở nhà vẽ tranh đi.”
Sở Dương nói: “Sao cũng được.”
Trình Cần xuống xe, Sở Dương ngồi vào ghế lái, mấy ngày trước cậu đã có bằng lái xe rồi.
Trình Cần xoa nhẹ đầu Sở Dương dặn dò cậu phải chú ý an toàn.
Sở Dương nhìn Trình Cần đi vào khách sạn, vừa định nổ máy, điện thoại liền vang lên.
“Người tôi trói giữ rồi, cậu muốn tới không?”
Tác giả có điều muốn nói:
Muốn ăn thịt thì phải hợp với cái thớt… còn gì nữa...
Con trai.
Một nơi tấc đất tấc vàng như vùng Yên Thành có cái “góc chết vệ sinh”, nằm ở ngã ba phía Tây Nam, Cục phân chia khai phá đã chấn chỉnh an ninh công cộng ở khu vực này trong những năm gần đây, đã đầu tư hơn một ngàn vạn đợt đấu thầu công khai, một nhóm trị an giám sát và điều khiển. Đã lắp camera xong chỉ chờ nhà mạng thông qua việc triển khai tuyến cáp quang, tuy không có liên kết nhau nhưng đã có tác dụng trong việc răn đe, đám du côn thì không dám gây thêm phiền phức.
Trong những năm gần đây, khi Yên Thành xem xét đánh giá các thành phố vệ sinh tiên tiến, có một nhà máy giấy bị bỏ hoang ở phía Tây Nam ngoại ô. Các xưởng tư nhân lớn nhỏ đã đóng cửa từ lâu, các xưởng lớn hơn cũng sắp phá sản.
Sau Tết Âm lịch, tiết trời vẫn còn se lạnh khiến mọi người đi dễ bị té ngã nên chẳng ai muốn đi chơi, ngoài sự náo nhiệt, xô bồ ở nội thành khi về đêm thì mọi người ở ngoại thành đã về nhà đắp chăn nằm ngủ.
Sở Dương lái xe đến một hội quán, đưa chìa khóa xe cho cậu bé giữ xe, xoay người bước vào một chiếc Santana màu đen, đi chừng khoảng hai mươi phút là đến đường thủy mới sửa chữa ở ngoại ô Tây Nam.
Nhà máy này từ lâu đã không còn tiếng ồn ào của máy móc, cảnh tối lửa tắt đèn đứng sừng sững giữa đường, đối với chi phí phá bỏ để tái định cư của chính phủ, có thể thu được bao nhiêu thì thu, giống như con rận ở trên đầu vậy.
Trên bức tường của khu nhà xưởng đầy các cây leo, không có màu xanh rậm của mùa hè, dường như bị hút hết sức sống nằm vô hồn trên tường, làm tăng thêm cảm giác u ám, sợ hãi, như là ngôi nhà ma ám trong tiểu thuyết kinh dị.
Chiếc Santana dừng lại ở lối vào nhà máy, một người đàn ông trung niên bước ra khỏi ghế lái, mặc áo khoác đen, đeo găng tay da. Ông ta để tay ở vành mũ và nói: “Sở Dương, thật ra cậu không nên đến đây.”
Sở Dương đóng cửa xe, sau đó khóa lại.