Sở Dương nói: “Ba ba, chơi đến điên rồi sao!”
Trình Cần: “... Con trai, đừng làm loạn nữa.”
Sở Dương hất tóc, vẻ mặt có chút lo lắng và tức giận: “Anh đang ở đâu? Em đến đón.”
Trình Cần xoa xoa mặt: “Đường Đông Phương, phố mới.” Anh nói xong có chút chột dạ, chờ người ở đầu dây bên kia trả lời.
Một nam thanh niên đi ô tô chở một cô gái, cô gái vừa uống hết một chai Coca, tay thì vẽ một hình parabol rất đẹp, ném lon nước vào thùng rác bên cạnh Sở Dương. Tuy nhiên, tỷ lệ chính xác là không phần trăm, tình cờ văng vào gầm xe, cô gái thấy hụt, thè lưỡi, quay đầu ôm thanh niên đi xa.
Sở Dương nhìn chiếc xe đang đi ra xa, gõ ngón tay vào tay lái, nụ cười “rất có thể” từ từ hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp.
Cậu nói: “Ôi, tiêu hồn động thật nổi tiếng.”
Tác giả có điều muốn nói:
Cừu nhỏ bị chọc giận điên rồi, ha ha ha.
Chương tiếp theo sẽ bắt đầu chuyển sang chế độ trả thù. Tôi đã nghĩ về một số điều. Để an toàn, hãy tìm Weibo của tôi Mộc Mộc Mộc Xa Phong, đúng vậy, đó chỉ là một cái tên được ra đời khi tôi nói lắp.
Đã tham khảo ý kiến lớn và vất vả mới nhận lại được.
☆, Báo thù 1.0
Trên đời có một sự trùng hợp như vậy.
Bữa tiệc sinh nhật của Khải Phong kết thúc sớm nhất là chín giờ. Các cấp dưới như có mắt thần thấy và biết được cuộc sống về đêm của “thủ lĩnh” sẽ có sự sắp xếp khác, trong lòng họ hiểu rõ nhưng không nói ra cũng không mời Trình Cần nữa. Đương nhiên, với sự tính toán của Khải Phong có thể nghĩ rằng một chầu ăn hải sản là muốn hết của chủ quán, nhưng nhiều khả năng là không có thủ lĩnh ở đây, quần trúng vô cùng thích thú.
Khi Trình Cần ra khỏi khách sạn và vẫy tay bắt xe nhưng chiếc taxi không dừng lại vì Hứa Siêu đã ngăn cản. Sau khi bị ép uống một chút rượu, từ một trái tim của cha mẹ bác sĩ đã sa đọa thành một con thú, Trình Cần nói hết lời nhưng vẫn không đi, cuối cùng không biết sức lực từ đâu cùng hội tụ vào giống như một vụ bắt cóc, trực tiếp kéo anh lên chiếc xe SUV.
Sau khi lên xe, Trình Cần phát hiện bên trong có Phùng Trăn Kỳ và hai người đàn ông khác, những người đàn ông này đã nói ra vài lời, lúc này Trình Cần mới biết được anh trai mắt kính đã lên chức phó viện trưởng, Hứa Siêu cũng được coi là một người đắc đạo, gà chó lên trời, cơm rượu đầy đủ chỉ chuẩn bị để thưởng thức bữa ăn.
Hứa Siêu hôm nay như bị trúng gió, bình thường anh ta chỉ dám nói nhưng không dám làm, sau khi thuê phòng riêng, vừa bước vào thì anh ta lập tức gọi một nhóm người phục vụ ăn mặc hở hang, lông mày thẳng, môi như thạch trái cây, đen và dài thẳng tắp, mỗi người đều mang nét mặt thẹn thùng, đỏ hồng.
Trình Cần không có hứng thú với phụ nữ, lúc này là giai đoạn nặng nhất của bệnh mù mặt, Phùng Trăn Kỳ cũng cùng cảnh ngộ với anh không chống đỡ được, anh ta cầm hai chai bia lên mở ra và đưa cho Trình Cần một chai, hai người cụng chai vào nhau, hiếm khi mới nói về chuyện mua nhà ở thành phố trong tương lai.
Hứa Siêu uống mấy chai liên tục, hôm nay coi như đã tìm được nhà của mình, anh ta vung tay một cái gọi “vua vịt”, sau màn biểu diễn bốc lửa và cáu kỉnh, Phùng Trăn Kỳ làm theo, anh ta không biết là mình cố ý uống hay, tiếp tục đẩy vào tay của Trình Cần, như một con nòng nọc tìm bà vú, Trình Cần thấy rất khó chịu và phiền phức, vì thế khi nhìn thấy có hai chai bia anh lập tức đẩy hai chai đó vào trong góc.
Chỉ chốc lát, mắt kính của Phùng Trăn Kỳ bị anh trai vịt kính ngậm đi, quần áo bốc hơi, thắt lưng rút ra dùng làm cà vạt, áo khoác trắng bình thường hoàn toàn không thể che đậy thân thể của ông nội Hồng Thất Công.
Nét mặt Trình Cần rất lạnh lùng và gượng gạo, anh quyết giữ “đạo chồng” mà lùi lại ghế sô pha ăn hạt hướng dương, hết lần này đến lần khác xem anh vịt lộ cơ bụng mà cảm thấy mông như bị điện giật. Anh nhìn thấy, trong lòng trở nên kích động và nhớ đến chuyện trong rạp chiếu phim vào buổi chiều, Trình Cần và Sở Dương “kiểm tra hàng” với nhau.
Lúc này, anh vịt xinh đẹp đi đến trước mặt Trình Cần, người đó giống như một con rắn ghé vào tay anh phun ra nọc độc mê hoặc: “Này anh chàng đẹp trai, người trong giới đều đi hết rồi sao anh ở đây cô đơn vậy? Nào, cùng nhau chơi đi.”
Nói xong, cánh tay do dự chuyển xuống đùi của Trình Cần.
Trình Cần túm tóc anh vịt, giữ khoảng cách ba mét, nói nhỏ: “Sao vậy anh bạn, người trong giới có vợ nhìn không thấy sao?”
Vừa lúc Hứa Siêu gọi Trình Cần tiếp điện thoại, Trình Cần lập tức đứng dậy như dưới mông có gắn lò xo, vừa đứng lên thì đột nhiên phát hiện đầu mình hơi choáng váng, như bị lăn hai vòng trên tàu lượn siêu tốc. Anh di chuyển chậm rãi như một con bọ, khi nhận điện thoại, Trình Cần đột nhiên nhận ra một điều gì đó ngay lập tức quay lại nhìn Phùng Trăn Kỳ, thấy rằng tên đó đang nháy mắt với mình.
Trình Cần đang bịn rịn bụi hoa đột nhiên nhận ra trong rượu có cái gì, không chút phòng bị, chỉ có một mình anh là mắc phải chuyện này hay sao?
Chết tiệt, lần trước là do người định mở bao ra, Sở Dương biết chuyện, cũng không nói gì, nếu tức giận thì phải làm sao?
Không bao giờ đến bệnh viện của họ nữa.
Trước khi đi, Trình Cần vòng tay qua vai Hứa Siêu: “Siêu, về sớm đi. Cẩn thận trở thành bệnh nhân của viện trưởng Phùng.”
Hứa Siêu: “Cái quái gì vậy?”
Trình Cần thận trọng vỗ vai Hứa Siêu, thấy Phùng Trăn Kỳ khom lưng đến gần, cảm thấy lòng bàn chân như bôi mỡ, cố nhịn sau đó rời khỏi phòng riêng.
Trình Cần lên xe và giả vờ ngủ.
Anh cũng thực sự buồn ngủ, nhưng thân thể anh lúc này rất hưng phấn, Trình Cần cảm thấy rất xấu hổ, điều duy nhất anh có thể làm là chịu đựng, đến khi về nhà thì có thể cởi quần áo lên giường mà làm với Sở Dương, động tác kịch liệt tạo ra “nước chảy thành sông”, vì thế Sở Dương sẽ không nghi ngờ anh, cũng không nghĩ rằng anh “như thế nào là một người như vậy!”
Trình Cần kéo áo khoác của Sở Dương, đắp trên người mình.
Sở Dương yên lặng lái xe, quay đầu nhìn Trình Cần: “Anh có lạnh không?”
Trình Cần kêu một tiếng “ừm“.
Sở Dương lặng lẽ chỉnh máy điều hòa cho ấm áp.
Trình Cần nói: “Em mới thay miếng dán mới?”
Sở Dương nói: “Không có, em còn chưa vẽ xong.”
Trình Cần vừa chuyển động cơ thể, nghiêng người chống cằm để dễ dàng nhìn được Sở Dương: “Em chưa vẽ xong sao không ở nhà đi? Nhất định phải đi à.”
Sở Dương nhìn anh một cái, ánh mắt như muốn nói “Em không tới, sao có thể bắt anh về nhà được?”, sau khi bắt gặp ánh mắt của Trình Cần, cậu quay đầu tiếp tục lái xe, vẻ mặt “tự mình suy nghĩ đi.”
Thấy được ánh mắt kinh sợ của cậu, Trình Cần cảm thấy được mình không đúng, nhéo nhéo sống mũi cậu, nói: “Sau này sẽ không như vậy.”
Sở Dương chậm rãi nhếch khóe miệng lên, nhìn thẳng tiếp tục lái xe, nhưng một tay cậu nắm chặt Trình Cần. Loại người như Trình Cần làm được bước này cũng không dễ dàng gì, thời gian dài sóng lao vào, còn sót lại những bọt sóng cũng phải từ từ biến mất, vì thế cho bậc thang thì Sở Dương sẽ thuận ý xuống dốc.
“Làm sao vậy?” Sở Dương cảm nhận được sự khác thường của Trình Cần, “Anh không lạnh sao? Lòng bàn tay anh đổ mồ hôi rất nhiều… chột dạ à?”
Trình Cần im lặng vài giây, từng che trời vượt biển đến nộp súng không giết, anh tin rằng thẳng thắn thì sẽ được khoan hồng, kháng cự thì sẽ bị phạt nghiêm, nói: “Anh uống nhầm phải cái gì gì đó.”
Sở Dương cau mày, nghĩ tới đây cậu đột nhiên đạp phanh.
Trình Cần: “...”
Sở Dương nắm lấy cổ áo của Trình Cần: “Anh đụng vào ma túy à?”
Trình Cần nhướng mày nhéo mặt Sở Dương, khuôn mặt trái xoan bị véo như mặt mèo nhỏ: “Đã nói là chỉ uống phải cái gì đó thôi, đầu óc của em suy nghĩ phong phú thật, em mà đưa những suy nghĩ đó vào trong truyện tranh thì nhất định rất tuyệt vời đấy.”
Sở Dương hỏi: “Đó là cái gì?”
Trình Cần hất tóc: “Cũng không phải cái gì... Có thể là thêm cái gì đó thú vị, ha ha, anh đẹp trai lắm đấy, có nhiều người để ý đến, em phải cẩn thận một chút, ha ha ha...”
Trình Cần đang cười nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Sở Dương thì không thể cười nổi.
Đôi mắt Sở Dương giống như tia laser, quét từ trên người đàn ông đẹp trai này từ trên xuống dưới
Trình Cần: “...”
Sở Dương mở quần áo ra, nhìn “công trạng” của Trình Cần xông ra, im lặng không nói.
Trình Cần hoảng sợ, có chút ngượng ngùng khi bị cậu nhìn thấy, lấy hai che: “Này này, anh đã cố gắng gượng rồi, em nên cao hứng mới đúng.”
Sở Dương nhìn Trình Cần đầy ẩn ý có chút khó hiểu.
Trình Cần nghĩ Sở Dương định nói gì đó.