Nói: “Haagen-Dazs.”
Người cảnh sát trẻ tuổi lại hỏi: “Khoảng 6 giờ trời đã tối rồi. Ngay cả khi lối vào siêu thị có đèn, làm sao anh có thể xác định rằng chính là người đó? Chi tiết nhỏ như vậy mà anh vẫn nhớ ư?”
Sở Dương liếc mắt một cái nhìn Trình Cần nói: “Lúc anh ta từ siêu thị đi ra, cách ăn mặc rất khác người, khó có thể không chú ý.”
Người cảnh sát trẻ tuổi: “Anh ta đã thay đổi quần áo vì sao vẫn xác định đó là anh ta?”
“Bởi vì góc nghiêng khuôn mặt của anh ta rất đẹp trai, lúc đó tôi đã ngắm nhìn anh ta mấy lần, tự nhiên ghi nhớ.”
Những người có mặt ở đó nhìn vào hình dạng “củ khoai môn” của Trình Cần lúc này, bọn họ im lặng một cách đầy ẩn ý.
Sở Dương phát hiện trong phòng lặng ngắt như tờ, lời nói thật này giống như lời khen “trá hình” Trình Cần, anh ta trộm nhìn Trình Cần, phát hiện ánh mắt của đối phương khá có ý tứ. Xem này, khuôn mặt kia có thể “nấu chín được trứng”, vốn dĩ sắc mặt của khuôn mặt nhỏ nhắn vừa biến mất, ngay lập tức quay trở lại, đem Thanh Long Yển Nguyệt Đao đi đánh Trường Sa.
Trình Cần gõ bàn vang lên “cộc cộc”, cuối cùng thì anh ta cũng đang thích thú với niềm vui của trẻ nhỏ, nụ cười của anh ta giống như Tây Môn Khánh đang trêu trọc Phan Kim Liên, và tiểu tử kia khắp người không thoải mái.
Một lời khen “trá hình” và thẳng thắn dường như đã điều hòa bầu không khí căng thẳng.
Trong giây lát, người cảnh sát trẻ ho một tiếng, lại hỏi thêm một số câu hỏi, cậu nhóc đó lần lượt trả lời, Trình Cần không còn đối chọi gay gắt và hung hăng nữa mà cũng dựa theo sự thực để phối hợp trả lời, cuối cùng, người cảnh sát trẻ tuổi sửa soạn lại hồ sơ vụ án đưa cho người cảnh sát già, và cả hai ghé đầu nhỏ giọng thì thầm.
Vết thương ở chân của cậu nhóc kia rõ ràng là một vết thương mới, vết sưng tấy to như vậy vẫn chịu đựng được, người này thật kỳ lạ. Vừa rồi biểu hiện cũng không giống như đang nói dối, nhưng Trình Cần rất chắc chắn rằng bản thân không va chạm với cậu ta, chuyện này tìm ai nói rõ lí lẽ đây?
Sau khi Trình Cần suy đi nghĩ lại, Trình Cần ước đoán rằng anh trai mình rất có khả năng là người va chạm với cậu nhóc đó, bởi vì khoảng 6 giờ tối nay là Trình Thiên lái xe, siêu thị Hạnh Phúc mà đứa trẻ nói rất có khả năng là nơi Trình Thiên mua kem cho Trình Song.
Trình Cần lấy điện thoại ra gọi điện cho Trình Thiên để xác minh, lúc đang muốn bấm phím để gọi điện thì có chút do dự.
Năm 17 tuổi, Trình Thiên là ứng cử viên “Top 10 thanh niên xuất sắc Yên Thành”, giờ phút quan trọng này không thể để xuất hiện “vết nhơ” trong cuộc đời; sau đó Trình Cần là lá chắn chịu tội về khoản bồi thường, nhưng sau đó một thời gian rất lâu nạn nhân vẫn ngấm ngầm bí mật trả thù. Trình Cần đã đến vùng nông thôn để lánh nạn một năm, và khoảng thời gian đó khiến anh khắc cốt ghi tâm, không thể nào quên.
Mà hiện tại, Trình Thiên thậm chí còn là một người nổi tiếng, ánh hào quang xung quanh, một đại diện nổi tiếng trong làng giải trí, đã tạo nên một ông vua làng điện ảnh Ôn Văn Trạch, ngộ nhỡ ở đây không kín miệng, chuyện này nếu như bị phát giác nó sẽ ảnh hưởng đến Ôn Văn Trạch?
Trình Cần xoa xoa sống mũi, đột nhiên rất mệt mỏi, trong lòng nghĩ hai anh em sinh đôi giống nhau, tại sao Trình Thiên là người nổi tiếng, Trình Tần lại chỉ là tên người, người ta thường nói tuổi mười bảy là tuổi “mùa hoa mùa mưa”, tại sao những ngày tháng năm đó anh ta sống chỉ còn lại “mùa mưa”, không có “mùa hoa”.
Trình Cần nhìn đồng hồ, lại nhìn cậu nhóc đó, hít thật sâu rồi thở dài một hơi.
Đôi mắt của cậu nhóc đỏ hoe vì thức khuya hơn nữa cơn tức giận lên đỉnh điểm, hai hàng lông mày cau lại rồi cắn vào hai bên quai hàm, tỉ mỉ quan sát giống như đang ngấm ngầm chịu đựng cái gì đó, Trình Cần nhìn xuống thì thấy cậu ta đang cẩn thận tỉ mỉ che chắn chân của mình, càng suy nghĩ kỹ càng thì càng cảm thấy tâm can đau xót như bị xát muối.
Bản thân đều lớn tuổi rồi, cậu nhóc đó cũng xấp xỉ tuổi em gái mình, còn về tính tình lo lắng đến nổi nóng là do ở nhà phải chịu đựng sự tủi hờn, tức giận không được giải tỏa, không đúng lúc khiến cho con người thô lỗ này phải vượt qua, đây không phải là tạo nghiệp chướng sao?
Trình Cần yên lặng thở dài, đi đến trước mặt cậu ta ngồi xổm xuống, kéo ống quần.
“Hừ...” Cậu ta đau đến nỗi chóp mũi đổ mồ hôi, lùi lại phía sau một cách sợ hãi: “Làm gì vậy!”
Trình Cần: “...”
Cậu ta thấy biểu hiện của Trình Cần không có ác ý, nên không lùi về phía sau.
Trình Cần ấn ấn nhẹ nhàng chân của đứa nhỏ, ngẩng đầu hỏi cậu ta: “Vừa rồi đi bệnh viện, sao không đi khám xét xem như thế nào?”
Cậu ta lùi lại một bước, giống như Trình Tần là bệnh dịch, nói một cách hùng hồn: “Không có tiền!”
Trình Cần: “...”
Sở Dương thấy Trình Cần hình như không có ác ý, nhưng phải đối mặt với tai họa xảy ra một cách bất ngờ có chút bối rối, đang muốn giải thích bản thân đi vội vàng, không mang theo tiền, thì nhìn thấy sâu trong ánh mắt của Trình Cần vẫn có ý dò xét, cuối cùng cũng không giải thích được gì.
Trình Cần do dự tin hay không tin anh ta, nếu đó là sự thật, bản thân liền quay về như lúc trước coi tiền như rác, nếu là diễn, danh hiệu ông vua điện ảnh Ôn Văn Trạch đúng lúc vừa có tài vừa có đức.
“Được rồi, nhìn cậu thật tội nghiệp” Trình Cần đứng dậy, vỗ vỗ tay: “Nhà cậu ở đâu? Có xa không?”
“Xa, huyện Tường.”
“Được, lái xe thì phải mất một tiếng, để người nhà cậu đến thì không chừng cái chân của cậu phải cắt bỏ rồi ” Trình Cần ấn ấn huyệt thái dương, vừa rồi đột ngột đứng lên, hoa mắt, choáng váng đầu, chớp chớp mắt nói: “Nói trước sẽ tốt hơn, tôi không phải là người lái xe đụng vào cậu, nhưng cậu bây giờ... vô cùng tội nghiệp. Nên, tôi sẽ đưa cậu đi khám chân. Sứ tôi sẽ bồi thường cho cậu, nhưng bây giờ cậu phải nhờ bạn cùng lớp qua nhà lấy thẻ sinh viên và thẻ căn cước công dân để tôi xác minh.”
“Bây giờ?” Sở Dương sửng sốt, lập tức giải thích nói: “Căn cước công dân đang ở nhà ông ngoại, còn chìa khóa thì ở ký túc xá… Nhưng giờ này đã sớm đóng cửa rồi.”
“Ồ, thật là trùng hợp” Trình Cần thở dài: “Vậy sao có thể chứng minh được? Ngộ nhỡ cậu thật sự là người đụng phải đồ sứ, kỹ năng diễn xuất của cậu thật nghịch lý, tôi đều sẵn lòng tin tưởng.”
Sở Dương lo lắng, trịnh trọng nói: “Tôi không có đụng tới đồ sứ!”
“Chứng cớ đâu?”
“Chờ đã!” Sở Dương hỏi ngược lại Trình Cần: “Tại sao anh lại phải bồi thường? Anh vừa nói anh không phải là người đụng vào tôi, vì cái gì mà anh lại tốt bụng như vậy? Anh vừa đưa tôi đi khám chân, lại vừa bồi thường sứ cho tôi. ”
“Tôi có tiền, tôi cam tâm tình nguyện, tôi thiểu năng, thần tượng của tôi là Lôi Phong được chưa?”
Sở Dương nhìn Trình Cần một cách nghi ngờ, nhớ tới anh ta là “hạng người như vậy”, liền kéo quần áo của mình, dịch mông về phía sau, dường như cậu ta phải mạnh mẽ hơn Trình Cần.
Trình Cần: “...”
“Cậu nghĩ cái gì vậy? Cậu... chà, không thèm nói với cậu nữa”, Trình Cần đỡ trán, cho rằng như vậy “trận hỏa súng” căng thẳng sẽ lắng xuống, bản thân suy nghĩ cũng bế tắc rồi, vì vậy anh ta bình tĩnh nói: “Cậu xem, nếu không lấy thẻ sinh viên cậu không thể chứng minh rằng cậu là một sinh viên của Đại học Yên Thành, vậy cậu có thể lấy cái gì chứng minh rằng tôi đụng vào cậu.”
Sở Dương nói: “Thẻ sinh viên liên quan gì đến bằng chứng? Có thể chứng minh cái gì?”
Trình Cần nói: “Điều đó có thể chứng minh rằng cậu là một sinh viên, đến từ Đại học Yên Thành, một trường đại học danh tiếng, chứ không phải là một tên đụng phải đồ sứ. Tôi tin tưởng vào môi trường học đường của Đại học Yên Thành.”
Sở Dương suy nghĩ một chút, nghiêng đầu về vị trí ban đầu trịnh trọng nói: “Nhưng không phải anh nói rằng với tôi rằng đây là bản sao, mua trên Taobao sao? Nếu như tôi lấy ra anh sẽ tin sao?”
Trình Cần: “...”
Trình Cần: “Chỉ số IQ và EQ của cậu như vậy sao có thể trải qua được năm Thân vậy?”
“Chuyện này liên quan gì đến năm Thân?” Sở Dương cau mày nói:“Năm Thân còn sớm.”
Đầu của Trình Cần sắp bốc khói, anh nghi ngờ thứ mà Trình Thiên cán không phải chân của anh ta, mà là đầu của anh ta.
Viên cảnh sát già gõ bàn nhìn đồng hồ, trách mắng hai người bọn họ một trận, cả buổi tối bọn họ không nghĩ rằng có nhiều phiền toái như vậy, tốt nhất hai người có thể giải quyết riêng tư đi, thế là hỏi Sở Dương: “Cậu không phải vừa mới nói rằng cái quân sứ đó là mượn cậu của cậu phải không? Bảo anh ấy đến đây một chuyến, hơn nữa cậu còn nhỏ tuổi như vậy, gọi người lớn bàn bạc, thương lượng với anh Trình đi.”
Sở Dương siết chặt ngón tay, có chút ngượng ngùng khó xử nói: “Nếu như cậu tôi tới, có thể sẽ gây chút phiền phức cho anh ta.”
Trình Cần cười lạnh nhạt: “Không phải là thánh thượng đấy chứ”
“Nói vớ vẩn, chỉ là cậu tôi không tiện xuất hiện trong trường hợp này.”
“ Cũng không phải chứ, nào có tên đầu sỏ nào có con làm vỡ đồ sứ, lại tự mình đến đồn cảnh sát.”
Sở Dương: “Ông ấy là người nổi tiếng!”
“Yo! Quách Đức Cương hay là Triệu Tứ Nhi Tống Tiểu Bảo”, Trình Cần cười nhạt chế nhạo, “Đừng nói với tôi là siêu sao nào? Có giấy vệ sinh không? Tôi phải ký tên.”
Sở Dương: “Là đại minh tinh, bất tiện là bất tiện!”
Đại minh tinh, nhà anh có một vị, vừa mới trở thành chị dâu của anh.
Trình Cần cười khinh thường: “Ồ.”