tình huống như bây giờ.
Sở Dương lên xe trong tuyệt vọng.
Nếu cậu không phải là cháu trai của Ôn Văn Trạch thì tôi đã sớm…
Trình Cần nghĩ.
Lái xe được một đoạn, Sở Dương hỏi: “Này, chúng ta đi đâu vậy?”
“Tôi đang rất mệt!”
Trình Cần chán ghét nói: “Tới nhà của tôi.”
Sở Dương: “... Ồ.”
Trình Cần nói: “Yên tâm đi, tôi nuôi nổi một thùng gạo như cậu.”
Sở Dương vội xua tay: “Không phải, tôi không có ý đó, chỉ là tôi không phân biệt được rốt cuộc lời nào của anh là thật, lời nào là dối trá…”
Trình Cần hừ một tiếng: “Vậy cậu có nghe lời không?”
Sở Dương khó hiểu nói: “Người dân nông thôn chúng tôi không hiểu lời hoa mỹ như vậy.”
Trình Cần nhíu mày: “Ồ, phải không? Ý cậu là tất cả mọi người trong thành phố chúng tôi đều là than tổ ong, cả người đều một bụng nham hiểm?”
“Không phải, tôi không có ý đó...” Sở Dương vội vàng xua tay, nhưng không giải thích rõ ràng, chỉ đành ngồi yên lặng không nói nữa.
Miệng Trình Cần chính là hồ ly tinh tu luyện ngàn năm, mà Sở Dương thì vẫn là một con cừu non chưa trải sự đời, đấu võ miệng với anh, đây không phải là tự tìm đường chết sao.
Trình Cần nhìn cậu nhóc trong gương chiếu hậu, vẻ mặt phiền muộn có chút đáng yêu.
Sau khi Trình Cần từ nước ngoài trở về, anh mua một căn nhà ở bên ngoài, có ba phòng ngủ, một nhà bếp và một phòng tắm, cộng với một sân trong riêng biệt.
Trình Cần mới đến ngoài hành lang liền cởi áo khoác, chìa khóa ném vào tủ giày, Trình Cần nói: “Cậu đến bên kia ngồi trước, tôi tắm trước, cậu tắm sau, một lát tôi sẽ bôi thuốc cho cậu.”
Sở Dương gật gật đầu: “Đầu anh có thể dính nước không? ”
Trình Cần lười quay đầu lại, nói: “Tự quản tốt chính mình đi, tên khập khiễng.”
Trong phòng khách có một chiếc ghế sô pha lười, bên dưới là tấm thảm lông dài màu be, ngồi giẫm lên rất thoải mái, dù là người mất ngủ cũng có thể bảo đảm một giấc thật ngon.
Phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào, Sở Dương quay đầu nhìn qua, phát hiện cửa trượt bên trong hóa ra là trong suốt, mang theo hơi sương, Trình Cần ở bên trong lại đang cởi quần áo, Sở Dương nhìn thấy rõ rành rành.
Trình Cần mở cửa duỗi nửa cánh tay cầm lấy xà phòng, Sở Dương hưng phấn mà quay đầu đi nhanh.
Tim đập thình thịch.
Một bên ngôi nhà là cửa sổ cao từ trần đến sàn, bên ngoài cửa sổ là sân trong, một gian nhà nhỏ dựng ở một góc sân, bên cạnh có trồng cây.
Sở Dương nhìn một lát liền nổi da gà, cậu kéo rèm lại.
Sở Dương cung kính đứng một hồi, phong cách trang trí kỳ lạ của nhà Trình Cần khiến cậu vừa nhìn đã không khỏi thích thú.
Cửa phòng làm việc là thủy tinh trong suốt, có đóng hay không cũng không sao. Trên mái dán rất nhiều phim biếm họa cảm ứng cỡ lớn, chữ ký trên đó không biết là thật hay giả. Có một tấm gương được treo trên tường. To đến mức không bình thường. Sở Dương không khỏi nghi ngờ Trình Cần ở trong thư phòng trang bị gương lớn như vậy có phải đầu óc có vấn đề hay không? Đặc biệt, điều không hài hòa nhất là phòng làm việc có phong cách cực kỳ hiện đại này lại đi trưng bày bộ sưu tập đồ sứ cổ xưa.
Sở Dương suy nghĩ một chút, Trình Cần với cậu lại có cùng sở thích giống nhau.
Điều khiến Sở Dương khó hiểu nữa là rõ ràng đây là phòng làm việc, nhưng trong góc có hai dãy quần áo, cậu tiện tay nhặt một cái túi lên, nhìn thấy phía trên treo những bộ quần áo kỳ lạ, có đồng phục học sinh, kimono, áo khoác bông đỏ và quần bông xanh, đồng phục y tá, đồ quân đội, đồng phục cá bay, người giúp việc...
Thậm chí là một chiếc quần da beo cùng roi da!
Sở Dương nhanh chóng trở lại phòng khách, nhìn chằm chằm túi vải ở giữa căn phòng.
Phòng khách thậm chí còn không có một chiếc ghế sofa tử tế.
Sở Dương nhìn quanh, chuẩn bị tìm một cái ghế đẩu.
Đẩy cánh cửa kính mờ và bật đèn lên, phong cách trang trí theo gam màu xanh dương của ngôi nhà khiến Sở Dương như đang lạc vào giữa đại dương.
Căn phòng được trải thảm lông tơ màu trắng và xanh, uốn lượn như sông Danube, trên tường dán giấy dán tường họa tiết cánh buồm, trần nhà treo đèn ngủ hình mặt trăng.
Xung quanh dùng dây gai treo một số bình độc lạ, bên trong bình tròn là cảnh quan vi mô, hình dạng dài cắm những bông hoa màu xanh lá cây.
Ở trung tâm căn phòng, có rất nhiều đồ chơi sang trọng nằm trên chiếc giường tròn kiểu tatami, nhìn kỹ đều là cùng loại, đều là đầu thỏ, phía trên mặt thêu nhiều loại biểu cảm. Trên chiếc ghế dài rải rác mấy quyển truyện tranh, tạp chí ngang dọc.
Sở Dương chậm rãi nhúc nhích qua, chết cũng không chịu buông tay những đồ vật đáng yêu này.
Chiếc chăn bông màu xanh nhạt làm bằng vải thật mềm, Sở Dương dang tay lao mình lên giường, chui vào trong chăn, ngửi thấy hơi ấm và mùi của mặt trời. Cậu cọ cọ vào chăn bông cảm thấy rất thoải mái, mí mắt cũng bắt đầu trở nên nặng hơn.
Giường của Trình Cần quả thực chính là thoải mái muốn chết!
Sở Dương cảm thấy rất vui vẻ, vừa đúng lúc mí mắt cậu sắp chịu không nổi, liền có người vỗ mông.
Trình Cần tức giận hét lên: “Dậy cho tôi!”
Sở Dương bật dậy như lò xo, chưa kịp ngồi vững thì Trình Cần đã kéo cổ áo cậu xuống giường.
Sở Dương khập khiễng đứng trên mặt đất, cơn đau làm cho trọng tâm cậu không ổn định, lảo đảo lui về phía sau, trong lòng hoảng sợ lao thẳng về phía Trình Cần.
Mặc dù bắt được thứ gì đó nhưng cuối cùng cậu vẫn ngã xuống thảm.
Chờ Sở Dương biết được trong tay cậu nắm lấy khăn tắm của Trình Cần, cậu đột nhiên ngẩng đầu, thì phát hiện Trình Cần đang sắc mặt âm u nhìn chằm chằm mình.
Ánh mắt Sở Dương bất giác di chuyển xuống đất.
Trình Cần không còn treo khăn tắm, trên tóc vẫn còn vương vấn những giọt nước, dọc theo xương quai xanh, cơ bụng, còn có “nơi đó” đều bày ra không trung không một tiếng động.
Cả đầu Sở Dương “ong ong”, tựa như một bình rượu lắc từ trên cao xuống, thời điểm mở nắp ra, toàn bộ chất lỏng bên trong đều “ào ào” trào ra ngoài.
Mà quả thật, đây là lần đầu tiên cậu phát hiện người đàn ông trước mặt không chỉ đẹp trai mà còn rất có sức hấp dẫn.
Sở Dương nhanh chóng che mắt lại, nhưng ngón tay không tự chủ được từ từ hé ra.
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi vẫn phải nhắc nhở, không được chèo thuyền sai cp, rất đau đớn a.
Trình Cần bình tĩnh nhặt khăn tắm trên đất quấn quanh người: “Che làm gì, nhìn kích thước này cũng đủ để cho cậu tự cảm thấy xấu hổ một lát rồi.”
Sở Dương buông tay xuống, cúi đầu đỏ mặt, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cái này thì không chắc a.”
Trình Cần lười biếng lên tiếng, đá đá vào chân cậu, nói: “Đi tắm đi.”
“Xin lỗi, tôi lại chạy loạn vào phòng của anh.” Sở Dương cố sức đứng lên, gà trống vàng tự mình vọt tới cửa giữ lấy khung cửa: “Tôi chỉ là xem tôi ngủ ở đâu thôi.”
“Cậu chỉ cần ngủ trên thảm trong phòng khách, có hệ thống sưởi ấm dưới sàn, không lạnh.” Trình Cần ôm chăn bông rồi thay quần áo, đi tới phòng khách ném lên ghế sô pha một túi vải.
“Quần áo cậu bẩn quá. Mặc của tôi trước đi.”
“Ồ.” Sở Dương đáp một tiếng, nhảy vọt vào phòng tắm.
“Này, nhóc con!” Trình Cần gọi Sở Dương, nắm chặt lấy cổ áo cậu, cảnh cáo: “Nếu tôi không nghĩ cậu là cháu trai của Ôn Văn Trạch, tôi đã đánh cậu một trận rồi, biết chưa?”
“Xin lỗi, chỉ là quá thoải mái nên tôi liền không nhịn được” Sở Dương nhìn anh chớp chớp mắt, cổ họng có chút căng thẳng, gãi gãi đầu, quay mặt đi chỗ khác.
Trình Cần buông tay nói: “Còn muốn thoải mái hơn cũng có thứ để chơi. Cậu có dám thử không?”
Sở Dương khiếp sợ, khuôn mặt dường như muốn nổ tung: “Anh có thể biết tự kiềm chế một chút không?”
“Cậu thật sự là dễ nghiêm túc quá!” Trình Cần lật người, ha ha trợn trắng mắt, quay về phòng ngủ: “Nằm mơ đi!”
Sở Dương: “...”
Một đêm lăn qua lăn lại, chờ Trình Cần tỉnh dậy đã hơn chín giờ rồi sáng. Lúc anh vừa mở mắt, đập trước mặt anh là dáng vẻ “to bự” của Sở Dương, quả thực rất sửng sốt.
Cánh tay và chân của cậu nhóc để lộ ra bên ngoài chăn bông.
Rèm cửa trong phòng đều đóng lại nên trông không được sáng sủa lắm, Trình Cần bước tới, xem xét chân của cậu nhóc, tuổi trẻ đúng là thật tốt. Hôm qua anh chỉ mới bôi cho cậu một ít thuốc lên vết sưng thì hôm nay nó đã biến mất sau một đêm.
Nhưng đầu cậu vẫn còn đau.