Cứu Thế Đi Nhân Vật Phản Diện

Chương 51: Chương 51: Cô không thể nào lại sợ bóng tối




“A, ,,,, ah, “

Cô gái nhắm mắt lại kêu thành tiếng, nhưng tiếng kêu lại đột nhiên dừng lại, phát ra một âm thanh kinh sợ ngắn ngủi, kỳ, kỳ lạ, không phải cô đã bị bùn đất chôn vùi rồi sao, tại sao có thể kêu ra tiếng, mà dường như hô hấp cũng không có chịu ảnh hưởng gì. . . . . .

Cô cẩn thận từng li từng tí mở mắt, phát hiện mình đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất.

Mạc Vong vươn tay chọc chọc mặt đất, thô sáp , giống như tình cảnh vừa nãy chỉ là ảo giác, nhưng,cô cũng biết chỉ là “Giống như” mà thôi, bởi vì xung quanh không có gì cả, chỉ có cô một thân một mình.

Có lẽ là bởi vì lúc trước luôn ở cùng mọi người, giờ phút này phải đối mặt một mình, cô mới chính thức ý thức được, “Mộng thế giới” thật sự rất đen. Không giống với bóng đêm bình thường, mà là một màu đen càng thêm nồng đậm và thâm thúy, màu đen khiến cho người ta dễ dàng cảm thấy tuyệt vọng, chăm chú nhìn một lúc lâu, cả linh hồn giống như đều bị hút ra, đủ loại ý niệm xấu xa cuồn cuộn trong lòng, chỉ cần không để ý, bọn chúng sẽ từ trong lồng giam được gọi là “Lý trí” thoát ra ngoài.

“Không được!” Cô gái vươn tay vỗ vỗ mặt,: “Mình không sợ tối.”

Bây giờ cô đã không sợ bóng tối rồi.

Nhưng trước kia, vẫn là sợ hãi . Thật ra thì những cô gái được cưng chiều mà lớn lên đều giống như vậy, hưởng thụ ánh sáng ban ngày đã lâu, cho nên chưa thể thích ứng được với bóng tối. Cho dù là ban đêm ở trong nhà đi vệ sinh, cũng muốn mở tất cả đèn dọc đường đi, khi mở đèn để rời giường và tắt đèn để lên giường là lúc sốt sắng nhất, nhưng chỉ cần co rụt người vào lại trong chăn thì sẽ sẽ cảm thấy vô cùng an tâm.

Giống như trên giường có loại kết giới có thể ngăn cản tất cả “Chuyện xấu” ( nhưng đến tột cùng là cái gì, lại không dám nghiêm túc đi tưởng tượng, bởi vì nghĩ càng chân thật, thì mình cũng sẽ bị dọa sợ).

Trước đó không lâu, cô còn là kiên định cho rằng như vậy, đáng tiếc, đã bị bạn đập tan.

Tô Đồ Đồ, người Mà cái gì cũng không sợ, sau khi nghe xong những lời này, đã âm trầm cười một tiếng, nói: “Ai nha, Mạc Vong, chẳng lẽ cậu chưa từng xem phim ma sao? Không phải thường có người bò lên giường, vén chăn lên, sau đó. . . . . .” Chợt bổ nhào trên người cô gái, “Mặt quỷ cùng người mặt đối mặt qua tấm chăn! ! !”

“A! ! !”

Lúc ấy, cô thật sự bị dọa tới phát sợ, đén mức buổi tối mấy hôm sau cũng không ngủ ngon giấc.

Nhưng là, tuy vậy, cũng không thể ôm gối đến nhờ bố mẹ an ủi,bởi vì bọn họ căn bản không ở trong nhà.

Cho nên dần dần cũng thành thói quen, giống như thói quen “Một mình đốivới bóng tối”.

Bây giờ nghĩ lại, ngày đầu tiên thậtsự là khó khăn chịu đựng, ban ngày còn may, nhưng mà buổi tối sau khi ăn cơm cùng với A Triết xong, một người làm bài tập, một người xem TV, một người tắm, một người ngủ. . . . . . Lúc đầu hoàn toàn không dám tắt đèn , sợ một khi tắt đèn đi, sẽ có sinh vật đáng sợ gì đó chui ra từ trong bóng tối.

Mặc dù chú Thạch và dì Trương cũng từng khuyên Mạc Vong đến nhà bọn họ ở, nhưng lại bị cô cố chấp cự tuyệt. Bởi vì, nếu như ngay cả cô cũng rời đi,thì cái nhà này thật sự không còn là nhà nữa rồi. Hai vị trưởng bối rất thông cho ý muốn của cô, cũng không cưỡng cầu, lại giúp sửa công tắc trong phòng ngủ của cô thành cạnh cửa có một cái , đầu giường một cái , không thể không nói, thật dễ dàng không ít.

Sau lại, cô cố gắng thử tắt đèn ngủ.

Buổi tối ngày thứ nhất, mất ngủ rất lâu.

Rõ ràng không ngủ được, nhưng dù như thế nào cũng không dám mở mắt, đúng lúc đó, cô nghe được tiếng động vụn vặt truyền tới từ ban công, lúc đầu hật sự rất sợ, nhưng sau đó không lâu, cô lại nghe thấy âm thanh thanh thúy của lan can sắt khi bị gõ —— đó là trò chơi cô và Thạch Vĩnh Triết rất thích chơi khi còn bé, mặc dù chỉ là âm thanh đơn điệu và rời rạc, nhưng lại làm không biết mệt. Thiếu niên đã lâu chưa tới phòng cô, cố chấp tạo ra tiếng động trên sân thượng,lấy loại phương thức này nói cho cô biết”Có tôi ở đây” .

Có lẽ là bởi vì biết có người làm bạn nguyên, đôi tay co gái nắm mép chăn, cẩn thận từng li từng tí mở hai mắt ra, mới phát hiện đêm tối cũng không đáng sợ giống như mình nghĩ, có thể thấy rõ cách bày biện trong nhà, thấy ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ, còn có. . . . . . Bóng lưng thon dài va thẳng tắp của thiếu niên.

Rồi sau đó,cùng với khung cảnh đó, mơ mơ màng màng tiến vào mộng đẹp.

Ngày hôm sau. . . . . .

Ngày thứ ba. . . . . .

. . . . . .

Đến bây giờ dù là đi một mình trên đường vào ban đêm cũng sẽ không quá sợ hãi.

Con người quả nhiên là một loại sinh vật rất dễ thích nghi với hoàn cảnh, có lúc cô luôn cảm thấy bản thân có thể so với Tiểu Cường!

Khi đó cũng không có sợ, cho nên, lúc này cô tuyệt đối cũng sẽ không sợ.

Mặc kệ nói như thế nào, co chính là. . . . . . Ma vương bệ hạ, có thể đánh bại cô cũng chỉ có thể là dũng giả.

Trừ lần đó ra,cái gì cô cũng không sợ, cái gì cũng không thể sợ.

Nghĩ như thế cô gái nhanh chóng đứng lên, mượn ánh sáng của cung tên, tùy tiện chọn một con đường đi về phía trước.

“Esther! Grays! Thain! Mục Sư huynh! Lục sư huynh! Có ai có ở đây không?”

Thường thì cứ cách một đoạn thời gian, cô lại hô giống như vậy.

Nhưng đáng tiếc chính là, từ đầu đến cuối không có nhận được bất kỳ lời đáp lại nào, ngược lại dọc đường đi gặp được không ít”Qúai” , cô gái đều nhất nhất dùng mũi tên”Quét dọn”, bây giờ mới phát hiện ra, bọn họ đưa cho co mũi tên cũng để cho cô luyện tập thật sự là một quyết định sáng suốt, nếu không mọi việc tuyệt đối sẽ không nhẹ nhàng như vậy.

Mà đi tới đi lui, Mạc Von rốt cuộc cũng phát hiện mình lại đang ở trong một cái —— mê cung.

Trước kia khi đi công viên thì cái cô hay chơi nhất đúng là cái này, cho nên tuyệt đối sẽ không nhìn lầm.

Nhưng vấn đề ở chỗi, mặc dù cô đã đi qua mê cung nhiều lần như vậy, nhưng không có một lần nào thành công đi ra có được không? Mỗi lần đều là đợi đến khi tiểu trúc mã không nhịn được nữa xông vào trực tiếp đem cô xách ra ngoài. . . . . . Đến cuối cùng cô lại hình thành thói quen, đi mệt thì tùy tiện tìm một chỗ, ngồi chồm hổm chờ hắn xuất hiện.

Nhưng là, lần này,không có khả năng đúng không?

Dù sao trước đó đợi lâu như vậy hắn vẫn xuất hiện, rất có thể là không ở trong trường. Hoặc là nói, cô hy vọng là như vậy, mặc dù Esther nói: “Ma lực của dũng giả đại nhân cũng không phải cường đại ở mức bình thường” , nhưng loại chuyện nguy hiểm như vậy, quả nhiên vẫn nên để cô một mình đối mặt là đủ rồi.

Á, hình như không cẩn thận đã nghĩ quá nhiều rồi, hiện tại nên nghĩ biện pháp đi ra ngoài mới đúng!

Ưmh. . . . . . Rốt cuộc nên làm như thế nào đây?

Cô gái nâng cằm lên suy tư chốc lát, một lát sau, phát ra một tiếng kêu như bừng tỉnh hiểu ra, nhỏ giọng hô: “A!”

Bởi vì cô nhớ lại mình và thiếu niên từng có một đoạn đối thoại ——

“Ngu ngốc, người lạc đường lâu năm như cậu đến mê cung làm cái gì?”

“Tôi thích đến , cậu nhớ để ý đến tôi!”

“Lần sau còn như vậy,tôi sẽ không vào tìm cậu nữa.”

“Hừ,tôi thích tôi thì tôi vào có được hay không!”

“. . . . . .”

“Đúng rồi, Thạch Vịnh Triết.”

“Cái gì?”

“Chẳng lẽ đi trong mê cung không có bí quyết đơn giản gì gì đó sao? Không phải chỉ cần mang bên mình một cuộn len gì đó. . . . . .” Ngược lại cô đã từng nếm thử, đáng tiếc cuối cùng thiếu chút nữa đem người chơi khác cho trói chặt, còn bị tịch thu cả cuộn len. . . . . .

“Bí quyết?” Thiếu niên nhún vai một cái,: “Suốt đường cứ đi về bên trái thôi, hoặc là trực tiếp nhảy lên tường, như vậy co thể nhìn rõ ràng mọi thứ rồi.”

Hiện tại, cô quyết định kết hợp cả hai.

Nhảy lên tường khó khăn?

Trước kia đối với cô quả thật là như vậy, nhưng bây giờ. . . . . . Ha ha ha a!

Lúc này, cô gái cảm thấy cực kỳ không có ngươghi xung quanh không có ai, chỉ thấy cô hít một hơi thật sâu, rồi sau đó đập một đấm lên tường ( đập cái hố rồi bước lên là lên được chứ gì, cô thật là quá thông minh! ), “Rầm!” sau một tiếng vang thật lớn , cô gái nhìn vách tường bị chính mình trực tiếp đấm thành mảnh vụn mảnh vụn, lệ rơi đầy mặt. . . . . . Cái này. . . . . . Cái này. . . . . . Hình như nhảy lên tường cũng không cần rồi, cô trực tiếp đập tường là tốt rồi. QAQ tại sao trước đó cô không nhận Lang Nha bổng Esther đưa tới? !

# cảm giác không đúng chỗ nào #

Nhưng mới như vậy vừa nghĩ, một màn làm người ta kinh ngạc xảy ra —— bùn đất vốn là bị cô đập bể trên mặt đất,lại có thể tự nhiên di chuyển dung hợp lại với nhau, một lát sau, mặt tường sống lại,giống như là những con quái vật lần trước vậy.

Ngay sau đó, Mạc Vong thử lại mấy lần, nhưng kết quả đều là như vậy.

Trong lòng cô mơ hồ hiểu ra điều gì đó, vì vậy vẫn lựa chọn phương pháp ban đầu, sau khi nhảy lên tường, bắt đầu đi dọc theo phương hướng phía bên trái . Cô một lần nữa lại cảm thấy, tăng thêm khả năng nhanh nhẹn chính là lựa chọn sáng suốt, nếu không tại sao có thể đi trên tường như giẫm trên đất bằng như vậy.

Mà lúc này, mọi người bị tách ra rồi bị bao vây trong mê cung, cũng rối rít bắt đầu hành động.

Nhưng là, có một người ngoại lệ.

Người này dùng một loại tư thế có thể nói yếu ớt, ôm đầu gối mà ngồi núp ở trong góc.

Vũ khí lạnh lẽo lẳng lặng nằm bên cạnh, rõ ràng sắc bén như vậy nhưng lại không lóe ra ánh lạnh sắc bén.

Bởi vì nó bị bao phủ bởi bóng tôí vô cùng thâm trầm .

Không lóe nên nổi một tia sáng.

Một đoạn trí nhớ đã lâu bị bóng tối xảo quyệt hấp dẫn, một lần nữa tàn nhẫn hiện lên trong đầu.

——”Trả lại cho tôi!”

——”Muốn không? Vậy thì đuổi theo tao đi ! Tới đây!”

——”Van xin bà , trả lại cho tôi!”

——”Tới đây đi, tao đứng ở chỗ này, không tới tao sẽ ném nó đấy!”

——”Đừng!”

Vì vậy, bị lừa vào một gian phòng đen như mực.

“Rắc rắc” sau một tiếng vang nhỏ, đứa trẻ vĩnh viễn bị ở lại trong bóng tối.

Lúc đầu là mờ mịt, ngay sau đó là sợ, rồi sau đó là kêu gào, những quả đấm non nớt liều mạng nện lên cánh cửa gỗ kiên cố.

Cổ họng khóc đế khàn cả đi, trên bàn tay nho nhỏ tràn đầy máu tươi, nhưng thủy chung không nhận được được bất kỳ lời đáp lại nào.

Không, vẫn có lời đáp lại.

Người đứng ở cửa truyền đến tiếng cười lạnh rất nhỏ, dường như không thể nghe thấy.

Đứa trẻ không kêu cứu, mặc dù tuổi rất nhỏ, nhưng vẫn nghe được kia hàm nghĩa trong tiếng cười —— mày cứ như vậy đi chết đi!

Cứ như vậy bị nhốt ước chừng một ngày.

Đối với người bình thường mà nói, đây chỉ là khoảng thời gian rất ngắn ngủi, nhưng nếu như là một đứa bé?

Thật là là một khoảng thời gian dài đến nhường nào.

Sau khi được thả ra, đứa bé được trị liệu vô cùng chu đáo, vết thương trên tay rất nhanh sẽ khép lại, nhưng còn tâm hồn thì sao đây?

Người bắt đầu kia dường như từ sau việc đó đã rút ra được kinh nghiệm.

Lần sau khi bị nhốt vào trong bóng tối thì những thứ đứa trẻ có thể đụng tay đến đều là những vật mềmmại, không có gì có thể gây tổn thương,nhưng bóng tối lại càng thêm dày đặc.

Một lần.

Một lần.

Lại một lần nữa.

——”Nghe cho kỹ, không thể nói ra nhé.”

——“. . . . . .”

——”Nếu như nói ra ngoài, sẽ có hậu quả gì, mày biết mà.”

——“. . . . . …”

Đứa trẻ trầm mặc gật đầu một cái.

Cho đến khi người được đứa bé gọi là”Ba” trở về nhà tình cờ phát hiện, mới hoàn toàn đem đứa trẻ thoát khỏi cái từ “Cơn ác mộng” này. Một ngày kia, có rất nhiều người bị trừng phạt, trừ người nên bị trừng phạt chân chính.

Cho tới hôm nay, dù đã lớn lên nhưng đứa trẻ vẫn nhớ âm thanh cười lạnh kia như cũ, rõ ràng giống như chỉ vừa mới xảy ra hôm qua, gần ở ngay bên tai.

Nhưng là, bà ta lại vẫn sống rất tốt.

Bởi vì bà ta làem gái họ của mẹ,là người vợ thứ hai của “Ba”.

——”Thật xin lỗi, ba đã không bảo vệ con thật tốt.”

——“. . . . . .”

——”Về sau, chuyện như vậy sẽ không bao giờ xảy ra nữa.”

——“. . . . . .”

Vậy mà, ba à, nó đã từng xảy ra, không phải sao?

Trí nhớ vang vọng , mọi ngoác ngách, ánh sáng hắc ám dường như ngày càng nồng đậm.

Đột nhiên ở giữa, chỗ người nọ dựa vào, mặt tường có chút rung rung lên, giống như nước được đun sôi, bốc lên bọt khí “Ừng ực ừng ực” . Một giây kế tiếp, chuyện đáng sợ xảy ra, bùn đất giống như có ý thức, giống như kẻ săn mồi quỷ quyệt vào ban đêm trong rừng rậm, yên tĩnh mà chậm rãi từng chút một chút xíu ngọ ngậy tiến về phía trước. . . . . .

Rốt cuộc, đem bóng người đang ôm đầu cắn nuốt toàn bộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.