Có thể hiểu được loại tâm tình này sao?
Giống như tự đổ sơn vào người trước mặt gấu bắc cực, sau đó nó liền biến thành gấu ngựa. . . Ý nghĩ của Mạc Vong giờ phút này đại khái là như vậy.
Cho nên nói, vì sao Esther lại trở thành thầy thể dục của bọn họ chứ!
”Này, sao lại thế?” Thạch Vịnh Triết đứng bên cạnh cô nhỏ giọng hỏi.
Mạc Vong không biết làm sao quay đầu trả lời: “Tôi tôi tôi tôi tôi cũng không biết!” Thân ái, hoàn toàn không nghe nói qua chuyện này được chứ?
Khi nói, Esther còn đứng cách đó không xa bỗng đi tới trước mặt mọi người. Khác với lần gặp mặt lúc trước, hắn mặc một bộ đồ thể thao màu đen không biết lấy từ chỗ nào. Nhưng mà, Mạc Vong cảm thấy. . . Có thể mặc quần áo thể thao mà không khác gì mặc âu phục, người này đúng là một nhân tài.
Thanh niên tóc bạc mắt xanh trong mắt cô gái, ở trong mắt người khác tuy rằng gương mặt hơi giống người phương tây, nhưng có tóc đen, mắt đen và da vàng giống như mọi người. Tuy diện mạo anh tuấn hơn người, nhưng không hề có biểu cảm gì, bị đôi mắt sâu thăm thẳm kia nhìn chăm chú, các thiếu nữ trẻ tuổi thậm chí sẽ có loại ảo giác —— người đứng trước mặt không phải người mà là máy móc.
Cho nên nói, giống như lúc trước Mạc Vong sợ hãi Esther, trên người hắn thật sự tồn tại hơi thở “người lạ chớ lại gần”, không, có lẽ còn có càng nhiều khí chất mà cô không thể lý giải, chỉ là loại khí chất này ở trước mặt “ma vương bệ hạ”, luôn nhanh chóng tiêu tán vô hình, cho nên thái độ đối đãi của cô với thanh niên bất giác đã trở nên vô cùng tự nhiên.
Mà các bạn nhỏ khác, dường như không may mắn như vậy —— bọn họ đều sợ ngây người, cho nên bất giác đều im lặng, một đám nghiêm chỉnh đứng tại chỗ, nhưng so với nói là binh lính chờ điểm danh, chẳng bằng nói là một con lợn nhỏ chờ bị làm thịt.
Nhưng vào lúc này, tiếng chuông lên lớp rốt cuộc vang lên.
”Tôi là giáo viên thể dục của các em.” Thanh niên lên tiếng, giọng nói vô cùng hợp với bề ngoài của hắn, tản ra sự lạnh lẽo nồng đậm một cách tự nhiên, nhưng mọi người ở đây (cho dù người nhìn thấy hắn lần đầu tiên) đều cảm thấy tiếng nói này vô cùng hợp với hắn, giống như trời sinh vốn là như thế.
”Các em có thể gọi tôi là thầy Ngải.”
Nghe đến đó, Mạc Vong cảm thấy phải giơ ngón tay cái trước sự uyên thâm của tiếng Trung, may mà có họ “Ngải”, thật sự là quá tốt TAT. (Esther dịch sang tiếng Trung là Ngải Tư Đặc)
Nhưng nói đi thì nói lại, nếu tên người này là “Kenneth” (Khẳng Ni Tư), chẳng lẽ phải tự giới thiệu họ là “Khẳng” (đồng ý) sao? Cảm giác bị đùa giỡn đập vào mặt. . .
”Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ huấn luyện các em. Để các em trở thành. . .” Esther ngừng một chút, nói tiếp, “Đủ tư cách. . .” Lại ngừng, “Học sinh.”
Mạc Vong rơi lệ đầy mặt, cô nghĩ mình đã thành công điền nốt câu nói kia, có lẽ là “Để cho các em trở thành thuộc hạ đủ tư cách của ma vương bệ hạ”? Đừng đùa! Mọi người rõ ràng là bạn học được chứ? Hơn nữa, đừng bồi dưỡng tay sai của ma tộc trong xã hội bình thường, đây không phải là làm chuyện xấu sao?
”Hiện tại đứng nghiêm cho tôi.”
Mọi người vội vàng xếp hàng.
Rồi sau đó, chỉ thấy khí áp trên người Esther càng thấp.
”Đây là thứ mà các em gọi là 'đứng thành hàng' sao? Lung tung lộn xộn, không có kết cấu.”
Mọi người: “. . . . . .” TAT Thầy giáo, lần nào chúng em cũng đứng như vậy mà.
”Hiện tại tất cả nghe theo sự chỉ huy của tôi! Ba người đứng đầu, bước ra khỏi hàng; thứ hai. . .”
Dưới sự áp chế mạnh mẽ của thanh niên, các học sinh nghiêm túc xếp hàng theo thứ tự, ngay cả những kẻ hay gây sự cũng không nói nửa lời, nhưng. . . vấn đề là. . .
Mạc Vong rơi lệ đầy mặt nhấc tay: “Thầy, thầy Ngải, vì sao không có vị trí của em?” Đúng vậy, hiện tại đội ngũ ở sân thể dục là thế này, bên trái một đám, bên phải một người —— cô chính là đứa bé xui xẻo ở bên phải.
Esther quay đầu, bởi vì trong lòng nhớ kỹ lời cô gái nói lúc trước —— “Nghe rõ đây, ở trước mặt những người khác tuyệt đối không được hành động kỳ quái, đây là mệnh lệnh!”, hắn không hành lễ, nhưng ngữ điệu vẫn cung kính: “Loại huấn luyện mệt nhọc này, không phù hợp với người tôn quý như ngài.”
Mạc Vong: “. . . . . .” QAQ Xin đừng kéo thù hận cho tôi!
Các bạn nhỏ: “. . . . . .” TAT Vậy thì phù hợp với chúng tôi sao! Cho dù là họ hàng cũng đừng thiên vị như vậy, kháng nghị! Kháng nghị! Kháng. . . Thầy ơi chúng em sai rồi! ! ! Xin đừng nhìn em. . .
”Tôi tôi tôi có thể!” Để tránh trở thành kẻ thù chung của mọi người, Mạc Vong vỗ ngực nói, “Em khỏe lắm, để em tham gia đi, thầy Ngải! Khụ khụ khụ. . .” Vỗ mạnh quá không cẩn thận bị sặc QAQ.
”Nhưng. . .”
”Xin thầy đó!”
Esther thở dài: “Tôi hiểu. Vậy thì. . .”
Cuối cùng, Mạc Vong được đứng giữa đội ngũ, dường như làm vậy có thể khiến đối phương yên tâm, cô thực sự không có sức châm chọc, thế giới hòa bình như vậy, nữ sinh bình thường (?) như cô, có thể gặp nguy hiểm gì chứ!
”Tất cả chạy bộ 800m.”
“. . . . . .”
”Hả?” Rốt cuộc có người lên tiếng.
Tiếng nói vừa vang lên, giống như mở đầu, các học sinh liên tiếp nói, dù sao không phải có thứ gọi là. . . Đúng rồi, pháp không trách trúng. [1]
”Thầy ơi, sẽ chết mất.”
”Đúng vậy, trước đây chúng em chỉ chạy 400m.”
”Đúng vậy, thầy Ngải, thầy mới tới sao?”
”900m.”
“. . . . . .”
”Thầy. . .”
”1000m.”
“. . . . . .”
”Nếu vẫn không di chuyển thì cứ chạy cho đến hết giờ đi.”
“. . . . . .” QAQ
Mọi người rơi lệ đầy mặt chạy đi, Mạc Vong xen lẫn trong đó, thắm thiết cảm giác được cái gọi là “kẻ địch chung”, a a a a ánh mắt mọi người đừng nóng bỏng như vậy, cô chịu không nổi!
”Mạc Vong.” Có người nhỏ giọng gọi.
”Hả?”
”Cậu không thể xin anh họ tha cho bọn mình sao?”
”Đúng vậy, đúng vậy. . .”
Những người khác đồng thời nói.
”Được rồi, các cậu không thấy ngay cả kẻ ngu ngốc này cũng không được buông tha sao?” Thạch Vịnh Triết cười lạnh một tiếng, nói.
Mạc Vong phản bác theo quán tính: “. . . Ai là kẻ ngu ngốc chứ!”
”Rõ ràng có thể đứng nghỉ lại còn muốn chịu tội cùng mọi người, không phải ngu ngốc thì là gì?”
”Cậu. . .” Ôi, đợi đã, hắn vừa nói lời này xong, ánh mắt của những người khác tốt hơn rất nhiều, ảo giác ư? Người này chẳng lẽ có ý tốt nên. . .
”Đừng ngây người nữa, ngu ngốc!” Thiếu niên tóm lấy tóc đuôi ngựa của cô gái. . . Ừm, sờ rất thích.
“. . . Buông ra!” Quả nhiên, người này chính là tên khốn! Cũng không phải người tốt gì!
”Nhưng mà, 1000m thật sự không thành vấn đề sao?” Tô Đồ Đồ đi sau Mạc Vong rơi lệ đầy mặt, “Hôm nay tớ còn có thể còn sống về nhà sao. . .”
Lâm Lâu đẩy mắt kính, rất lạnh nhạt đáp lại: “Theo lý luận, cậu sẽ không chết, cùng lắm mệt đến lè lưỡi thôi.”
”Tiểu Lâu, cậu. . .”
Lâm Lâu nhìn về phía Mạc Vong: “Em họ của thổ hào, thật sự không thể giúp tớ miễn học thể dục sao?”
“. . . Việc này sao có thể làm được chứ!” Dù có thể cũng không thể nói “có thể”, tuyệt đối sẽ bị những người khác phiền chết !
Lúc này, có nam sinh lên tiếng.
”Nhưng mà, vừa rồi là kẻ ngốc nào nói hả? Làm hại 800 biến thành 1000.”
Người nói chuyện đúng là đứa nhỏ xui xẻo nói Mạc Vong có khuôn mặt “không có bạn trai”, hắn tên là Trương Xã, không xấu tính nhưng bởi vì hơi ngốc lại mồm miệng bộc tuệch đắc tội người khác nên từ nhỏ đã có biệt danh “lưỡi dài“.
”Không phải là cậu sao?”
“. . . A! Này, sao đánh tôi chứ!”
”Đừng nháo, sắp chạy đến chỗ thầy Ngải rồi!”
“. . . . . .”
Mọi người quyết đoán im lặng, chạy bộ chạy bộ.
Không thể không nói, tiềm năng của con người quả là vĩ đại, cuối cùng gần như tất cả mọi người trong lớp đều chạy hết 1000m, tuy rằng ai ai cũng thở hổn hển như trâu già, đáng tiếc, Esther cũng không vì vậy mà tha cho bọn họ, sau đó còn như vậy lại như vậy như vậy. . .
Vì thế, sau khi tiết học này kết thúc, thanh niên đạt được một danh hiệu quang vinh —— giáo viên ác ma!
Trên phương diện nào đó, Mạc Vong cảm thấy bọn họ nói đúng rồi.
Tiết tiếp theo, bởi vì có sự đối lập, các học sinh đều nghe giảng vô cùng nghiêm túc.
Học sinh: không bao giờ muốn học thể dục nữa, các giáo viên khác đều là người tốt, ít nhất chưa từng giày vò chúng ta đến chết. . . TAT
Giáo viên: các học sinh lại nghiêm túc như vậy, rất cảm động, rất cảm động, mình lại giảng kỹ hơn một chút. . . QAQ
Cho nên, đây xem như tất cả đều vui vẻ sao?
[1] Khi hành vi có tính quần thể, cho dù trái pháp luật thì pháp luật cũng khó xử lý.