Lại ví dụ như ——
“Esther! Cái tên khốn kiếp chỉ biết nịnh hót!”
“. . . . . . Tiền bối.”
“Cùng bệ hạ khiêu vũ rõ ràng phải là ta!” Thiếu niên mặc âu phục màu trắng thắt cà vạt tím tức giận đến giơ chân.
Mà bên cạnh hắn, thiếu niên cũng mặc âu phục màu trắng nhưng thắt nơ xanh lam lại trực tiếp đi về phía trong góc.
“Này, Thain, ngươi muốn làm gì?”
Thiếu niên quay đầu lại, vô tội trả lời: “Cùng bệ hạ khiêu vũ, tiền bối Esther chắc cũng không ngăn cản đâu.”
“. . . . . .” Đây cũng là một kẻ khốn khiếp biết thừa lúc vắng mặt mà chen vào ! Không đúng,: “Đợi chút, vậy ta cũng đi!”
Đáng tiếc, kết quả lại biến thành. . . . . .
“Esther! Để Grays trên chân của anh!”
“. . . . . . Vâng”
“Tiểu Tỷ Tỷ bệ hạ, thật là ý kiến hay! Để tôi tới giúp tiền bối cởi giày!”
“Này, đợi chút, không cần a a a! ! !”
Vì vậy, hai vị thanh niên cứ như vậy nhảy lên nhau “Hình như có chỗ nào không đúng, mà lại giống như tất cả đều rất đúng” mà khiêu vũ, mặc dù hình như hai người cũng không quá vui.
Mà những người còn lại. . . . . .
Thiếu niên tóc vàng quỳ một chân trước mặt cô gái: “Tiểu Tỷ Tỷ bệ hạ, có thể cùng ta khiêu vũ không?” Không thể không nói, hắn thật là đem bản lĩnh “Thừa lúc vắng mặt mà chen vào” phát huy đến cực hạn.
“À?”
Đáng tiếc. . . . . .
Một cái tay đưa ra, lặng lẽ xốc cổ thiếu niên tóc vàng về đằng sau.
“Ai ai? Tiền bối Grays?”
“Ha ha ha ha ha, đi chung với ta đi! ! !”
“. . . . . . Ah?”
Tình huống hình như cứ như vậy càng trở nên hỗn loạn.
Để tránh cho mình cũng “Bị buộc gia nhập” , Mạc Vong vừa cười vừa liên tiếp lui về phía sau, sau khi chạy rất xa, cô đột nhiên cảm thấy chân có chút mát mẻ, vừa cúi đầu mới phát hiện ra mình lại quên mang giày rồi.
“Cậu bị ngốc sao?”
“. . . . . .”
Vừa quay đầu lại, thiếu niên mặc quân phục màu xanh dương đang nghiêm mặt nhìn cô.
“Tôi không có!”
“Không phải vậy thì giày của cậu đâu?”
“Dĩ nhiên ở đây. . . . . .” Ah? Cô gái chăm chú nhìn xuống, ngay sau đó lệ rơi đầy mặt. Đôi giày cô mới đặt ở trong góc nhưng sau sự việc hỗn loạn vừa rồi chẳng biết đã bị xéo vào trong sàn nhảy từ lúc nào, rồi sau đó bị đá qua đá lại liền biến mất. . . . . . Đừng làm rộn! Cô vẫn còn muốn giữ tạo hình này đấy?
“Thật là.” Thạch Vịnh Triết thở dài, người này không thể không mơ hồ như vậy sao? Khi còn bé xem phim rơi giầy còn chưa tính, cũng lớn như vậy rồi còn không sửa? Không sai, mới vừa rồi do bất hạnh bị kéo đi một góc khác, rồi bị đùa nghịch thành dạng này dạng kia, nên hắn căn bản không có thấy cảnh cô gái khiêu vũ, ừ, đây rốt cuộc là may mắn hay là bất hạnh đây?
“Cũng không phải tôi cố ý.”
Thiếu niên nhìn chăm chú vào gò má phồng lên của cô gái, lần nữa thở dài, ngay sau đó cúi người xuống, một tay bế cô lên theo kiểu công chúa.
“Ah? Cậu làm cái gì vậy?”
“Chớ lộn xộn, tôi dẫn cậu đi tìm giầy.” Thiếu niên luôn bị Tiểu Thanh Mai ôm theo kiểu công chúa hình như rốt cuộc cũng tìm được cơ hội “Đáp lễ” , trong lòng hắn có chút kích động đến lệ rơi đầy mặt.
“À?”
“Trong phòng thay đồ của nữ sinh chắc có chứ?”
“Ừ.” Mạc Vong gật đầu một cái, không giống với nam sinh, do phải phối hợp với đồng phục học sinh nên nữ sinh cũng cần có giày da, cho nên khi đến tiết thể dục, lúc cần quần áo và giầy thì đều sẽ đặt trong phòng thay đồ, mỗi người có một cái tủ nhỏ, mặc dù diện tích không lớn nhưng chứa những thứ này thì cũng đủ rồi, hôm nay vừa khéo cô cũng mang theo chìa khóa.
“Vậy đi thôi.”
“Ừ. . . . . .Nhưng mà cậu chỉ cần cõng tôi thôi.” Cô gái cảm thấy ở trước mặt mọi người mà bày ra tư thế như vậy thật sự có chút xấu hổ, có lẽ là bởi vì lúc trước Esther đã lưu lại bóng ma trong lòng cô. . . . .
“Thật phiền phức.” Thiếu niên nhẹ nhàng lầm bầm một tiếng, đôi tay di chuyển một chút, cô gái liền “Loạt xoạt loạt xoạt” lăn đến trên lưng của hắn,: “Nắm chắc.” Cũng phải khen “Linh hồn dũng giả” một chút , nếu không tại sao hắn có thể soái như thế được?
“Biết rồi!” Cô gái xấu xa vươn tay hung hăng nắm chặt cổ của Tiểu Trúc Mã: “Như vậy đã được chưa?”
“. . . . . . Cậu muốn mưu sát sao? !”
“Đúng vậy!”
“. . . . . .”
Không bao lâu sau, mặt thiếu niên đã đỏ ửng.
Một mặt, đích xác là bởi vì thở không nổi; mà một mặt khác. . . . . .Là bởi vì tư thế của bọn họ, nên nửa người trên của cô gái đang gắt gao dán vào lưng hắn, mặc dù đã là mùa thu, nhưng cân nhắc đến tình huống buổi tối, hai người mặc quần áo cũng không thể nói dày, hơn nữa. . . . . . Khụ khụ khụ, ở cái tuổi này, cô gái coi như không đặc biệt “Vĩ đại” , cũng tuyệt đối không phải “Sân bay” hay là “Bàn chà” trong truyền thuyết, lúc ban đầu thiếu niên còn chưa kịp phản ứng, nhưng mà một khi ý thức được điểm này, cả người đều không tốt, chỉ là đi bộ cũng thiếu chút nữa phát bệnh sốt rét.
Mà Mạc Vong ý thức được Thạch Vịnh Triết càng chạy càng nhanh, càng chạy càng nghiêng, càng chạy càng run, còn tưởng rằng mình xiết hắn sắp hỏng, bị dọa đến vội vàng buông lỏng tay ra: “Này, cậu không sao chớ?” Nhưng không biết trời xui đất khiến giúp bản thân tránh khỏi một cuộc bi kịch.
“. . . . . . Không có việc gì.” Giọng nói thiếu niên có chút khàn khàn, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, lại mơ hồ có chút mất mác.
Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, ở cái tuổi này, tâm tư thiếu niên và thiếu nữ đều rất khó nắm bắt.
Nhưng vào lúc này,ở cửa có người rất vô lương tâm hô lên: “Này, A Triết, trang phục hôm nay của cậu là Bát Giới sao?”
“Hả?”
“Trư Bát Giới cõng. . . . . . Khụ khụ khụ thôi!”
“Câm miệng!”
“Ha ha ha ha, hắn ngượng ngùng!”
Thiếu niên trong tiếng cười vang của mọi người, bất đắc dĩ bước nhanh hơn, rốt cuộc sau khi đi ra khỏi hội trường, hắn thở phào một hơi vào gió đêm, cắn răng nói: “Đám khốn kiếp kia!” Không biết nói như vậy rất lúng túng sao? Không, phải là biết mới nói, thật là quá • vô • lương• tâm • rồi !
“Đúng mà!” Cô gái gật đầu đồng ý,: “So với sức lực của tôi còn tốt hơn!”
“. . . . . . Trọng điểm ở chỗ này sao? !”
“Nếu không thì sao ?”
“. . . . . .” Thạch Vịnh Triết lặng lẽ kìm nén, cũng không thể nói trọng điểm chính là “Cậu là vợ tôi” chứ? Lời như thế. . . . . . Không nói ra được!