Cứu Thế Đi Nhân Vật Phản Diện

Chương 122: Chương 122: Ma vương bệ hạ và thỏ




Editor: Nguyetvansuong

Đựng trong hộp chính là hai con thỏ rủ tai xuống.

Một con đen nhánh, một con trắng thuần, một thỏ trong miệng ngậm một cọng cỏ, chậm rãi nhai nhai, lông xù mềm mại ấm áp dồn lại một chỗ, mũm mĩm đến mức gần như không thấy được miệng và mắt.

Mạc Vong vừa nhìn đã cảm thấy yêu thích, vươn tay càng không ngừng sờ tới sờ lui, nhưng từ từ, nét mặt sung sướng trên mặt thu lại: “Nhưng...... Cậu biết......” Mặc dù cô rất muốn nuôi bọn nó, nhưng mà...... Sợ rằng nuôi không sống.

Sau khi bố mẹ rời đi, cô cảm thấy rất tịch mịch cũng từng thử nuôi dưỡng qua một ít động vật.

Ví dụ như mèo hoang nhặt được ở dưới lầu, cún con người ta ôm tới từ phụ cận, mặc dù không dám nói khiến chúng nó trôi qua còn thoải mái hơn so với người, nhưng Mạc Vong thật sự là rất dụng tâm chăm sóc —— bởi vì từ nhỏ đã không được cho phép nuôi những thứ này, cho nên cô là thật sự rất vui vẻ. Đáng tiếc, hoàn toàn không được. Nuôi nuôi, không biết thế nào tinh thần mèo con cún con liền thay đổi kém, ấm ức nhìn đáng thương cực kỳ, mang đi gặp bác sỹ thú y cũng không có cách gì tốt, sau lại...... Bọn nó liền tự chạy mất.

Hình như cũng không phải là ý định lúc đầu, nhiều lần lúc về nhà cô còn chứng kiến mèo con hoặc là cún con quanh quẩn bên cạnh, thấy cô còn dừng một chút, hình như là muốn tới đây, nhưng cuối cùng vẫn là xoay người chạy xa.

Sau khi trải qua hai lần như thế, cô gái phát giác một chuyện —— cô không có biện pháp nuôi động vật.

Hoặc là nói, động vật không có cách nào sinh sống ở bên người cô.

Đã như vậy, cô cũng không gieo họa bọn nó.

Cũng chính là vì vậy, lúc thấy bên cạnh tên Thạch Vịnh Triết ngu ngốc kia có nhiều động vật như vậy thì cô thật ra cũng len lén có ước ao ghen tị.

“Tôi đã hỏi Ni Tư rồi.” Thạch Vịnh Triết duỗi ngón tay ra chọc chọc đầu thỏ, vốn là động vật nhỏ ôn thuận đột nhiên nhổ cỏ trong miệng ra, quay đầu lại liền muốn cho hắn một miệng răng —— duyên của hắn với động vật vẫn còn kém như vậy! Hắn vừa trêu chọc thỏ, vừa nói tiếp, “Nó nói, như vậy sợ rằng là bởi vì ma lực.”

“Ma lực?”

“Ừ.” Chàng trai gật đầu một cái, thánh thú Ni Tư của hắn mặc dù không có tác dụng trực tiếp gì ở phương diện chiến đấu, nhưng thân là “Thư viện di động”, kiến thức hiểu biết hỗn tạp mà phong phú, “Trước khi trở thành Ma vương, hình như cậu không có cách nào tự thân khống chế ma lực, có lúc nó sẽ không tự chủ được tràn ra. Mà động vật lại cực kỳ nhạy cảm, nhất là động vật nhỏ có sinh mệnh lực yếu ớt. Bọn nó chỉ là sợ bị ma lực của cậu ảnh hưởng, mới có thể như vậy.”

“...... Tôi thật sự là đã tổn thương bọn họ sao?” Mặc dù sớm có suy đoán như vậy, nhưng phát hiện là sự thật lại là một chuyện khác.

“Cũng không phải là cậu cố ý.” Chàng trai rút tay về vuốt vuốt đầu cô gái, vào giờ phút này, hắn chính là muốn làm như vậy, “Hơn nữa, cuối cùng bọn nó cũng không có chuyện sao?” Mặc dù mèo con cùng cún con cũng chạy đi, nhưng hắn biết, sau đó cô ở trong khu vực chung quanh hỏi người có muốn nuôi động vật hay không, cho đến khi bọn nó thật sự được người tốt bụng mang về nhà, lại đưa các loại đồ chơi cùng đồ ăn trong nhà không cần nữa đi, mới an tâm mà buông chuyện này xuống.

Chăm nuôi động vật nhỏ không phải một chuyện bình thường, tính mạng của bọn nó so với loài người thật sự là kém quá nhiều, ngắn thì không kể được, lâu là mười mấy thậm chí hơn mười năm. Làm chủ nhân nghênh nó về nhà thì ý nghĩa liền đầu vai gánh một phần trách nhiệm —— trách nhiệm chăm sóc nó từ sinh ra đến cái chết.

“Này, cậu mới vừa sờ qua thỏ!” Mạc Vong một phát vỗ tay trộm của người nào đó, bất mãn đầy cổ đầy mặt, “Sờ loạn nữa cẩn thận tôi......” Vốn là muốn nói “Nhét vào thùng rác”, nhưng nghĩ đến người này đang tặng quà cho cô, lời như vậy liền bất kể như thế nào cũng ngại nói ra, vì vậy cô ho nhẹ một tiếng, yên lặng chuyển đổi đề tài, “Cậu đã biết, như vậy......”

Thạch Vịnh Triết không biết mình đang ở lằn ranh bị ném vào thùng rác, hơi đắc chí nói: “Bọn nó không phải thỏ bình thường.”

“Hả?”

“Là mấy ngày trước lúc ra đường, Yoja chú ý tới, có lẽ là bởi vì thường đánh nhau, nó rất nhạy cảm đối với cái loại hơi thở này.” Thật ra thì hắn có chuyện chưa nói, thật ra quà muốn tặng cho tiểu thanh mai từ rất sớm liền chuẩn bị tốt rồi, là một hộp lớn các loại động vật mà hắn tốn thời gian mấy tháng của mình từ từ điêu khắc ra, mặc dù thoạt nhìn cũng chỉ có chút tốt ở bề ngoài nhưng lại đủ thành tâm, chàng trai thậm chí chuẩn bị xong một cái giá cho cô trưng bày. Đáng tiếc, lúc biết “Ma vương bệ hạ biến mất” thì bởi vì hắn quá mức kích động khiến ma lực nổ tung, trực tiếp nghiền tượng gỗ đặt ở trên tay thành phấn vụn, sau đó điêu khắc một lần nữa đã không kịp, cho nên mới phải đi ra ngoài mua lần nữa.

Như là trời đất xui khiến, có một cảnh ngộ khác.

Sau khi được “Angry bird” gợi ý liền đi cửa hàng thú cưng, Thạch Vịnh Triết trước tiên liền chú ý tới hai con thỏ này lạc lõng ở trong lồng tre, khổng lồ trong lồng tre, bọn họ chiếm một bên, bốn năm con thỏ nhỏ khác chen chúc tại bên kia, giống như loại tử địch cả đời không qua lại với nhau. Lúc ấy hắn đã hứng thú, sau lại nghe Yoja nói, đây là bởi vì bọn nó trời sinh có ma lực, mặc dù yếu ớt, nhưng cũng không chung đụng với loài mình. Hơn nữa vì nguyên nhân “Linh tính mười phần”, tính cách của bọn nó có chút cổ quái, đối mặt với vài vị khách thấy có chút ngứa mắt tới sờ lông, thật đúng là có thể há miệng liền cắn, nghiễm nhiên hai con”Bá Vương thỏ“.

Ông chủ có lòng muốn xử lý, lại đụng phải chàng trai thật lòng muốn mua, một dao chặt đứt...... Không đúng, là hai dao, thế là bọn nó biến thành quà tặng chàng trai.

Mà bốn con thánh thú còn lại hiển nhiên đối với hai con”Tiểu đệ mới” này rất có hứng thú, thỉnh thoảng đi một vòng quanh bọn nó, xoa xoa lông cuồn cuộn cầu, thậm chí còn nói muốn dạy bọn nó thật tốt, tranh thủ khiến chúng nó học tập tốt, cố gắng trở thành”Thánh thú mới“. Dĩ nhiên, cái mục tiêu này là cực kỳ khó khăn, nhưng ít ra, hai con thỏ này mặc dù có thể tham ăn có thể lôi kéo, nhưng tuyệt đối sẽ không ăn bậy bạ, gây thêm phiền toái cho tiểu thanh mai nhà hắn.

Khụ, đáng thương cho hắn bao nhiêu lần không nhịn được nghĩ hiến vật quý nha, hiện tại cuối cùng thành công, được gọi là một người đắc ý, sẽ chờ hưởng thụ ánh mắt “Cảm động” của người khác, khụ khụ khụ, dĩ nhiên, nếu như cho thêm chút gì khác hắn sẽ không để ý.

Chàng trai rũ mắt, làm một bộ tư thái bề ngoài kín kẽ bên trong rất chảnh chứ chờ được “Ôm bắp đùi“.

Chờ cả ngày...... Không đợi được.

Hắn vừa ngẩng đầu, phát hiện cô gái đang cùng thỏ chơi đến vui vẻ. Đặc biệt là thích cắn hai con thỏ, một con ngồi trên đầu cô, một con ngồi trên vai cô, trong miệng cũng ngậm một cọng cỏ, nhai. Cô lại chạy đến trước gương, thỉnh thoảng vươn tay hướng lên trên vỗ vỗ, lại hướng bên trái vỗ vỗ, cười đến mức còn rực rỡ hơn so với ánh nắng.

Thạch Vịnh Triết: “......” Này! Không cho mang theo qua cầu rút ván như vậy đó a! Thật là quá đáng!

Chỉ là......

Sắc mặt chàng trai lại hòa hoãn lại.

Nhìn chăm chú vào cô gái trong kính hồn nhiên không biết hắn đang nhìn này, nhìn chăm chú vào nụ cười trên mặt cô phát ra từ nội tâm vui vẻ này, rất rộng rãi cảm thấy như vậy không tồi.

Tặng quà nha, vốn chính là vì để cho cô vui vẻ.

Nếu đạt thành mục đích, dĩ nhiên nên không có tiếc nuối...... Không, thật ra thì vẫn là có chút.

Thôi.

Hắn bất đắc dĩ giật giật khóe miệng, xoay người lặng yên không một tiếng động đi tới hướng ban công, vì cho cô vui mừng, lần này Thạch Vịnh Triết chỉ tặng thỏ, trong nhà còn có chút mua thực chậu nước bình nhà cầu các loại đồ vật, luôn luôn đều lấy tới mới phải.

“A Triết!”

Sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng kêu giòn giã.

“Cái......!” Chàng trai đột nhiên bị ôm lấy trong nháy mắt mặt đỏ, đôi tay khua trái khua phải không biết nên đi hướng nào, rốt cuộc quyết định muốn ôm eo nhỏ một phen thì cô gái cũng đã chạy...... Chạy...... Chạy...... Còn sáng loáng mà cười nói, “Cám ơn cậu!”

“...... Không, không có gì.” Ôm thêm một lúc nữa thì cũng không việc gì đâu!

“Thật không hỗ là bạn tốt!” Mạc Vong vui mừng dùng lực mạnh vỗ vỗ lưng chàng trai, “Ban đầu tôi thật sự không nhìn lầm người!”

Thạch Vịnh Triết bị đánh đến gần hộc máu: “......” Bọn họ gần như là vừa sinh ra nhận biết chứ? Vẫn còn có vấn đề nhìn lầm hay không sao? Rồi sau đó hắn mới phát giác ra hình như suy nghĩ chuyện này không có chút ý nghĩa nào, chỉ có bất đắc dĩ nâng trán, “Cậu thích là tốt rồi.”

Đáp lại hắn là một nụ cười sáng lạn hơn.

Cô gái vui mừng nhướng mày hận không được chiêu cáo thiên hạ: tôi cũng có thú cưng á! Tôi rốt cuộc có thể nuôi thú cưng á!!!

Phần vui mừng này thậm chí khiến cho cô trong thời gian ngắn hoàn toàn quên mất chuyện đàn anh Lục, cho đến khi Mal Đức và Thain mỗi người ôm một con thỏ đi tắm rửa sạch sẽ, mà cô cũng chuẩn bị xong lồng thỏ khổng lồ, mới lần nữa nghĩ tới.

Cô chợt vỗ trán của mình, thầm nghĩ mình trả thật là ngu ngốc, chuyện quan trọng như vậy cũng có thể quên.

Chuyện có trùng hợp.

Gần như là đồng thời, trong túi áo khoác đặt lên giường đột nhiên phát ra một hồi chuông “Ong ong“.

Mạc Vong cầm lấy đi vừa nhìn, ngạc nhiên phát hiện, lại là tin nhắn Lục Minh Duệ gửi tới.

Cô gái ngẩn người, ngay sau đó trở lại ——

Mạc Vong: “......” Loại đáp án kỳ quái tới cực điểm lại vi diệu hài hòa này là chuyện gì xảy ra?

Gía trị ma lực!!! QAQ

Vì giá trị ma lực đáng thương, cô lựa chọn không trả lời cái vấn đề làm cho người ta bi thương này!

Mạc Vong rất im lặng, nên nói không hổ là phong cách của Lục đàn anh sao? Anh ấy thật nhàm chán mà.

Giao hẹn? A!

Mạc Vong siết chặt điện thoại di động, an tĩnh suy nghĩ.

Hỏi thăm vấn đề của đàn anh sao?

Lúc đó là muốn hỏi đàn anh Mục vì sao đột nhiên trở nên âm dương quái khí kia mà, nhưng sau đó anh ấy lại đột nhiên khôi phục “Bình thường”, sau đó...... Bởi vì nhiều nguyên nhân, cô hoàn toàn quên mất chuyện đi tra xét một chút.

Chờ một chút, tại sao đàn anh phải làm cái giao hẹn này đây?

Đàn anh muốn hỏi thăm vấn đề của cô là cái gì chứ?

Chẳng lẽ...... Có liên quan đến bệnh của anh ấy?

Nhưng tất cả những thứ này, nên thiết lập dưới tình huống Lục Minh Duệ biết chuyện gì đó. Trong lòng cô gái đột nhiên dâng lên một tia dự cảm ——có lẽ anh ấy thật sự biết chút ít cái gì.

Lvì vậy cô gái không cần nghĩ ngợi đã gửi một tin nhắn trả lời như vậy ——

Một lát sau, lại một tin nhắn trả lời bay đến.

“......”

Tác giả có lời muốn nói:

Cô gái vui sướng đứng ở trước gương, trên đỉnh đầu là thỏ đen, thỏ trắng đứng trên vai......

Mắt viễn (???), tới hơn á..., ha ha ha ha, hôm nay cuối cùng không có bị trễ...... Khụ khụ khụ, hiểu vạn tuế.

Cùng với, 100 chương vạn tuế 111</

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.