Cứu Thế Đi Nhân Vật Phản Diện

Chương 87: Chương 87: Mật báo ghét cái gì nhất và bị bệnh ghét cái gì nhất!




Edit: nammoi

Phần một

Tô Đồ Đồ nói không sai, quả nhiên cuối tuần này thời tiết rất tốt.

Mặc dù lúc này có thể coi là đầu mùa đông nhưng ánh nắng ấm áp vẫn chiếu rọi, có rất ít người cảm thấy lạnh hơn nữa ăn thịt nướng là phải đứng gần lửa cho nên sau khi ăn xong có không ít người cởi áo khoác nhét vào cùng chỗ với khăn quàng, thậm chí còn xắn tay áo lên, không khí càng thêm náo nhiệt.

Địa điểm vui chơi không giống địa điểm Tô Đồ Đồ nói lúc đầu mà là một tòa nhà rộng rãi, nhà cô ấy cách không xa trường học, là nhà một lầu lại có một khoảng sân, mặc dù không lớn lắm nhưng vẫn dư chỗ chứa một lớp học, hơn nữa cha mẹ người này bận rộn công việc, thường xuyên không ở nhà, mọi người ở nhà cô ấy cũng có thể thả lỏng.

Bếp nướng là do Tôn Bân Bân mang đến, thân là nam nhi mà tên lại có từ láy thật sự làm hắn bất mãn nhưng mà hết cách, ai bảo cái tên này là do ông nội hắn chọn lựa vì vậy chỉ có thể ngậm ngùi mà chấp nhận thôi. Chỉ nhìn điểm này thôi cũng có thể thấy hắn rất được người nhà cưng chiều, đây là chuyện vô cùng bình thường. Mặc dù ông bà nội hắn có đến bảy tám người con nhưng cha hắn là con trai duy nhất mà cha hắn lại chỉ có một mình hắn là con trai. Vì vậy từ nhỏ Tôn Bân Bân được cả nhà coi là tiểu tổ tông để cung phụng.

Được ăn ngon uống tốt, khụ khụ khụ, cơ thể cũng tự nhiên mà thành như thế… Hơn nữa ba hắn lại mở chuỗi cửa hàng bán thịt nướng….!

Chỉ là mặc dù người này được nuông chiều từ bé nhưng hắn không phải là người xấu tính, cũng rất chính trực, lần này thấy cả lớp muốn đi dã ngoại, đặc biệt mang bốn bếp nướng ở nhà đến. Không chỉ như thế, rau dưa, trái cây và các loại thịt cũng đều do nhà hắn cung cấp, lấy bằng giá vốn, tiết kiệm tiền lại vệ sinh.

Hơn nữa có một bạn cùng lớp nhà mở siêu thị, cung cấp nước uống…

Mạc Vong không khỏi cảm khái, lớp bọn họ đúng là điển hình của mô hình “360 ngành nghề”, chỉ là… Quả nhiên nghề nghiệp của cô và Thạch Vịnh Triết là kỳ quái nhất? Ma Vương và Dũng Giả cái gì chứ? Nếu không phải chính bản thân cô gặp phải, căn bản không có cách nào tưởng tượng được.

“Sư muội, mời muội ăn thịt.”

Bất chợt một câu nói vang lên cắt ngang suy nghĩ của cô, cô vội vàng cầm cái đĩa đang được đưa tới: “A, cảm ơn.”

“Không cần khách sáo như vậy.” Lục Minh Duệ buông tay ra: “Đến đây, còn có ai muốn nữa không?”

“Tớ muốn!”

“Tớ cũng muốn!”

“Lục sư huynh, tài nấu nướng của huynh thật không tệ nha.”

“Đúng vây.” Giơ ngón cái.

Cô khẽ lùi về sau một bước, vừa chấm thịt nướng vào nước sốt vừa cảm khái thêm lần nữa, quả nhiên Lục sư huynh rất giỏi giao tiếp với mọi người, mới có một lúc như vậy mà gần như đã thân thiết với tất cả mọi người hơn nữa hình như còn có thể gọi đúng tên của tất cả mọi người, thật sự làm người khác không phục không được. Bởi vì ngay chính cô trong lớp lâu thế vẫn có vài người chưa nhớ rõ.

“Đừng chỉ ăn mỗi thịt, ngu ngốc.” Một đống rau “nhảy dù” đến đĩa của cô: “Cẩn thận không biến thành heo.”

“Này!” Có thể nói ra những lời đáng ghét như thế này, ngoài tên khốn Thạch Vịnh Triết ra còn có thể là ai được nữa? Mạc Vong phùng mang trợn mắt, nghiêng đầu trừng cậu ta: “Cậu mới là heo! Hơn nữa… Cậu muốn tớ biến thành thỏ hay sao?!” Không sai, mặc dù cô là con gái nhưng tương đối thích ăn thịt, dù sao lượng vận động của nàng rất lớn, ăn nữa cũng không sợ mập.

“Mạc thỏ con sao?” Thạch Vịnh Triết đút một miếng thịt vào miệng, cười đến thật khó ưa: “Nghe cũng không tệ lắm.”

“Tránh ra, Thạch đầu heo!” Cô không khách khi gắp một nửa số rau vứt vào đĩa của đối phương, nhân tiện “ào” một cái, gạt một nửa số thịt trong đĩa của cậu ấy qua đĩa của cô.

“… Ê.”

Mạc Vong cười trộm, nhanh chóng chạy mất, đến khi chạy đến khoảng cách an toàn mới ung dung ăn hết số thịt trộm được, ừ, tay nghề của người nào thế nhỉ? Hình như không ngon bằng Lục sư huynh nướng, mà thôi kệ, dù thế nào đi nữa cũng đều là thịt!

“Ngu ngốc…” Thạch Vịnh Triết che mặt, cô thích ăn thịt như vậy sao? Chỉ là… Khụ, điểm này cũng thật đáng yêu.

“Tiểu Vong, cánh gà nướng xong rồi, muốn ăn không?”

“Sao? Muốn!”

Thạch Vịnh Triết nhìn chăm chú bóng lưng nhanh chóng chạy ất của tiểu thanh mai, lại lo lắng, nếu cứ như vậy sẽ rất dễ bị bắt cóc, thật sự như vậy không có vấn đề gì sao? Cậu yên lặng bắt đầu tưởng tượng --- Vào một ngày hè, một người kì quái mặc quần áo đen, che một cây dù màu đen đi đến trước mặt cô gái, ngồi chồm hổm, bỉ ổi cười nói: “Hắc hắc… Tiểu muội muội, ngươi đi theo ta nhé? Ta cho ngươi ăn thịt.” Nói xong hắn móc một miếng thịt bò khô lắc qua lắc lại trước mặt cô, vậy mà tên kia lại ngu ngốc, hồ đồ đi theo hắn.

Chuyện này thật khiến người ta tuyệt vọng…

Nếu để Mạc Vong nghe được tiếng lòng của tiểu trúc mã, tám phần sẽ không khách khí trét đầy rau lên mặt cậu ta, cái người vào giữa mùa hè còn mặc áo khoác che dù, vừa nhìn đã biết là biến thái sẽ đi theo cậu ta. Hừ! Đồ hỗn đản này hoàn toàn coi nàng là đứa ngốc sao? Ừ, nếu như ăn mặc bình thường thì còn có thể hơi suy tính một chút… Hơi…

“Thạch sư đệ.”

“…” Thạch Vịnh Triết quay đầu: “Có chuyện gì không sư huynh?” Trừ lần đầu tiên gặp mặt, sau đó cậu cũng không xảy ra xung đột với Lục Minh Duệ nữa cho nên bề ngoài cậu vẫn duy trì sự lễ phép. Nhưng thực tế, lúc đầu, đối với “sự kiện kia”, cậu vô cùng không vui, hơn nữa đối phương rất thân thiết với Mục Tử Du nên cậu càng không có thiện cảm với hắn. Câu nói “Vật hợp theo loài, người phân theo nhóm” cũng không phải chỉ là nói suông, rất nhiều việc xảy ra chứng minh câu nói này là đúng.

“Không cần phải khách khí như vậy.” Lục Minh Duệ cười híp mắt, muốn chạm vào cai của cậu lại bị tránh né.

Thạch Vịnh Triết khẽ nghiêng người, từ trên bàn bày đầy đồ ăn, nước chấm, đồ uống, cầm lấy một tờ khăn giấy, cười đưa tới: “Sư huynh, trên tay có dính mỡ.” Không thể không nói, nếu không ở trước mặt tiểu thanh mai của mình thì Thạch Vịnh Triết cũng không phải là người ngu ngốc, dù sao cậu cũng có một người cha như thế, khụ, gien di truyền vạn tuế!

“A, xin lỗi, ta không phát hiện ra.”

“Không sao.”

Hai người đứng đối diện cũng cười.

“Sư đệ.”

“Có chuyện gì vậy sư huynh?”

Lục Minh Duệ gật đầu cũng không kéo dài thời gian, trực tiếp nói ra nghi vấn: “Ừ, ta muốn hỏi đệ, sư muội có đặc biệt thích cái gì không?”

Thạch Vịnh Triết giật mình: “… Thứ cô ấy thích?” Người này muốn làm cái gì?

“Đúng vậy.” Lục sư huynh giống như cái gì cũng không cảm thấy, cứ thế gật đầu nói: “Không phải sắp đến Giáng Sinh rồi sao? Huynh muốn tặng quà cho muội ấy nhưng lại không biết muội ấy thích gì nên mới hỏi đệ một chút.”

“Quà Giáng Sinh…” Vừa nhắc đến chuyện này cậu lại nhức đầu, ngày vừa cuối tháng mười một thì mẹ đã trong tối ngoài sáng gợi ý với cậu, rồi sau đó lại liên tiếp phản đối ý tưởng của cậu. Một bên là mẹ thúc dục, một bên là ba khinh bỉ… Ngươi hết chuyện?

“Ừ.” Lục Minh Duệ gật đầu.

“Bình thường con gái đều thích những thứ đáng yêu.” Thạch Vịnh Triết nói cho đối phương một đáp án ba phải.

“Nói cũng đúng, chỉ là lúc lựa chọn thì thật khó khăn đấy.” Lục Minh Duệ nhún vai: “Huynh còn như vậy, đệ càng không cần phải nói đi.”

Khó có lúc Thạch Vịnh Triết đồng ý với lời nói của đối phương.

“Ai… Sớm biết vậy thì học theo Tử Du là tốt rồi.”

“Mục sư huynh?” Thạch Vịnh Triết nhạy bén cảm thấy hình như trong câu nói này có bao hàm một tin tức quan trọng.

“Ừ, nghe hắn tính toán ngày mai sẽ hẹn sư muội đi dạo phố, tất nhiên là không nói rõ.” Lục Minh Duệ trừng mắt, vươn tay than thở: “Có lẽ là đi trên đường xem muội ấy thích cái gì, cuối cùng tặng niềm vui bất ngờ cho muội ấy.”

“… Tại sao lại nói chuyện này với ta?” Từ đầu đến cuối, chuyện hắn muốn nói chính là chuyện này đúng chứ?

“Ai biết được ~” Lục Minh Duệ cười tủm tỉm: “Chỉ là, nếu như chiến đấu, ngươi không cảm thấy thế lực ngang nhau so với một bên bị áp đảo, xem sẽ tốt hơn sao?” so với người trước mặt luôn dễ dàng xấu hổ, rõ ràng hình thức chiếm ưu thế nhưng cứ lưỡng lự không dám tiến lên, thật sự Tử Du giảo hoạt hơn nhiều, có lẽ khi mọi thứ kết thúc có người vẫn chưa hay biết gì đấy.

Chỉ là, nói đi thì nói lại, trực giác cho hắn biết, mặc dù thoạt nhìn sư muội bình dị, gần gũi nhưng khi chân chính đến gần, có lẽ sẽ phát hiện sư muội mới thật sự là người “chỉ có thể mong muốn chứ không thể đến gần” giống như bông hoa trên đỉnh núi cao cũng không chừng.

Như vậy, người “quan sát” như hắn so với những người “hái hoa” khác thì thoải mái hơn, cũng vui vẻ hơn nhiều.

Thạch Vịnh Triết trầm mặc một lát lại mở miệng: “Sư huynh.”

“Hả? Là muốn cảm ơn ta sao?”

“Không, ta muốn nói, nếu như xung quanh không có người khác, ta nhất định sẽ không khách khí đánh ngươi.” Thạch Vịnh Triết vừa nói vừa lại gần đối phương khẽ nói, giọng nói tuy thấp nhưng lại lộ ra khí thế vô cùng nghiêm nghị: “Cô ấy không phải là người mà ngươi có thể lấy là làm đồ chơi. Cho nên, cách xa cô ấy ra, nếu không…” Nhưng vào lúc này, một trận gió thổi qua, trong sân, cỏ cây lắc lư theo gió, những chiếc lá vàng phát ra âm thanh xào xạc, từ cành cây theo gió bay xuống sân, những âm thanh này át đi câu nói sau cùng của cậu.

Trừ người trong cuộc, có lẽ không người nào biết đến cuối cùng bọn họ nói cái gì?

Lục Minh Duệ nhìn chăm chú bóng lưng đang rời đi của sư đệ, thở dài: “Ai, ai, tiểu gia hỏa bị chọc giận thật đáng sợ.” Hồi tưởng lại ánh mắt của giọng nói lúc nãy của đối phương, hắn mới hậu tri hậu giác phát hiện sau lưng của mình hơi ướt át, đây là phản ứng bản năng của thân thể.

Nên nói thật không hổ là… Sao? Nếu thật sự đắc tội cậu ta, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Thật là chủ quan, ừ, về sau phải cẩn thận hơn mới được.

Chỉ là, ngày mai ---

“Hay là đi xem cảnh náo nhiệt!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.