Cứu Thế Đi Nhân Vật Phản Diện

Chương 53: Chương 53: Sư huynh ghét nhất cái gì & tỏ tình ghét nhất cái gì(1)




Phần một

Thạch Vịnh Triết phát điên,: “Tao không thèm quan tâm mắt cá chết với bộ lông quăn của mày có ngây thơ hay không, trọng điểm bây giờ là phải . . . . .”

“Lông quăn thì sao?” cũng không bị lời nói của thiếu niên làm tổn thương , trong bầu không khí trầm lặng như muốn ngủm, Bạch Cẩu bỗng nhiên “Vụt ——” một cái, lập tức đứng dậy, cả người lông quăn đều dựng lên, được rồi, càng thêm cuốn cuốn xù xù. . . . . .”Ta lông quăn, ta kiêu ngạo, chó có lông quăn đều là chó ngoan, lông thẳng quả thật vô cùng đáng ghét, ta thật sự chẳng hâm mộ tí nào. “

“. . . . . .” Căn bản là không ai hỏi nó lông tốt hay không tốt mà? Thiếu niên nâng trán,: “Tao sai rồi, tao xin lỗi có được không? Bây giờ có thể giúp tao xử lí cái kết giới này không?” Hắn hiện tại căn bản không có thời gian rối rắm những thứ khác đâu!

Có lẽ là thấy được vẻ mặt nghiêm túc của “Khế Ước Giả”, Bạch Cẩu cũng không nhảy lên nữa, chỉ là mới quay đầu, không biết từ nơi nào tìm ra một cặp kính lão đeo lên trên đôi mắt cá chết, ngay sau đó hít hít kết giới không màu, lại đưa ra móng vuốt vỗ vỗ.

Sau khi lặp lại như vậy mấy lần.

Nó giống như xác định được cái gì, gật đầu một cái.

“Như thế nào?”

“Ta xác định.” Đẩy mắt kiếng.

“Cái gì?”

“Ta không giải quyết được nó.” Há miệng chó, cười.

“. . . . . . Này!” Thạch Vịnh Triết lúc này thật sự nổi giận, hắn ngồi chồm hổm □ sau đó quyết định nằm rạp trên mặt đất, một tay nhấc đầu của con chó lên,: “Ý của mày là, trước đó mày đều nói láo với tao à?”

Mồ hôi lạnh toát ra từ cái đầu chó lông lá xù xì, Bạch Cẩu cố gắng trợn to đôi mắt cá chết: “Này này, thiếu niên ngươi bình tĩnh một chút. . . . . .”

“Tình huống như vậy mày bảo tao tỉnh táo kiểu gì đây!”

“Ta cũng không có biện pháp mà, trông bộ dáng chờ mong của ngươi, ta chỉ muốn ‘ àiiiii ~ dù thế nào cũng không thể để cho hắn thất vọng! ’, sau đó thử một chút, nhưng kết giới loại này, Saka như ta hoàn toàn không hiểu có được không? !”

“Vậy thì mày trở về Ma giới đi! Tao gọi người khác đến!”

“Nhưng mà, chúng ta đã ký kết khế ước. . . . . .” Tự xưng là”Saka”, Bạch Cẩu cúp tai xuống: “Nếu có thể, ta cũng rất muốn trở về ngủ. . . . . .”

“. . . . . .” Thiếu niên chậm rãi siết chặt bàn tay.

Đầu còn bị tên kia nắm trong tay, Saka vội vàng kêu to: “Đau đau đau! Đầu ta nổ mất! Buông ta ra! Van cầu ngươi tha cho ta đi!”

Thạch Vịnh Triết hít một hơi thật sâu, buông tay ra, rồi sau đó hung hăng nện một quyền xuống đất: “Đáng ghét! Cố gắng lâu như vậy rốt cuộc là vì cái gì đây!”

Saka bị ngã trên mặt đất nhìn chăm chú vào thiếu niên, yên lặng run lên, lặng lẽ đi chầm chậm về phía trước, đến bên cạnh mèo trắng thì nó nhỏ giọng hỏi: “Này, vị huynh đệ, Khế Ước Giả bị làm sao vậy?”

Mèo trắng đưa ra móng vuốt gãi gãi lỗ tai: “Nữ nhân của hắn ở bên trong kết giới.”

“Cái gì? !” Saka kinh hãi, ngay sau đó đưa ra đệm thịt, giơ ra cái móng vuốt cuối cùng,: “Hắn cái này sao?”

“Không kém bao nhiêu đâu. . . . . . Mặc dù còn chưa có đuổi kịp. . . . . .” Cũng rất có thể vĩnh viễn đều đuổi không kịp. . . . . .

“Ta hiểu rồi!” Trong nháy mắt, Saka xốc lên tinh thần, nhảy trở về bên cạnh thiếu niên,: “Chuyện này cứ giao cho Saka đại nhân ta đi!”

“. . . . . . Không phải vừa rồi mày vừa nói là không thể ra sức à?”

“Đối với kết giới thì đương nhiên là vậy rồi, bởi vì, thiên phú của bổn đại nhân là ‘ chuyển đổi ’ mà!”

“. . . . . .” Thạch Vịnh Triết rất muốn kích động hô lên một câu “Tại sao mày không nói sớm!” , nhưng rốt cuộc cũng đè nén xuống, cẩn thận hỏi,: “Chuyển đổi? Đó là cái gì?”

“Giải thích cái này thật sự vô cùng phiền phức. . . . . .” Bạch Cẩu khốn nhiễu đưa ra móng vuốt gãi gãi đầu, sau khi suy tư một lát cũng quyết định gỉai thích một cách đơn giản,: “Chính là ta có thể chuyển đổi linh hồn của các vật thể có sinh mệnh.”

“! ! !” Năng lực như vậy cũng tồn tại sao? Như vậy. . . . . .

“Như vậy thì đơn giản rồi.” Mèo trắng nhảy ra ngoài,: “Đem linh hồn người này tùy tiện hoán đổi với một người nào đó trong trường học, không phải là hắn có thể đi vào rồi sao!”

“Không có dễ dàng như vậy.” Saka lật đi lật lại đôi mắt cá chết,: “Àiiiiii. . . . . . Giải thích cái gì gì đó thật sự là phiền phức. . . . . .”

Nhưng dưới sự uy hiếp của người nào đó, cuối cùng nó vẫn giải thích rõ ràng, có hai điểm khó khăn:

Thứ nhất, loại năng lực này có thể nói là “Nghịch thiên”, vì vậy lúc phát động cũng cần tiêu hao rất nhiều ma lực, nó cần dùng đến ma tinh các thứ, nhưng ở cái thế giới này căn bản chưa có.

Vấn đề này, được Brad giải quyết, bởi vì. . . . . .

“Vừa hay, “ mèo trắng rất là khốc sờ soạng viên đá quý màu đỏ trên trán, vung đầu một cái,: “Năng lực của ta chính là ‘ tăng cường ’.” Mặc dù bản thân ma lực của nó không phải rất lớn, nhưng có thể làm tăng ma lực của người khác, đáng tiếc đối với Khế Ước Giả và người bạn nhỏ lại là,: “Àiiiii ~ người ta thật ra rất muốn làm tiểu trợ thủ của Esther đại nhân mà! Nếu như hắn là A Phúc thì ta chính là đậu phộng ~~~”

Thạch Vịnh Triết: “. . . . . . Với hình thể trước kia của mày thì còn có thể, hiện tại, làm quả bí đao đi.”

Brad: “. . . . . .”

Thứ hai, chuyển đổi giữa sinh mệnh cao cấp hơn, nên những hạn chế trong việc chuyển đổi cũng sẽ nhiều hơn.

Thạch Vịnh Triết không thể tùy tiện chọn bất kì ai trong trường học rồi hoán đổi linh hồn là được, mà cần lựa chọn một mục tiêu cố định, ngoài ra, hắn còn phải có sự hiểu biết về mục tiêu, hiểu càng rõ, thì tỷ lệ chuyển đổi thành công sẽ càng lớn, có sự dẫn dắt lại càng tốt.

“Dẫn dắt?”

Saka đưa ra móng gẩy gẩy mũi: “Chính là tóc này, móng tay hay nước miếng của người kia【 tất ——】 cái gì gì đó. . . . . .”

“Ai biến thái mới đi thu thập những thứ đó! ! !”

“Thật không có sao?” Bạch Cẩu xoay tròn đôi mắt cá chết, nở nụ cười hề hề bỉ ổi,: “Thời kỳ trưởng thành của thiếu niên à, ta hiểu .” Ngay sau đó còn nói,: “Dù là không phải một phần thân thể, đồ vật được người đó đụng qua một chút cũng được, mặc dù tỷ lệ thành công có thấp đi một chút.”

“. . . . . .” Không, nó thật là hoàn toàn không hiểu! Hơn nữa. . . . . . Cho dù có, cũng để ở nhà được không? Ai mang theo bên người làm gì . Quan trọng nhất là! Hắn muốn đi vào tìm Tiểu Vong, biến thành “Cô “ thì chuyện gì sẽ xảy ra?

Sau khi thiếu niên suy tư một hồi, rốt cuộc đã chọn được một nhân vật —— không sai, chính là hắn!

Mục Tử Du!

Cái đồ gia hỏa chết tiệt.

Hắn nhất định là có mặt trong trường học, hơn nữa đoán chừng còn đang ở bên cạnh cô gái, nói không chừng còn đang lôi kéo bàn tay nhỏ bé của cô làm những chuyện xấu xa không thể nói !

Chỉ cần nghĩ một chút, Thạch Vịnh Triết đã vô cùng ngứa răng, ngay sau đó, hắn nói tên tuổi và ngày sinh nhật của Mục Tử Du cho Saka, cái này cũng là nhờ vào ngày đó nói chuyện với ba, sau đó hắn cũng có điều tra một chút tên kia, mặc dù còn chưa có tra kết quả gì, nhưng không nghĩ tới hôm nay lại có thể chút có chút công dụng. Ngay sau đó, hắn lại lấy điện thoại di động ra, mở diễn đàn của trường, lấy ảnh các sư muội chụp hắn cho nó nhìn.

“Ngươi chắc chắn?”

“Tao chắc chắn.”

“Cũng không có biện pháp, thất bại đừng trách ta!” Bạch Cẩu vừa nói, vừa rất là khí phách đứng thẳng hai chân lên, sau đó lui một chân về phía sau, hai tay nắm lại, làm ra một loại tạo hình giống như “Quy Phái Khí Công” , “Chuyển cho ta! Nha nha nha nha nha nha! ! !”

Thạch Vịnh Triết: “. . . . . .” Như vậy thật sự là không có vấn đề sao?

Nhưng một giây kế tiếp, hắn bỗng nhiên cảm thấy trời đất trở nên quay cuồng, nhanh chóng mất đi ý thức.

—— Thành, thành công?

Mà trong mắt mèo trắng cùng bạch cẩu , thiếu niên vốn là đang đứng, bỗng nhiên thân thể lắc lư, ngay sau đó cả người ngã trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.

Brad bị dọa cho phát hoảng, nghiêng đầu hỏi: “Thành công?”

Đại Cẩu lần nữa ngã quỵ xuống, lười biếng ngáp một cái: “Không, thất bại.” Cái linh hồn này thì đi rồi, nhưng linh hồn khác thì không đến .

“. . . . . . Vậy mà ngươi còn nhàn nhã như vậy!”

“Thất bại thì cũng thất bại rồi, ta có thể có biện pháp gì.” Lại ngáp một cái,: “Dù sao thì ma pháp cũng sẽ tự nhiên mà được giải trừ. . . . . .” Lại ngáp một cái thật to,: “Không được rồi, ta ngủ một lát.”

“Này!”

“Ngươi trông chừng thân thể của hắn cho tốt.. . . . . . Ngộ nhỡ mà bị hư hại thì hắn thật sự teo. . . . . .” Một giây đồng hồ đã ngủ mất.

“. . . . . .” Mèo trắng lặng lẽ phun máu, không phải chứ! Sống nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy lọai thánh thú được cho gọi lại không đáng tin như này! ! ! Nếu như Khế Ước Giả ngủm, thì “Linh hồn dũng giả” cũng sẽ thoát ra khỏi thân thể, mà bọn nó cũng sẽ phải trở lại “Rừng thánh thú” chờ đợi được triệu hoán được lần nữa có được không? Không, điều này chỉ đúng với tên gia hỏa chỉ thích ngủ này mà thôi. Nhưng mà! Nó tuyệt đối không muốn rời xa Esther đại nhân đâu? !

Hơn nữa. . . . . .

Cái thế giới này xử lý thi thể theo phương thức là hỏa táng nha!

Hỏa táng đó!

Nếu như để người khác phát hiện Khế Ước Giả “Chết” rồi, hắn nhất định sẽ bị kéo đi đốt thành tro . . . . . . Không cần đâu!

Mèo trắng hoàn toàn phát điên, cho nên nó lập tức nhảy lêntrên người con chó liớn, đạp mạnh một hồi: “Ngươi đứng lên cho ta đứng lên đứng lên đứng lên đứng lên! ! !”

“Zzzzzzzzzzzzzzz~”

“Tỉnh lại một chút a a a! ! !”

Đối với việc thân thể của mình dẫn tới tranh cãi ầm ĩ, Thạch Vịnh Triết tự nhiên không biết gì cả.

Một lần nữa khôi phục ý thức thì hắn phát hiện ra vị trí không gian của mình đã có sự thay đổi, kiểu thay đổi này là cực kỳ dễ dàng phát hiện —— trời chiều cùng bóng đêm, người bình thường cũng sẽ không bị nhầm lẫn.

Bị này cảnh sắc này hấp dẫn, thiếu niên dừng bước theo bản năng.

“Thế nào?”

Một câu nói như vậy, sau một giây truyền vào trong tai của hắn.

“! ! ! Tiểu Vong?” Mãi đến lúc này Thạch Vịnh Triết mới phát hiện ra, thì ra là cô gái đang đứng phía trước hắn, giờ phút này đang quay đầu lại lộ ra ánh mắt tò mò. Không, không chỉ có như thế. . . . . . Trong lòng bàn tay. . . . . . Thiếu niên theo bản năng cúi đầu, phát hiện bàn tay vừa mềm mại lại ấm áp của cô gái đang bị mình nắm chặt trong lòng bàn tay, mà một bàn tay khác của cô, còn nắm lấy một chiếc cung tên ngắn lóe ra ánh sáng bạc tinh xảo.

—— Đây rốt cuộc là. . . . . . Chuyện gì xảy ra?

Mà nghe được tiếng nói bật thốt lên của thiếu niên, trong nháy mắt vẻ mặt của cô gái trở nên sợ sệt, ngay sau đó nghi ngờ hỏi: “Sư huynh, tại sao anh đột nhiên. . . . . . Gọi em như vậy?” Rõ ràng trước đó vẫn luôn là gọi “Sư muội” nha. Hơn nữa, trong nháy mắt khi lời nói đó ra khỏi miệng, cô lại có một loại cảm giác “Mục Sư huynh đột nhiên biến thành A Triết” , thật sự là vô cùng kỳ lạ rồi.

“. . . . . .” Đúng vậy, bây giờ hắn là Mục Tử Du. . . . . .

Đợi đã nào...!

Tại sao Mục Tử Du lại lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Tiểu Vong?

Rõ ràng rất lâu rồi hắn chưa được hưởng thụ qua loại đối xử này!

Người này!

Tên mặt trắng nhỏ này!

Rốt cuộc đã làm gì với Tiểu Vong của hắn? ! ! ! ! ! ! !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.