Cửu Thế Ma Thiên

Chương 22: Chương 22: Thay đổi bất ngờ




Lần này các thành chi chiến diễn ra ở Mạt Thành, một thành khác phụ cận tại Vân Đô Thành hướng Đông Bắc, thực lực so với Vân Đô Thành chỉ cao hơn một hạng, giờ phút này, ở Mạt Thành tụ tập rất nhiều chiếc mã xa, nhiều chiếc còn có cường đại yêu thú làm vật cưỡi, tượng trưng cho sức mạnh của các đại thành.

Đối với Vân Đô Thành thì chỉ dùng bình thường hắc mã, thực lực yếu kém thì cũng chỉ có thể như vậy, ngoại trừ Vân Đô Thành bên ngoài, còn có mấy chiếc xe khác cũng giống như vậy.

Nhân khẩu của Mạt Thành so với Vân Đô Thành nhiều hơn gấp rưỡi, ước chừng khoảng vài trăm ngàn người, địa vực thì khoảng chừng vài trăm dặm có hơn, lần này tổ chức là ở trung tâm Mạt Thành, sàn đấu rộng lớn khoảng chừng năm trăm mét, hai bên là những hàng dài chỗ ngồi số lượng khoảng vài ngàn chỗ.

Nhìn thấy sàn đấu rộng lớn kia, Đường Thần không khỏi kinh ngạc, “Không nghĩ đến các thành chi chiến lần này lại có quy mô lớn như vậy, hiển nhiên là không có đơn giản, quyết định đến số phận của hơn năm sáu thành khác.” Suy cho cùng, lần này thiên kiêu xuất hiện tầng tầng lớp lớp cho nên mới tổ chức sang trọng như vậy.

“Lần này có đến hai mươi thành cùng nhau chiến đấu, trận chiến sẽ vô cùng kịch liệt, các ngươi phải cố gắng hết sức mới được.” Lão giả đi lên nhìn đám thiếu niên này, trong lòng không khỏi cảm khái.

“Bắc Lam tiền bối, lần này tham gia các thành chi chiến, chúng ta mục đích là có thể leo lên thứ hạng cao hơn, sẽ không phụ thành chủ cùng toàn bộ Vân Đô Thành.” Một cái thân hình gầy còm nam tử nói, trên thân hắn khí tức khá âm lãnh, con mắt thâm đen, tựa như hai cái lỗ đen.

Hắn kỳ danh chính là Tiền Đông, là một cái thiên kiêu của Tiền gia, một cái nhị lưu gia tộc, từ nhỏ bộc lộ thiên phú kinh người, để cho thành chủ để mắt đến, lần này chi chiến liền triệu tập hắn.

“Đúng vậy, gánh vác trên vai số mệnh này chúng ta dù có liều chết cũng phải hoàn thành.” Phong Tinh Hiền nói ra, hắn bên hông treo một thanh kiếm, khuôn mặt tuấn mĩ khiến không biết bao nhiêu cô gái mê mệt.

Lão giả gật đầu, đối với bọn hắn lại hết sức tự tin, hi vọng bọn chúng thật có thể đem chiến thắng quay về, mặt khác Trần Hoàng Yến cùng Đường Thần ánh mắt trầm ngưng, nhìn xung quanh, Đường Thần trong lòng có chút cố kị “Thời đại nhân tài lớp lớp quả nhiên không sai, tu vi cao cường lại có đến hơn mười mấy cái, những người khác tu vi lại không yếu.”

Đảo mắt qua một lượt, hắn phát hiện võ giả khai mở 100 khiếu đã có đến hơn bảy cái, 90 khiếu lại có đến mười người, thật sự là hi vọng quá mong manh, nam tử khôi ngô kia đối với thực lực bản thân tin tưởng mười phần, giờ phút này cũng nảy sinh ra cố kị.

Hắn tu vi là chín mươi khiếu khai mở, có thể nói là đệ nhất thiên kiêu ở Vân Đô Thành, nhưng khi đến đây, hắn mới biết bản thân chỉ là ếch ngồi đáy giếng, tu vi sàn sàn hắn đã có rất nhiều, mà lại còn có một ít người tu vi lại vượt qua cả hắn.

Để hắn cũng cảm thấy có chút quá mong manh, muốn leo hạng thật sự quá khó.

Trên sân đấu lúc này đứng đấy hơn bốn người, mỗi một cái đều tản mát ra uy áp khủng bố, đè ép ở đây hầu hết võ giả. Bọn hắn chính là người trông coi cuộc thi lần này, đại biểu đến từ bốn cái đại thành mạnh nhất.

Một tên nhìn qua chừng ba mươi tuổi nam nhân, mặc một thân đạo bào, uy thế mạnh mẽ, khiến những võ giả khác có cảm giác hít thở có chút không thông, hắn nhìn qua một lượt, sau đó cất cao giọng, nói: “Lần này các thành chi chiến diễn ra, hội tụ hơn 140 thiên kiêu của hai mươi thành, dựa theo thứ hạng mà tổng kết, năm thành đứng cuối sẽ bị các thành khác sát nhập làm một cái phụ thành.”

Lời nói vừa ra, khiến những võ giả ở đây đều hít vào một ngụm khí lạnh, duy chỉ có một vài chỗ vẫn giữ được bình tĩnh, mà bọn hắn đều là những thành đứng đầu đương nhiên sẽ không có để ý đến những thành yếu kém, bọn hắn chỉ quan tâm xem lần này ai là đệ nhất đại thành.

“Dựa theo bốc thăm mà lựa chọn chiến đấu, hình thức thi đấu là đấu đơn và đấu đội, nếu đấu đơn toàn thắng thì đạt được bảy điểm, không cần thi đấu đợt hai mà tiến thẳng vào vòng trong, còn lại diễn ra như bình thường.” Lam Ân thanh âm vang vọng lần nữa, khiến những võ giả nhao nhao lên.

Đối với các thành yếu kém mà nói, đấu đội mới là bọn hắn lợi thế, nhưng đấu đơn lại là thứ bọn hắn sợ nhất, chỉ cần không gặp mặt những đại thành kia thì vẫn có cơ hội tiến vào vòng trong. Nhưng nếu vận may quá kém thì chỉ có thể chấp nhận số phận.

Đường Thần đám người cũng không thể bình tĩnh, lần này quả thật có chút cải biến, lại xuất hiện một cái hình thức đấu đơn, để bọn hắn nằm ngoài dữ liệu một chút. ×— QUẢNG CÁO —

“Không tốt, lần này lại như vậy xuất hiện dạng hình thức thi đấu mới.” Lão giả ánh mắt bất an nhìn về phía Lam Ân, xuất hiện loại này khiến hắn tự tin kia bị đả kích một chút.

Ngược lại với hắn nam tử khôi ngô kia lại tràn ngập chiến ý, hắn tự tin có thể một mình chiến thắng bảy lượt đấu, đi vào vòng trong, cho dù có thay đổi cũng không ảnh hưởng gì. Đường Thần thì cũng có chút chờ mong, hi vọng có thể thông qua chiến đấu này đột phá đạo cửa ải kia.

Đứng bên cạnh Lam Ân, một cái trung niên nhân, khuôn mặt nghiêm nghị, mang theo một vết sẹo dài từ con mắt trái kéo xuống hết khuôn mặt, hắn trên thân khí tức cũng không có thua kém Lam Ân, hắn chính là đến từ Tử Kinh Thành, đứng đầu đại thành.

Hắn chính là trọng tài trận chung kết giữa hai thành, mặt khác hai người còn lại thì làm trọng tài những trận đấu đầu tiên, Lam Ân một lần nữa nói ra: “Bốc thăm thi đấu, xin mời các đại diện đi lên bốc thăm.”

Lão giả nhìn về phía đám người, chỉ định Tề Hoành đi lên, Tề Hoành chính là nam tử khôi ngô kia, hắn là anh của Tề Khánh Vân cho nên đối với Đường Thần mới như vậy bài xích. Khi nghe tin Tề Khánh Vân bị Đường Thần phế một tay, hắn nộ hỏa bừng bừng, hận không thể ngay lập tức đem Đường Thần đánh.

Đại diện của các thành khác cũng lần lượt đi lên, Lam Ân đem một cái hộp gỗ to, bên trên có một lỗ tròn, đủ để nhét vừa cánh tay vào bên trong. Theo hắn giảng một chút quy củ, bốc thăm hai số giống nhau sẽ là đối thủ của nhau trong vòng đầu tiên.

Dựa theo xếp hạng trước đó mà lần lượt rút thăm, Tử Kinh Thành chính là cái thứ nhất đi lên rút, đại diện là một cái nam tử mặc toàn thân áo trắng, không nhuốm bụi trần, hắn là một trong bảy cái tu vi đạt đến 100 khiếu huyệt.

Hắn bước lên khiến không ít ánh mắt nhìn chăm chú vào hắn.

“Nhìn xem, hắn chính là Chu Vạn Kha của Tử Kinh Thành, một cái thiên kiêu thật sự, nghe nói hắn từng lấy sức một mình đánh bại năm cái 80 khiếu võ giả, thực lực cực kì cường hoành.”

“Ngươi quên còn có Sử Lục của Bất Khánh Thành, tu vi cũng cực kì mạnh mẽ, cùng Chu Vạn Kha là đối thủ truyền kiếp, nghe nói, bọn hắn từng đánh nhau một ngày một đêm mà vẫn chưa phân thắng bại.”

“Đúng vậy a, còn có năm tên khác thực lực cũng không có thua kém bọn hắn.”

...

Tiếng nghị luận sôi nổi khiến không ít người cảm thấy kinh sợ, Đường Thần cũng nghe được trận bàn tán kia, cũng đối với những cường giả đứng đầu có chút hiểu rõ.

Chu Vạn Kha không nhanh không chậm bước lên sàn đấu, bốc ra một lá thăm, trên đó có đánh một con số, hắn cầm lá thăm đưa cho Lam Ân đọc lên con số này.

“Tử Kinh Thành bốc được số thứ ba.”

Lập tức, nhiều người cũng bắt đầu kiêng dè, hi vọng bản thành không rút trúng lá thăm số ba còn lại.

Đến lượt Bất Khánh Thành lên sàn đấu rút thăm, lại rút ra được số thứ hai, Sử Lục liền thầm hừ một tiếng, hắn muốn rút trúng số thứ ba để có cơ hội cùng Chu Vạn Kha phân cao thấp. ×— QUẢNG CÁO —

“Hừ! Đợi ngươi ở vòng sau.” Hắn hướng Chu Vạn Kha nhìn một cái, sau đó quay người đi xuống, Chu Vạn Kha vẫn như cũ bình tĩnh, đối với hân mà nói vòng đấu này chỉ là cho đúng quy củ mà thôi, chính thức thi đấu là chung kết trận chiến kia.

Theo đó, lần lượt các thành dựa theo thứ hạng bước lên rút thăm, có người vui lại có người buồn bã, buồn bã dĩ nhiên là rút trúng làm đối thủ của một cái đại thành nào đó.

“Hi Đô Thành bốc được số thứ nhất.”

“Mạt Thành bốc được số thứ bảy.”

“Ưng Hưng Thành bốc được số thứ tám.”

...

Vân Đô Thành lần này may mắn rút được số thứ năm cùng Nhiễm Tinh Thành chiến đấu, Nhiễm Tinh Thành là cái xếp hạng khá thấp một thành, thực lực so với Vân Đô Thành sàn sàn với nhau.

Bốc thăm xong, Lam Ân phất tay để cho trận đấu thứ nhất bắt đầu, trận đấu thứ nhất là của Huyễn Giang Thành cùng Kim Sa Thành thi đấu, cả hai đều là xếp hạng ở giữa, thực lực khá mạnh, dĩ nhiên là để người xem không thể rời mắt.

Hai bên khán đài đã chen kín người ngồi, ở trên chủ vị có lấy hai mươi cái chỗ ngồi, đại diện cho hai mưoi vị thành chủ, ngồi ở số thứ mười bảy vị trí là Vân Đô Thành thành chủ Trần Sở Nam, khuôn mặt nho nhã kia giờ phút này biến thành nghiêm nghị cương trực.

Mặc dù, đối thử của Vân Đô Thành không tính quá mạnh, nhưng ai đoán chắc được là đối thủ không có át chủ bài mạnh mẽ, phản công bất ngờ đâu?

Kim Sa Thành từ bên phải sàn đấu đi ra, bảy người đều là thiên chi kiêu tử, nam nữ đều mang theo khí tức cường đại, Kim Sa Thành có bốn nam ba nữ, mỗi cái tu vi đều là bảy mươi khiếu huyệt, cường đại nhất tu vi cũng là tám mươi ba khiếu.

Huyễn Giang Thành bên này thì hơi yếu một chút, đội hình là năm nam hai nữ, tu vi chỉ có bốn người là trên bảy mươi khiếu, còn lại ba người thì tu vi yếu nhất cũng là sáu mươi bốn khiếu.

Thiên Phạn trọng tài đằng không mà ra, xuất hiện ở giữa sàn đấu nhìn hai bên nhẹ gật đầu, ra hiệu cho hai bên chuẩn bị, sau đó lại hô to hai chữ “Bắt đầu!“.

Lập tức, cả khán đài đều tràn ngập tiếng hoan hô, rốt cục thì các thành chi chiến cũng diễn ra.

- ----------------------------------------------------------

Cảm ơn bạn Chung Bui đã tặng quà, cảm ơn rất nhiều. Tác sẽ cố gắng mỗi ngày hai chương đều đều a, trừ mồng bốn tết vì đi chơi a. Sẽ có chương bù vào các ngày sau. Trân trọng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.