Cứu Thế Nhân: Thoát Khỏi Ách Thống Trị

Chương 44: Chương 44: Chuyển nhà




Sáng hôm sau....

Hôm nay, ngày nắng, trời trong, ít gió.

Thời tiết khá mát mẻ từ 20 - 27 C.

Dưới tầng hầm nhà Alex. Một cậu bé với mái tóc bạch kim chẻ hai bên đang yên tĩnh ngồi toạ. Trong tay cậu, viên đá khai sáng bất chợt loé lên, trên thân thể của nón bắt đầu xuất hiện những vết nứt nhanh chóng lan ra và cuối cùng...

Cạch... một âm thanh vở nát vang lên nhẹ nhàng.

Cơ thể Đan lúc này được bao lại bởi lớp các lớp hào quang xanh đen. Nó nhanh chóng di chuyển, hội tụ tại đỉnh đầu, ánh sáng xanh hiện lên nơi kính giữa vầng trán. Một con mắt ảo nằm dọc giữa trán khẽ mở ra.

Bừng tỉnh... Đôi mắt Đan bất chợt mở ra, nhưng tròng mắt đã hoàn toàn thay đổi, một màu xanh đen nhanh chóng bao phủ lấy nó, màu sắc thâm thẩm, huyền bí như đại dương, sắc khí khác, vị thế cũng khác.

Cùng với lúc Đan mở mắt ra, luồng hào quang theo vầng trán phát tán ra ngoài, như sóng thần sung kích, một số đồ đạc xung quanh nhanh chóng đổ vỡ tạo nên nhưng thanh âm chói tai.

Choang Choang

Cạch.. cánh cửa hầm bỗng chốc mở ra, một thanh thiếu niên cõng một thiếu nữ trên lưng bước xuống cầu thang, hai người vừa tới là Alex và Lily, Alex vốn dĩ là canh chừng bên ngoài, nghe thấy tiếng động hắn liền nhanh chóng tiến xuống xem xét tình hình.

Đan cũng nhanh chóng thu diễm khí tức, đứng dậy, song phương tiến lại gần nhau.

“ Thế nào, thành công rồi chứ? “ Alex cười hỏi.

“ Kkk em thành công giác tỉnh rồi, là tinh thần hệ “ Đan nói với giọng điệu vô cùng khoái chí. Mang theo một chút hóng hách cùng tự đắc.

“ Cái gì!!! Lại là tinh thần hệ?? Ha ha Đan à, em thật sự là làm chúng ta bất ngờ đấy, không tồi. Trong số các hệ phái mà nói, tinh thần hệ là quý hiếm nhất, trong nghàn người mới có một, tinh thần hệ dù không phải là hệ phái tấn công mạnh nhất nhưng lại là quý giá nhất. Tinh thần hệ khi phát triển có thể làm vô số việc, chú linh sư, tinh thần sư, thuần thú sư,... trên chiến trường, một người có siêu năng lực hệ tinh thần dư sức cân một 100 người khác hệ, cùng cấp “ Alex diễn dãi một hồi càng khiến cho Đan thêm phần tự hào, quả mũi nở to, cậu cũng biết năng lực tinh thần vô cùng to lớn nhưng càng nói lại càng làm cho cậu tự hào khôn siết, vốn dĩ phải 3 năm nữa thì cậu mới đủ 16t, lúc ấy bản thân siêu năng lực mới có thể thức tỉnh nhưng nó giờ đã thức tỉnh rồi, ba năm... ba năm, cậu phải mạnh, phải mạnh nhất những lứa cùng tuổi, thâm chí là phải vươn tới những mục tiêu xa hơn.

Bất giác sực nhớ, Đan quay sang nhìn LiLy hỏi:

“ Chị Ba, không phải chị cũng phục dụng đá khai sáng sao?, siêu năng lực của chị là gì? “ Đan mong đợi hỏi.

Lily mỉm cười nhẹ nhàng, một nụ cười rất đẹp và duyên dáng. Lúc này, từ nơi cơ thể Lily bừng lên những tầng hào quang sáng chói, ánh sáng của nàng tựa như mặt trời phát quang cực đại, sau lưng nàng, một bóng hình thiên thần với đôi cánh trắng tinh khiết, rực rỡ nơi thiên đường, những đốm sáng chớp nháy trong không khí càng tăng thêm phần lung linh huyền ảo.

“ Đây Đ ây đ... ~~ là??? “ Đan trợn tròn cả mắt, tay chỉ, miệng run rẩy nói, sắc mặt không thể tin nổi.

“ Siêu năng lực của Lily là <|Ánh Sáng|> đến từ nữ thần tộc, một trong những siêu năng lực đỉnh cấp, xếp thứ 10 trên siêu năng bảng” Alex nhẹ nhàng nói ra bình thản, lúc mà Lily thức tỉnh siêu năng lực này, phản ứng đầu tiên của hắn còn dữ dội hơn cả Đan.

“ Là ~~.. là top 10 ư??? Lại là top 10 ư?? “ Đan có chút không thể tin được, cậu triệt để bị con số 10 làm cho thần hồn điêu đứng, siêu năng lực của chị Lily lại là quang minh nữ thần tộc? Hắn lúc đầu còn đang vui mừng vì bản thân thức tỉnh được siêu năng lực hiếm có nhưng giờ khi so với chị ấy thì khác nào núi cao so với mặt trời?

Thấy Đan có chút nao lòng, Alex vỗ vai Đan một cái khiến cho cậu nhanh chóng hoàn hồn, hắn mới là kẻ nên đau lòng nhất ah, em trai thì là tinh thần hệ hiếm có trong nghàn người, em gái lại là quang minh nữ thần kì tài trăm năm, hắn!! Hắn.. hắn á!! Một cục slime 7 điểm thiên phú, hắn trong lòng cảm thán không thôi, sợ là sau vài năm nữa hai đứa em của mình sẽ vươn trước mình, hắn phải cô gắng nhiều hơn mới được, Alex mỉm cười nhẹ quay sáng nói với Đan.

“Đan, em về phòng dọn đồ của mình đi “ Alex nói

“ Dọn đồ? Làm gì? Đi đâu “ Đan ngây ngô hỏi, cậu không biết sắp tới sẽ có chuyện gì mà phải đi dọn đồ.

“ Chuyển nhà “ Alex cùng Lily đồng thanh nói.

Đan lại một lần nữa thoáng chút giật mình. Chuyển nhà??????

... Quay lại tối qua sau khi Đan cùng Lily rời đi, Alex đã nói chuyện với mẹ một chút về việc chuyển nhà, cả hai mẹ con cùng thương lượng, quyết định cuối cùng, họ chọn một căn hộ tại trung tâm thành phố (khu vực 2).

Căn này rất mắc, trị giá 30tr quân huy, lúc đầu mẹ hắn không đồng ý nhưng hắn đã lỡ tay bấm luôn tiền thanh toán qua ngân hàng. Thế là bà cũng đành chấp nhận. Alex và mẹ hắn thật sự rất thích căn hộ này, nó vô cùng tiện lợi, thâm chí còn được so sánh như biệt thự cỡ nhỏ của thời nay.

Dù là mắc nhưng chẳng sao cả, có câu “ An Cư Lạc Nghiệp “ phải an cư trước thì mới lạc nghiệp sau, hắn không tin với năng lực của hắn lại không kiếm ra từng ấy tiền. Hơn thế nữa, hắn sau này sẽ ra ngoài rất nhiều lần, hắn cũng rất sợ lúc hắn không có ở đây, gia đình hắn sẽ xảy ra chuyện, nhất là khu hắn sống, toàn côn đồ đi dạo, dù mười năm qua chưa có chuyện gì xảy ra nhưng tương lai lại chưa chắc không xảy ra, cái gì cũng nên ưu tiên sự chắc chắn lên hàng đầu.

Sau khi mất một lúc sau, toàn bộ đồ đạc đã được chất lại thành đống, đa số là quần áo, những vật dụng cần thiết, một số loại máy móc thiết bị, đa số đều là chế phẩm của Đan, Alex rất nhanh thu toàn bộ chúng vào nhẫn trữ vật. Thứ này đúng là tiện lợi.

Sau đó cả nhà theo chân Alex ra bên ngoài đứng chờ. Dù sao đi nữa họ cũng đã sống ở đây 10 năm, khi xa nó cũng có chút nuối tiếc, nhưng chắc chắn rằng ta không thể sống mãi ở đây, ở đời này, luôn cần hướng tới những mục tiêu cao lớn hơn.

“ Anh hai à, anh đứng đây làm gì? “ Đan nhanh nhẹn chạy lại hỏi.

“ Thế em tính đi đâu? “ Alex nhìn Đan một cái rồi cười, hỏi ngược lại.

“ Ớ... không phải anh bảo chuyển nhà sao? Đứng ở đây thì chuyển thế nào “ Đan khù khờ đáp.

“ Yên tâm, chặp nữa sẽ có xe đến rước chúng ta “

“ Nà ní?? “ Đan lại bật thót kinh hải.

Không phải để mọi người chờ lâu, từ nơi bầu trời cao vút, một chiếc Taxi bay với vẻ ngoài hoành tráng, sáng bóng từng hợp kim, nước sơn xanh nhẹ nhẹ trắng ngà tựa như màu trời.

Chiếc xe nhẹ nhàng đáp xuống nơi con phố vắng hoé, chỉ có nơi đây bốn con người.

Phù phù... từng làn cát bụi bị thổi bay tốc lên, chiếc xe đáp nhẹ xuống. Tiếng động cơ ngưng lại.

Cạch... tiếng cửa xe mở ra, từ trong xe, một nam tài xé dáng người cao ráo, khuôn mặt điển trai, mang trên mình phục trang tài xế.

“ Chào mọi người, xin cho tôi hỏi một chút, ở đây có vị nào là Alexander Nguyễn? “ Vị nam tài xế mở giọng hỏi, phong cách trang trọng lịch sự, tác phong vô cùng chuyên nghiệp, hoàn toàn không thấy trên nét mặt anh ta một vẻ khinh thường những người nơi đây.

“ Là tôi “ Alex bước ra bình thản.

“ Chào ngài, có phải ngài là người đã đặt ghế cho khung giờ 7:00 am hôm nay không ạ? Nếu là vậy xin vui lòng cho tôi mượn thẻ căn cước của ngài“ Nam tài xế lịch sự hỏi.

Alex không trả lời mà nhanh tay đưa ra thẻ căn cước của mình. Nam tài xế nhanh nhẹn đưa hai bắt lấy, quẹt vào chiếc đồng hồ đang đeo trên tay của mình.

“ Đã xác minh thân phận “ từ nơi chiếc đồng hồ, một thanh âm máy móc vang lên.

Nam tài xế trả lại thẻ căn cước cho Alex, một bước đến khoang sau mở cửa, cuối người nói.

“ Hãng Taxi bay Grap hân hạnh được phục vụ quý khách”

Alex cũng không nói nhiều, mặt hắn vẫn lạnh như vậy, nhưng Đan thì khác, thằng bé rất nhanh nhảy lên xe ngồi trước, cảm nhận của nó đầu tiên khi đặt mông xuống ghế là cảm giác thoải mái, mềm mại tựa đệm nhung, không khí trong xe mát mẻ, trong lành đến kinh khủng, nơi đây bốc lên những mùi hương thoảng thoảng giống vị kem sữa, hít một cái mà cảm giác đầu lưỡi cũng ngọt ngào.

Alex thì nhẹ nhàng bế Lily lên xe, rồi cuối cùng là mẹ cũng bước lên. Xong xuôi mọi việc, Alex cũng lên hàng ghế trước, ngồi song hành cùng tài xế. Mọi người cùng lấy dây an toàn thắt chặt lại, đây là lần đầu tiên Đan đi loại xe này nên cậu không thoát khỏi việc thắt chặt một chút, không khéo lại bay ra ngoài cùng mây gió.

Hoàn tất, Alex quay sang nhìn người tài xế khẽ gật đầu, ý chỉ có thể bắt đầu.

Cộc.. tất cả cửa khoá lại, không khí bất giác im lặng hẳn đi, hồi hộp, hồi hộp, tất cả đều muốn chú ý xem điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, từng phút giây đều không muốn bỏ lỡ.

Chiếc xe nhanh chóng xì khói, cổ thân thể nhẹ nhàng nâng lên cao, 1m, 2m.. 10m.. 20m khi xe đạt đến độ cao 30m thì tài xế nói:

“ Hãng Taxi bay Grap, xe số 97, chuyến thứ 1 ngày 4/11/2174, khởi hành lúc 7:05 am “

Phù phù.... “”””

Chuyến xe bay thẳng vào bầu trời, độ cao của nó không ngừng tăng lên, cao lên 50m.. 100m... 400m.. 500m đến 700m thì dừng lại. Từng khoảnh khắc từng khoảng khắc, sự hứng thú càng được đẩy lên cao trào, cảm giác khi ngồi từ trên cao thế này thật sự rất tuyệt, như ta và bầu trời chỉ cách nhau vài bước.

Đập vào mắt họ lúc này... một cảnh tượng huy hoàng in sâu vào tâm trí, từ phương xa nhưng toà nhà cao chọc trời bỗng chốc nhỏ dần lại, nó đã không còn cao lớn, và vĩ đại như khi ta ngắm nhìn từ bên dưới, từ đây ta có thể nhìn thấy toàn quang cảnh của một thành phố hiện đại, sạch sẽ và văn minh, những hàng cây xanh trên vỉa hè thẳng tắp được cắt tỉa gọn gàng, những hồ nước trong veo, xanh ngắt lượn lờ những con thuyền nhỏ, khắp nơi dưới lề đường những con người chăm chỉ, tại sáng sớm vẫn ngày ngày đi lại tấp nập.

Đan và mọi người khoái chí xoay đầu, ngước nhìn quanh bầu trời, một cảnh tưởng đẹp đến ngơ ngác, phía trên bầu trời những áng mây trắng vờn quanh, bao phủ nơi đỉnh đầu, chúng cứ kẻ hàng kẻ hàng thẳng tắp cư như sắp xếp theo một quy luật, nơi phía xa chân trời, một quả cầu lửa ẩn hiện sau những quả đất to lớn, đâm cao trên mặt đất, một hàng xanh rì rừng cây dài tít ra xa, không có điểm dừng. Nơi đây cứ như chốn đô thị mọc lên giữa rừng xanh.

Ngắm nhìn thế giới toàn cảnh vào ban sớm ở trên cao, mang lại cho ta một cảm giác hứng thú lạ thường. Alex lúc này ngồi trong khoang xe, tâm tình hết sức thoải mái, giá như có thêm tách cafe ở đây thì tuyệt vời biết mấy, hắn nhìn ra xa xa, nơi phía những dãy núi cao chập trừng, hùng vĩ, hắn đã từng nói, bản thân phải cố gắng, cố gắng nhiều hơn nữa để thoát khỏi chiếc lồng này, để có thể bay cao, bay xa nơi phía trời ngoài kia, để ngắm nhìn thế giới, chinh phục mọi cảnh vật hùng vĩ. Có ngươi đã từng nói với hắn:

“ Cuộc sống này là những chuyến đi

Đi càng nhiều thì học được càng nhiều “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.