Type: chuot tery
Ngoài cửa vang lên tiếng nói dịu dàng của một
nam nhân: “Nhị vị hãy an lòng, Nguyệt Hoa thượng thần dùng Phượng hoàn
sào xong sẽ rơi vào hôn mê, nhưng không còn đáng ngại nhiều nữa”.
Là nghĩa phụ Cương Lương! Lạc Tê mừng khôn xiết, gắng bật dậy ngay nhưng bị cơn
đau kéo gục xuống, rồi thấy Cương Lương, Tổ Phương và Tang Đễ bước vào
phòng.
Nghe Lạc Tê tỉnh táo trìu mến gọi tên từng người một, ba
người lấy làm an lòng. Tang Đễ bước tới trước tiên: “Sao tư thế của con
lại kỳ quái thế này?”.
“Mẹ ơi, con gái mẹ cũng có thương tích mà. Mẹ cứ nạt nộ con vì sao ngủ như chết không dậy mà chẳng thèm để ý đến
vết thương trên lưng con”. Lạc Tê mở miệng liến thoắng cãi lại.
Tổ Phương xót xa bước tới, đăm chiêu xem xét tình hình sức khỏe của con,
đến khi không còn thấy có gì đáng ngại lắm mới yên tâm cười mà nói: “Mẹ
con có rể hiền nên mừng vui quá đỗi. Từ khi trở lại Thiên Hằng Sơn cứ
bắt Cương Lương chữa bệnh cho Nguyệt Hoa thượng thần thôi, chẳng để ý gì đến con gái. Đến giờ mới rảnh tay đến thăm con đấy”.
“Mẹ à, người ta cũng chịu mười mấy đòn lôi hình đó.” Lạc Tê vẫn không thôi tị nạnh.
Tang Đễ bội phần cố chấp, tiến lên phía trước túm lấy Lạc Tê có vẻ bực bội
lắm: “Nguyệt Hoa thượng thần vì con mà chịu hơn ba trăm đòn, giờ còn mê
man chưa tỉnh. Ta sốt sắng lo trị lành cho nó mà lơ là con chỉ vì sợ mất con rể. Đến lúc đó coi như những gì con được không bù nổi cái mất”.
“Ầy dà! Mẹ thiên vị quá!” Rồi đưa mắt nhìn quanh bốn phía, Lạc Tê tò mò hỏi: “Cha mẹ giờ đang nghỉ ở đâu?”
“Ồ, ta với cha con đã tạm chiếm gian phòng của Tố Tiết, ông ấy dĩ nhiên là…”
Lạc Tê nghe vậy tươi cười đáp: “Con hiểu rồi, là nghĩa phụ đã chuyển vào ở chung với Cương Lương”.
Tố Tiết hồi lâu không nói gì, giờ mới lên tiếng có vẻ muốn thị uy. Ai ngờ
Lạc Tê lại không chú ý đến sự đe nẹt này, cứ thế cười lăn lộn rung cả
giường, kết quả mình mẩy đau nhức quá kêu váng lên một hồi. Đỡ rồi, nàng hoan hỉ hỏi Tang Đễ: “Mẹ, hôm nay thấy con gái thể hiện có được không?”
Từ trước đến nay, Lạc Tê vẫn hằng khát khao vươn tới một cuộc sống đường
hoàng tự tại như đứa trẻ say sưa kiếm tìm kẹo ngọt. Cả đời này nàng đã
phải sống chui lủi dè chừng rồi. Chỉ có lần này mới tạm coi như được xổ
lồng phóng khoáng bay nhảy. Tố Phương và Tang Đễ sao có thể trách nàng
được. Nhìn bộ dạng của nàng hai người chợt xót xa.
“Được, quá
được ấy chứ!” Tang Đễ khen ngợi, “Không hổ là con gái Phượng tộc ta, con và Kiều Thương không hổ là con cưng nhất của ta. Chỉ tiếc là…”
Dường như đang nghĩ đến Đỗ Trạch, ánh mắt bà bỗng tối sầm. Lạc Tê gặng hỏi mẹ tiếc chuyện gì thì bà gạt phắt đi, rồi kéo Cương Lương lại nhờ xem bệnh cho con gái.
Cương Lương tới gần, bắt mạch xem lưỡi bệnh nhân ra dáng đại phu đích thực lắm, rồi quay lại vừa cười vừa nói với Tang Đễ:
“Vết thương thì ta không xem, để tránh phạm phép tắc, dù sao thì nó cũng đã gọi ta một tiếng Cương Lương nghĩa phụ rồi. Có điều Tê Tê xương cốt
vẫn tốt lắm, không có nội thương. Bên ngoài tuy nhiều thương tích nhưng
chỉ cần ngủ một giấc là lại khỏe như rồng như hổ”.
“Dĩ nhiên phải như vậy rồi, nếu không thì đâu còn là con gái ta nữa.”
Cương Lương bật cười rồi rút trong tay áo ra một lọ thuốc tinh xảo đặt vào
tay Tang Đễ. Ông nháy mắt nói đùa: “Khi Nguyệt Hoa thượng thần còn chưa
tỉnh, thì phần thuốc này nhờ ngươi và Tố Phương bôi. Nhưng đợi hắn tỉnh
lại rồi thì thuốc men để hai đứa nó tự xử với nhau”.
Lạc Tê nguýt dài một tiếng, chợt đỏ mặt, trong đầu lại nghĩ lung tung rồi. Trọng
Uyên bôi thuốc cho mình, mình bôi thuốc cho Trong Uyên. Hình dung có vẻ
tình tứ quá, người nàng bỗng nóng bừng như lửa đốt.
Khoảng mươi
ngày sau thì hắc xà Trọng Uyên bắt đầu mơ màng tỉnh, có lúc mở choàng
mắt, nũng nịu đưa lưỡi khẽ liếm tay Lạc Tê rồi lại thiếp đi. Lạc Tê từ
lúc bôi thuốc chỉ thấy người bứt rứt không yên. Nhiều phần là do bản
tính nàng hiếu động, nay phải gò mình trên giường thấy thật nhàm chán.
Cũng không hiểu hàng ngày cha mẹ bận gì, mà cứ tới bôi thuốc cho hai người
xong lại vội vàng ra đi. Hỏi thì chỉ đáp: chẳng mấy khi có dịp tới Bắc
Cực Thiên Hằng Sơn, dĩ nhiên phải đi thăm thú đây đó chứ.
Với
tính nết của mẫu thân Tang Đễ mà nói thì hành động như vậy không có gì
lạ. Chỉ có điều phụ thân Tố Phương vốn yêu thương Lạc Tê hết lòng mà
cũng không thấy bóng dáng đâu thì tò mò thật đấy.
Cho nên lúc
buồn chán nàng chỉ biết ngủ. Hôm nay thức giấc đã thấy trăng treo đầu
cành. Mẹ vừa giúp nàng lau người rửa mặt, hỏi han vài câu rồi lại đi
mất, để lại mình nàng thẫn thờ với bóng trăng ngoài thềm.
Thực là chẳng có gì thú vị ở đây, đành tiện tay cầm chú rắn đen Trọng Uyên lên
nghịch ngợm. Nàng đưa tay phải lướt nhẹ trên thân rắn, không hề thấy
trơn mềm như những loài rắn khác, mà lại giống vảy rồng của Ứng Long
ngày nào, cứng và thô ráp. Trên đầu còn có hai cái sừng nhỏ, cũng đáng
yêu lắm. Chạm một cái thấy thật êm nhẵn, vừa động vào tay đã trượt đi
đâu mất rồi.
Tính ham chơi tinh nghịch của nàng lại nổi lên. Cuộc đời lúc này quá quạnh hiu, nhàn cư vi bất thiện, nàng thỏa thích vần vò chú rắn.
Đột nhiên cổ tay bị một hàm răng sắc nhọn siết chặt,
đau tới nghẹt thở. Chỉ thấy đôi mắt rực thần khí đang chăm chăm xoáy vào mình. Lạc Tê bất giác kêu lên thảm thiết: “Đau… đau… đau!”.
Ba
tiếng vừa dứt, nàng ấm ức chống cự yếu ớt. Khó khăn lắm chàng mới chịu
nhả ra, Lạc Tê vùng vẫy nhổm người quỳ lên, sờ vào bốn vết răng tấy đỏ
nơi cổ tay, tự nói với mình: “Thực là tàn nhẫn quá, ta chỉ chạm vào sừng thôi mà, đến nỗi phải tức giận vậy sao?”.
Chưa dứt lời, nàng
bỗng bị quật ngã bởi một sức mạnh khủng khiếp. Mắt liếc thấy lưng sắp
chạm xuống giường trúc lạnh băng, nàng chưa kịp thét lên thì đã bị một
bàn tay kéo vào lòng.
Lạc Tê đình thần lại nhìn kỹ, không phải
Trọng Uyên thì là ai nữa. Tuy tinh thần chưa sung mãn lắm nhưng cũng may là tạm đã bắt đầu tỉnh táo, rất có khí thế “xung trận”. Thấy đôi mày
kia đang nhíu lại giận dữ, Lạc Tê hơi sợ hãi. Quên mất đối phương đang
yếu ớt đến độ nào, quên mất cả thân thể kia đang lồ lộ trước mặt, nàng
lắp bắp thanh minh: “Ta… ta đang bôi thuốc mà”.
“Thuốc ư?” Trọng Uyên nhướng mày lên, nghiêm mặt hỏi.
Có lẽ vết sẹo - dấu thương tích trên hàng lông mày đã làm cho khuôn mặt
chàng mất đi vẻ gần gũi thường ngày, khiến Lạc Tê nhất thời chưa kịp
bình tâm lại. Nàng thuận tay cầm gói thuốc đặt trên chiếc ghế trúc bên
cạnh, cười tít mắt: “Mẹ ta nói rồi, trước khi xức thuốc phải xoa bóp một chút cho khí huyết lưu thông. Như thế mới đạt được hiệu quả tốt nhất”.
Trọng Uyên không thèm liếc nhìn gói thuốc, giữ lấy tay nàng mà hỏi: “Sau này muốn sờ đâu thì tùy”.
Hả? Sao tỉnh dậy lại biến thành một con người khác hẳn thế này. Một lời nói như sét đánh ngang tai Lạc Tê.
Trọng Uyên vạn phần ôn nhu ấy, con người đã thay mình chịu cực hình ở Lôi
Trạch, sao bỗng dưng lại lạnh tanh như vậy? Lẽ nào… sau lần trọng thương chàng nhớ ra điều gì, cảm thấy ta quá khác Phượng Cẩm, cho nên…
Lòng bàng hoàng, nàng thẫn thờ nhìn Trọng Uyên, ấm ức chu môi lên: “Ta… Ta hiểu rồi”.
Nhất thời quên mất lời muốn nói, nàng chợt nhận ra lúc này chàng đâu còn là
con rắn kỳ cục xấu xí nữa, mà đã biến lại thành người rồi. Phút chốc
nàng lại say sưa trong niềm hân hoan thấy chàng cải tử hoàn sinh, e là
Thanh đế Phục Nghi trước mắt đã chiếm trọn trái tim mình.
Nàng
cười xong bỗng cứng đờ người, vì thấy ánh mắt đối phương mãi không rời
khỏi mình. Mặt chàng không biểu lộ chút xúc cảm gì. Nếu là Trọng Uyên
của trước kia, thế nào cũng đã mỉm cười rồi kề sát lại, thừa cơ ăn sống
nuốt tươi nàng.
Trấn tĩnh trở lại, hai cặp mắt nhìn nhau. Nàng
vạn phần nghi hoặc, nhưng cũng không dám hỏi nhiều. Chỉ sợ bao nhiêu
dũng khí vừa nhen nhóm lên phút chốc đã bị dập tắt. Giờ đây khí thế ban
đầu bỗng chìm nghỉm như cây kim rơi bộp xuống đất, nghe rõ cả tiếng
động. Yên lặng, chỉ có hơi thở hai người là nghe rõ mồn một. Đôi chân
Lạc Tê giãy giụa, lòng nghĩ thầm người này vẫn khỏe ghê, đè ghì mình
xuống mà không than mệt.
Phản ứng của nàng làm Trọng Uyên giật
mình. Chàng cười thầm, nghĩ ngợi gì đó hồi lâu. Lạc Tê bất giác ngẩn
người rồi như chợt tỉnh, lấy hết sức bình sinh đấm thùm thụp vào ngực
chàng, trách móc: “Chàng dọa ta, dọa ta sợ phát khiếp!”
Trọng
Uyên cố nhịn cười, giữ lấy tay nàng, nói: “Dạy cho nàng một bài học đấy, không biết là vảy thiêng của rồng cấm động vào sao?”.
Rồng? Trọng Uyên không phải là rắn sao?
Thừ người ra một chốc, nàng thỏ thẻ hỏi lại: “Chàng… chàng không phải là rắn sao?”.
Nghĩ lại, Thanh đế Phục Nghi thần thượng cổ thánh, rắn cũng là rồng, rồng
cũng là rắn. Nói vậy nếu đã là rồng, thì sao lại thua xa vẻ uy phong lẫm liệt của Ứng Long Cơ Thương?
Hình như đọc được ý nghĩ kia, Trọng Uyên chạm nhẹ tay lên sống mũi nàng rồi giải thích: “Nếu ta hiện nguyên hình sợ rằng nàng không chịu nổi”.
Lạc Tê nhắm mắt nghĩ ngợi,
hình như đã lĩnh hội rồi. Trong đầu bỗng hiện lên một cảnh tượng từ thời thượng cổ. Trên vùng núi ngập cát vàng này, đất trời u ám, nửa vòm trời bị một tấm thân vĩ đại che lấp, nàng tưởng tượng ra rồi bất giác sợ hãi đến hồn xiêu phách lạc. Định thần đưa mắt nhìn Trọng Uyên, vẫn chưa
bình tâm được.
Lớn quá! Lớn quá! Lớn… quá…! Ánh mắt từ từ chuyển
sang thân thể đang ở trần của chàng, nàng bất chợt đỏ mặt lắp bắp:
“Chàng mặc áo lên đi đã”.
Trọng Uyên lại nheo mắt nhướng mày: “Không phải là muốn bôi thuốc sao?”
“Hừm!” Tự nhiên nghẹn họng. Nàng vừa muốn cất lời, bỗng nghe bên ngoài vọng
lại tiếng cười sảng khoái của mẹ mình. Bất ngờ đẩy Trọng Uyên ra sau
lưng rồi lấy tấm thân vốn dĩ chẳng cao lớn gì chặn cửa, nàng hét to: “Mẹ đừng vào!”
“Hả, làm sao thế?” Tang Đễ hiển nhiên là hiếu kỳ. Hôm trước bà tới Lạc Tê chẳng phải là đang than thở rằng bà ít ở bên cạnh
quá sao. Nàng đâu biết những ngày vừa qua cha mẹ nàng cùng mấy người kia đã lao tâm khổ tứ như thế nào. Chuyện khác chưa tính, nhưng tối thiểu
cũng phải tìm cho Lạc Tê, Trọng Uyên một chỗ trú chân an toàn. Ngay cả
đối với Tang Đễ, Tố Phương, chỗ này cũng không phải là nơi có thể ở lâu
dài được.
“Không sao! Là… Trọng Uyên tỉnh rồi, ngại gặp mọi người!”
Nàng vừa dứt lời, mặt lại đỏ ửng, quay lại gục vào lòng Trọng Uyên, thấy bội phần sượng sùng.
Tang Đễ bật cười như đã hiểu rõ. Nét mặt đầy mờ ám, bà khép cửa lại, chỉ
nghe thấy bên trong vang lên tiếng thét chói tai. Bà cười càng khoái
chí, ròi nói to với Lạc Tê: “Con gái, đến lúc phải bôi thuốc rồi. Cứ để
Trọng Uyên lo cho con nhé”.
Hai khuôn mặt kề sát nhau, lúc này
Lạc Tê bỗng dịch ra xa khỏi Trọng Uyên, nhưng chốc lát đã bị kéo trở
lại. Chàng cười tươi như hoa, cướp lại lọ thuốc: “Phải bôi thuốc rồi
mà”.Lạc Tê chân tay lóng ngóng, gượng cười khước từ: “Ta thấy… không cần nữa đâu”.
“Sợ cái gì?”
“Ta thấy chàng mới khỏe lại, không muốn làm chàng phải hao tổn nguyên khí.”
Trọng Uyên ngưng lại, bất ngờ ghé sát tai nàng liếm nhẹ, rồi thở khẽ một hơi, xong mới nói nhỏ: “Sao nào, phục vụ phu nhân là việc nhất thiết nên
làm”.
Trong đầu Lạc Tê như bỗng vang lên một tiếng nổ, tựa có
pháo hoa bừng lên đâu đây, phút chốc toàn thân như tê liệt, mềm nhũn. Cả người nàng bị lật lại, rồi phút chốc áo bị phanh ra để lộ tấm lưng
trần.
Chắc không qua được ải này rồi, đành để chàng được làm điều chàng muốn vậy. Không phải đúng là nàng cần bôi thuốc sao?
Lạc Tê nép chặt vào giường trúc, thầm mắng: “Lưu manh, áo không thèm mặc lên, lưu manh, đúng là đang ức hiếp ta mà”.
Trọng Uyên chăm chú nhìn tấm lưng đầy sẹo của nàng. Nhờ bàn tay chăm sóc của
Tang Đễ, sẹo đã mờ dần, lộ ra đường vân ửng hồng nhàn nhạt. Nếu không
phải là vì những vết thương dọc ngang này thì thân thể kia vẫn láng mịn
như ngọc không tì vết. Kiếp này nàng cũng chịu bầm dập chẳng kém gì kiếp trước, chàng thoáng xót xa nghĩ.
Một tay lướt qua lưng nàng,
bỗng thấy nàng khe khẽ run lên, hình như muốn nhổm dậy, nhưng lại bị
chàng ghì xuống, đành ngoan ngoãn nằm yên, chỉ băn khoăn hỏi: “Không
phải chỉ bôi thuốc thôi sao?”.
Trọng Uyên nhướng mày cười: “Trước khi bôi thuốc phải xoa bóp đã, cho máu huyết lưu thông thì mới đạt được hiệu quả tốt nhất chứ. Không phải sao?”.
Lạc Tê cứng họng, khe
khẽ ú ớ một lúc, cuối cùng đành im lặng để mặc cho người đó xoa lưng
mình, y như ngậm miệng ăn hoàng liên, đắng ngắt cũng phải chịu.
Có điều lưng nàng bị ghì xuống rất khó chịu, rõ ràng là chàng sớm đã có âm mưu không trong sáng, trước mặt thì ỷ thế lấn át người ta. Thôi nàng
thà ngoan ngoãn để yên biết đâu còn có lợi.
Tâm trí tĩnh lặng,
nàng cứ thế nằm im như một chú cừu chờ đem hiến tế. Lát sau, khi bị xoa
bóp đến mềm nhũn cả người không còn chút sức lực, nàng mơ màng lim dim
mắt.
Dáng trúc phất phơ, ánh trăng chập chờn, gió thổi vi vút, cảnh vật trong ngoài phòng hòa vào nhau thành bức tranh mỹ lệ mê hồn.
Tang Đễ ngồi bên Tố Phương, tay bưng chén trà Cương Lương vừa pha, bất giác thở dài: “Con gái đã lớn rồi…”.
Trong phòng, Trọng Uyên đã dừng lại. Chàng mệt mỏi ngả mình xuống giường, miệng lúng búng gì đó, như là gọi tên nàng.
Lạc Tê đang lơ mơ muốn ngủ, nhưng sau lưng chợt thấy lạnh. Người ấy lại gọi tên ai đó trong mơ. Tai nàng nghe không rõ lắm. Trọng Uyên đang gọi tên mình mà tại sao lại nghe như gọi A Cẩm.
Nàng chột dạ, không đợi chàng bôi thuốc cho mình nữa, mà tự quay lại mặt đối mặt với chàng.
Rốt cuộc người chàng yêu là ai, là Phượng Cẩm kia, hay là kiếp sau của cô
ấy đang nằm trước mặt chàng. Tại sao đến cả kiếp trước của bản thân cũng làm mình phải ghen tuông những mấy phần? Hay là vì mình vốn thua xa
Phượng Cẩm cho nên lòng mới đầy mặc cảm như thế, mặc cảm đến mức mỗi khi nghĩ đến chuyện Trọng Uyên từng yêu Phượng Cẩm thế nào, trong khi mình
lại không thể đem đến cho chàng những gì chàng muốn, lòng nàng bỗng lạnh băng.
Mình rốt cuộc không thể trở thành Phượng Cẩm mà chàng muốn.
“Đang nghĩ gì thế?”
Lạc Tê đưa mắt nhìn chàng, thân thế ấy dường như không có chỗ nào lành lặn. Những vết thương chằng chịt ngang dọc, có chỗ sâu đến lộ cả xương, từng vết nối tiếp nhau. Lần nào nhìn thấy nàng cũng rất đau lòng.
Nếu phải chịu nốt chỗ lôi hình còn lại thì sợ rằng thân kia sẽ tan thành hư vô, chẳng còn hình người.
Đưa tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt vẹn nguyên vẻ tuấn tú của chàng, vết sẹo mờ
khiến nàng bất chợt nhói lòng. Nếu không phải do mình, chàng hà cớ gì
phải chịu như vậy. Nếu không phải vì mình, chàng đáng ra không phải trải qua kiếp nạn này. Lạc Tê chợt lắc đầu rồi chủ động tiến tới vòng tay ôm cổ, kề môi chàng. Khi hai đầu lưỡi vừa chạm, chợt thấy như có một luồng điện lan nhanh khiến mặt nàng nóng bừng.
Một khi mạch tình đã khơi, thì như nước lũ tuôn trào khó lòng kìm lại.
Trọng Uyên vốn không thích vồ vập, với chuyện tình ái càng không quen ép buộc người khác, nhưng khi thấy đối phương bỗng nhiên nồng nhiệt chủ động
đến thế, chàng cũng thấy thích thú lạ thường. Ôm chặt lấy nàng ghì vào
lòng, tay kia của chàng lần mở xiêm y phủ trên đôi chân trắng nõn, đưa
tay vuốt ve âu yếm. Không lâu sau, chàng đã làm cho đôi mắt Lạc Tê long
lanh lên, tình nồng khó cưỡng. Hơi thở dồn dập, nàng không còn đủ sức
chặn lại bàn tay đang thổi bùng lên ngọn lửa rạo rực.
Thân thể
cận lề, rót vào tai lời tình êm ái. Lúc thấy như ánh trăng tràn mặt đất, khi lại sâu thẳm như vút lên tận nóc phòng trúc. Phút chốc nàng không
biết trời đất gì, không nhớ nổi chuyện xưa, trước mắt chỉ còn lại một
người áo xanh phất phơ trong gió, nụ cười rực sáng trong đêm.
Trọng Uyên… Trọng Uyên… phút giây say đắm miên man, mắt thấy sự tồn tại thật
sự của đối phương qua làn tóc dài, toàn thân nàng đền bị Trọng Uyên làm
cho mềm nhũn.
Bất chợt, Trọng Uyên bỗng ngừng lại.
Nàng tò mò mở mắt, cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng là hai người đang quấn lấy nhau như
mũi tên đã gắn vào cung, có đà tất phải bắn. Lạc Tê đỏ mặt nói một mình: “Thực đúng là thần thượng cổ, sinh ra đã khác người…”.
Trọng
Uyên không cười nữa, rồi lại cười, rồi đột ngột đổ ập xuống ngươi nàng,
làm nàng hốt hoảng hét ầm lên: “Trọng Uyên, Trọng Uyên?”.
Lấy hết sức đẩy Trọng Uyên ra, nàng quỳ bên cạnh, vội đặt tay vào trước mũi
chàng. Hơi thở vẫn bình ổn, lại ngủ mất rồi, nàng bỗng thấy chán nản
không chịu nổi, bất giác thô bạo đưa tay đấm ngực chàng liên hồi, mắng
nhiếc: “Đáng ghét, đúng là đồ xấu xa!”.
Tuy hiểu là chàng mới
tỉnh dậy sau cơn trọng thương, chắc chắn không có sức trụ được lâu,
nhưng vừa làm cho mình rạo rực đã mệt nhoài lăn quay ra ngủ, thực lòng
nàng ức chế quá. Nàng định đánh thức chàng bằng cách nghịch ngợm lần tìm vảy rồng thiêng trong tóc, nhưng kết quả cũng không hề khá hơn, chàng
vẫn ngủ say sưa không động cựa.
Lạc Tê bực mình lắm, chỉ còn cách xuống giường tìm chiếc chăn mỏng, cuộn mình vào, miệng vẫn còn lầm bầm: “Đợi chàng dậy rồi nhất định sẽ cho một trận nên thân”.
Đột nhiên, có ai đó vỗ nhẹ vào cánh tay nàng. Ra là Trọng Uyên! Chàng thì thào: “Đừng làm loạn, đồ gà mái hết thời này!”.
Mặt nàng biến sắc, rồi cuối cùng lộ vẻ vừa đau vừa hận đến cực độ, Lạc Tê
chỉ thiếu chút nữa là nhảy lên cắn chàng một phát thật đau, nhưng lại sợ chàng đã quá mệt rồi. Nhìn kỹ một hồi những vết thương trên người
chàng: vẫn chưa khỏi hẳn, chẳng phần thịt da nào lành lặn cả. Nàng bất
chợt buông một tiếng thở dài, ủ rũ xích lại gần bên đối phương. Trong
đầu cứ quẩn quanh một câu: “Đồ gà mái hết thời này!”
Quả là cay
độc! Thì ra trong lòng chàng vẫn nghĩ vậy. Nàng trở mình, quay lưng lại
về phía Trọng Uyên, tự ngậm ngùi thương thân phải chịu cảnh lạnh lùng.
Ánh mắt chạm vào cây trường cầm trên mặt bàn, trong đầu lại vang lên lời sư phụ từng nói: “Được phượng ghé thăm, ba đời có phúc”.
Đúng là một trời một vực! Gặp nhầm người rồi! Đồ con rắn tỉ teo! Nghĩ hoài
không hết hận, nàng trút giận bằng cách quay lại cắn chàng một miếng. Để lại dấu răng hằn sâu trên vai rồi nàng mới hả giận thở mạnh một hơi, ôm choàng lấy chàng, mặt mũi tươi tỉnh.
Khi Trọng Uyên cựa mình
thức giấc thì mấy ngày đã trôi qua. Vừa mở mắt ra đã thấy Lạc Tê đang
lúi húi cầm chiếc khăn sạch lau chùi bàn ghế, chàng bất giác cười thầm.
Đợi lâu như thế, cuối cùng cũng có hi vọng rồi. Lòng chàng vui khôn xiết,
lại trở mình, chống cằm tiếp tục thưởng thức màn kịch hay trước mắt.
Lần đầu tiên trông thấy Lạc Tê, chàng đã biết chắc mình đã đợi được rồi.
Khuôn mặt không còn vẻ diễm lệ sắc sảo vô song, nhưng vẫn giống như A
Cẩm nhí nhảnh tinh nghịch ngày ấy. Người năm nào còn ở cạnh bên, một
mình vắt vẻo ngồi trên bờ tường, ngắt hoa quế rắc xuống khắp người
chàng, vô cùng đẹp mắt. Lạc Tê với cây đàn trên lưng kia, dung nhan vẫn
thế, và còn nguyên tính nết trẻ con vô tư. Mỗi khi đôi mắt ấy lấp lánh
lên vẫn đủ khiến chàng hồn xiêu phách lạc.
Nói tóm lại là sự bướng bỉnh trăm năm còn đó.
Ngẫm nghĩ về khoảng thời gian sau này, Trọng Uyên cảm thấy ông trời cũng
không bạc đãi mình lắm, còn may là chưa để chàng phải đợi chờ mòn mỏi,
hóa đá vọng thê trên Thiên Hằng Sơn mịt mù cát vàng.
Còn Lạc Tê,
bỗng có cảm giác là lạ buồn buồn sau lưng. Nàng quay người lại thì thấy
Trọng Uyên đang duỗi mình nằm dài như một mỹ nhân. Chàng thoáng cười
nhìn nàng, bất giác mừng rỡ, kích động giằng lấy chiếc khăn trắng trên
tay nàng rồi nhào tới.
“Chàng dậy rồi?”
“Ừ.” Trọng Uyên ngoắc tay, gọi nàng tới gần hơn.
Cho là chàng có chuyện muốn nói với mình, Lạc Tê tò mò mở to mắt, ghét sát
lại, thì bất ngờ đôi môi bị giữ chặt. Nàng bị nhấn chìm trong một đại
dương thăm thẳm, chới với như đuối nước, bị nụ hôn làm cho ngạt thở.
Đến khi phản ứng lại được thì mặt nàng đã đỏ rực lên, “May là cha mẹ ta không có ở đây”.
Vừa dứt lời, bỗng thấy từ phía sau vọng tới một tràng vỗ tay liên hồi, quay lại thì thấy Tang Đễ, Tố Phương đang nhìn hai người có vẻ vừa ý lắm. Tố Phương suýt nữa rơi lệ, ôm lấy Tang Đễ mà nói: “Con gái chúng ta cuối
cùng cũng có người để ý rồi”.
Tang Đễ cũng cảm động đến mức ôm
ngực thốt lên: “Hơn trăm năm nay tâm bệnh là đây,… Cái con nha đầu không gả đi được này, công lao của chúng ta không ít đâu, đáng để nói là kiếp này may có thần tiên ghé tới”.
Lạc Tê trên trán nổi gân xanh, cố làm ra vẻ thản nhiên hắng giọng một câu: “Ta nói này phu quân, giờ
chàng hối cũng không kịp đâu”.
Trọng Uyên bỗng cười lớn, vỗ vai nàng: “Tiểu nương tử, mau mau dìu phu quân ngồi dậy nào”.