Nhìn mắt nàng đỏ hoe, rõ là vừa khóc xong một trận. Trọng Uyên thấy
thương cảm quá, nhưng tại sao vừa rồi nàng lại gọi tên sư phụ Trường
Cầm.
Lát sau chàng mới gật đầu, nói: “Ông ấy không chịu nổi ta thực ra là có nguyên nhân”.
“Chàng đã làm gì vậy? Vì sao lại trở thành cái gai trong mắt Đế quân?” Lạc Tê
nhìn Trọng Uyên dò xét từ đầu đến chân. Rõ là không hiểu một người trước giờ không diễu võ dương oai, cũng không vấy bẩn bởi thị phi, chỉ là một Nguyệt Hoa thượng thần chức vị nhỏ nhoi tội nghiệp, rốt cuộc vì sao lại đắc tội với Thiên đế lão gia?
Nghĩ đi nghĩ lại, nàng chỉ có thể
quy về một mối là Vân Ảnh. Chẳng lẽ Thiên đế đại lão gia thực sự không
muốn Trrọng Uyên thành thân cùng Vân Ảnh, nên nhất quyết muốn hại chết
chàng. Nhưng chẳng phải TRọng UYên đã cầu hôn mình rồi mà? Thiên giới
quả có lắm chuyện lằng nhằng phức tạp, bản thân không lý giải nổi. Ấy
vậy mà sao nàng lại có cảm giác chuyện này có liên quan đến mình chứ?
Không biết làm sao, nàng chỉ còn cách bước tới nắm lấy tay áo Trọng Uyên, khẽ hỏi: “Chuyện này có khó giải quyết không?”.
Chịu sự quản chế của Thiên giới, Trọng Uyên tất nhiên không thể không đi.
Nàng thực sự lo lắng lắm, nhỡ Trọng Uyên… lại như Trường Cầm thái tử, một đi không trở lại, thì đời này kiếp này, nàng còn ai để thương nhớ nữa.
Thấy vẻ lo âu trên khuôn mặt ấy, Trọng Uyên khẽ vuốt tóc nàng, tự nói một
mình rồi cười: “Trọng Uyên xin tự bảo đảm, tộc Xuy Vưu đó sẽ chẳng làm
gì được ta cả”.
Thật ư? Lạc Tê không hiểu. Nàng chỉ cảm thấy, không khéo sự bi lụy của bản thân là có lỗi, lại làm liên lụy đến người khác.
Nheo nheo sống mũi, nàng nói: “Ta về trước đây, chưa hỏi mẹ một câu mà đã bỏ ra ngoài. Chàng… chàng phải thật cẩn thận nhé”.
Cái gọi là sắt son hoàn toàn không phải là mãi không tình, mà là sau khi
phân li vẫn một lòng một dạ không quên. Ta là một điềm không may hại
Trường Cầm rồi, không muốn hại tiếp Trọng UYên. Chỉ biết hi vọng rằng,
lần này chàng bình an trở về.
Đây là lần đầu tiên Trọng Uyên đứng nhìn nàng quay người bước đi mà không ngăn lại.
Chớp mắt đã là ngày thứ ba Thiên giới hạ lệnh, phái Nguyệt Hoa thượng thần
Phất Tức trước mắt tới bộ tộc Cửu Lê khuyên họ đầu hàng. Cùng đi chỉ có
Ứng Long Cơ Thương.
Lạc Tê nghe được tin này, đã có chút hi vọng rồi.
Nàng cứ đi đi lại lại, đứng ngồi không yên trong động, lòng như lửa đốt,
chốc chốc lại hỏi Hương Tư khi ấy đang yên vị một chỗ: “Lẽ nào tỉ không
lo lắng một chút nào sao?”.
“Lo cho ai?” Hương Tư hai mắt sáng
lên như lửa, dường như càng thiêu đốt trái tim mong manh yếu mềm của Lạc Tê: “Ta lo cho Trọng Uyên ư? Đó không nên là chuyuện đáng để ta bận
tâm”.
“Không phải, không phải, không phải, Cơ Thương… “ Nàng hoang mang xua tay: “Cơ Thương chẳng phải cùng đi với Trọng Uyên sao?”.
Hương Tư ngồi ngay người lại, chống cằm nghĩ một lúc, rồi hỏi một cách thẳng
thắn, rành rọt: “Trước tiên, người mà Thiên đế đại lão gia của muội muốn nhắm tới chỉ có Trọng Uyên thôi, không phải Cơ Thương. Vậy thì ta có gì phải lo chứ?”.
Lạc Tê đỏ mặt: “Muội không phải là lo cho Trọng Uyên”.
Hương Tư “hừ” một tiếng, đứng thẳng dậy, bước tới đi lại mấy vòng quanh Lạc
Tê, đột ngột luôn miệng nói: “Không đúng không đúng không đúng… “.
“Thế tỉ thử nói xem, cái gì mà không đúng nào.”
“Cơ Thương nói với ta nghĩa phụ muốn gây khó dễ cho Trọng UYên. Lần này lại cho hai người cùng đi, lẽ nào nghĩa phụ lại muốn giá họa cho Cửu Lê
tộc? Hay là muốn Cơ Thương ra tay?”
Lần này thì tới lượt Hương Tư nóng ruột lo lắng, nàng ấy xua tay: “Ta nghe muội nói Trọng Uyên lợi
hại như thế, không khéo người gặp nguy hiểm là Cơ Thương mất. Ta phải
đến đó một lần xem sao?”.
Hả? Lạc Tê hơi sững sờ, chỉ thấy Hương
Tư đã sốt sắng kéo tay nàng chạy ra ngoài. Ánh ban maichiếu rọi vào cửa
động làm nổi bật những sắc hoa đẹp xinh trên nền cát trắng.
Nữ
nhân áo tím này quả thực lần đầu tiên lo lắng như thế, làm cho Lạc Tê
chưa kịp trở tay. Cuối cùng ra khỏi động, Lạc Tê mới gỡ được tay nàng
ấy ra, hỏi: “Hương Tư, không được, chẳng phải tỉ không được rời khỏi
Xích Thủy sao?”.
Hương Tư quay lại cười nhạt có chút tinh quái,
khẽ nhấc chân nhảy lên. Chuỗi hạt gỗ đàn hương tím bay lên không trung
rồi lặng lẽ rơi xuống mu bàn chân trần.
“Trong khi muội đang bận
rộn tận đẩu tận đâu, ta đã xin nghĩa phụ ban cho món này. Nó sẽ giúp ta
tạm thời phong bế công lực của mình. Khi cần thì dung, khi không thì ta
chỉ như một người bình thường.” Nàng ấy vươn dài người: “Còn thường ngày hả,ta lười nhác lắm, đơn giản chỉ là không muốn ra ngoài thôi”.
“Ấy ấy, tỉ không có pháp lực sao mà đi được. để ta đi cùng với tỉ.”
Lạc Tê đầy dung khí, dứt khoát đi theo, nói một cách hoa mỹ là nào muốn để
Hương Tư đơn thương độc mã lên đường như vậy. Hương Tư đi đằng trước cứ
luôn miệng cằn nhằn, rõ rang là muội vi nhớ thương người ta nên mới
không màng đến bản thân.
Còn ở bên kia, đang vội vàng lên đường Trọng UYên, Cơ Thương chợt dừng lại, hỏi: “Sao vậy?”.
Trọng Uyên lắc đầu, nhẩm tính một cái, rồi than vãn khẽ: “Nếu chuyện này có
liên can đến ta, thì càng khó tỏ tường. Chỉ là vừa rồi hình như có cảm
giác linh quang hiện ra ở đâu đó”.
“Cũng phải, nếu huynh vốn là
chuyện gì cũn dự đoán trước được, có lẽ đã không tới bước đường này.” Cơ Thương không quen nói nhiều, nhưng đã nói thì “lời vàng ý ngọc” sâu
cay. Nếu Trọng Uyên là một kẻ bản lĩnh kém thì sẽ không chống chịu được
với sức sát thương của lời nói đó.
Trọng Uyên lại cười mà thở dài: “Nếu chuyện không đến mức phải tính toán, chẳng phải sống sẽ đỡ mệt mỏi sao”.
“Ta vẫn cứ nghĩ, Thanh đế Phục Nghi không cần tính toán vì vạn sự đã nằm trong lòng bàn tay.”
Trọng Uyên không nói gì.
Cơ Thương nhìn chàng, nghĩ: Giữa cảnh vật đẹp đẽ sinh động này, nếu diện
mạo TRọng UYên vẫn cứ trong trẻo, tà áo vẫn cứ xanh dịu dàng trên nền
hoa lê lớp lớp tung bay, chẳng phải là hay hơn sao. Bỗng chàng ta nói:
“Kìa, sắp tới Cửu Lê tộc rồi”.