Cửu Thiên Khuynh Ca

Chương 40: Chương 40: Tâm Sáng Tựa Gương, Chân Tình Khó Quên




Type: Thiên An

Ánh sáng từ những ngọn đèn cung Cửu Trùng lay động đong đưa. Trọng Uyên vẫn như thường lệ, đi từ đầu này đến đầu kia tỉ mỉ thắp sáng từng chiếc một, sau đó thu dọn tất cả đồ đạc bước ra ngoài.

Như đã tiên liệu được trước, chàng quay lại đưa mắt nhìn Kiều Thương Thanh Loan đang đứng ngoài cửa đồng sơn son.

Kiều Thương từng tận mắt thấy Lạc Tê và Trọng Uyên quấn quýt không rời ở Lôi Trạch như hai nửa duy nhất của nhau, từng chứng kiến chuyện tiểu muội bị Lưu Phong ruồng bỏ, cũng biết chuyện Trường Cầm quay gót ra đi. Chàng hiểu rõ những điều này khiến Lạc Tê tổn thương đến mức nào, cho nên chưa cần biết mai sau Lạc Tê có trở về làm Phượng Cẩm hay không, thân là nhị ca không thể khoanh tay đứng nhìn. Kiều Thương vì thế đã bay thẳng lên Thiên giới tới Thiên cung truy vấn.

Bản tính Thanh Loan vốn lạnh lùng điềm đạm nhưng vì chuyện này mà lòng nóng như lửa đốt. Nếu không được Thiên Lam kể rõ sự tình Trường Cầm quay lại nên Trọng Uyên đột ngột rút lui thì chàng chẳng biết chuyện sẽ đi đến đâu.

Trọng Uyên nhìn Kiều Thương, khẽ gật đầu chào, định né tránh bước đi.

Kiều Thương không nhịn được nữa, nắm lấy gấu áo Trọng Uyên, lạnh lùng hỏi: “Tại sao?”.

Trọng Uyên quay lại nhìn đối phương từ đầu đến chân, hỏi: “Từ sau ngày đó, Thiên Lam không làm khó dễ ngươi sao?”.

“Ta đang hỏi chuyện của Tê Tê, ngươi…”

Trọng Uyên thở dài, quay lại bỏ đồ thắp đèn xuống, vung tay lên bảo: “Chúng ta đi thôi”.

Trời yên biển lặng. Đại hoang mưa tuôn mười mấy ngày ròng rã.

Một làn khói nhẹ bay ra sau bước chân hai người, mong manh tựa mệnh số vô thường của nhân thế.

“Ngươi chắc đã biết về thân phận của ta và Lạc Tê rồi.”

Kiều Thương khẽ gật đầu.

Trọng Uyên chăm chú nhìn xuống đại hoang, đột nhiên khẽ than thở: “Thuở hỗn mang sơ khai, Thiên đế Hiên Viên có công lao lớn nhất là tách biệt ranh giới giữa thiên giới và trần gian, nhưng được cái này phải đánh đổi bằng chuyện sát phạt binh đao tràn lan. Trong đó ta cũng có phần trong việc bài binh bố trận, chỉ có điều đã cố ý quy hàng để bớt đi một lần hiến tế máu chảy thành sông”.

Kiều Thương cau mày, hoàn toàn không hiểu Trọng Uyên nói những điều này với mình có ý gì.

“A Cẩm là thanh kiếm lợi hại nhất trong tay Hiên Viên, chỉ đến đâu là quét sạch đó.”

Kiều Thương truy vấn: “Nếu ngươi đã là thủy tổ bát quái thì phải biết trước kết cục này chứ. Lẽ nào ngươi muốn nói với ta tiền kiếp ngươi quy hàng vì đã tiên liệu được tất cả? Ngươi rời bỏ Tê Tê cũng thuận theo mệnh số?”.

Nói rồi Kiều Thương ngẫm nghĩ một lát, hỏi tiếp: “Hoặc là mọi sự ngươi làm đều thuận theo thiên đạo, lần này cũng là bất đắc dĩ”.

Trọng Uyên nghiêm nghị: “Ta không hề nói thế bao giờ, chỉ nói với ngươi ‘nhân’, còn ‘quả’ thì chưa thể nói thêm. Vì… không còn nhiều thời giờ nữa rồi...”.

Chàng ngước lên, trên Trời còn có một Trời cao hơn. Ở đó, thiên nhãn đang nhìn xuống định đoạt.

Thần tiên cũng không thoát được định mệnh.

Kiều Thương không hiểu, hoặc có thể nói, xét về mưu trí, chàng thua xa Thanh đế. Đến khi Trọng Uyên đã rời bước chàng vẫn đứng trên mây thẫn thờ, trăn trở về những lời Trọng Uyên nói.

Khi ấy Lạc Tê vừa tỉnh giấc. Dưới Dao Sơn mưa đang bay phơ phất. Nàng ngồi dậy, thấy Trường Cầm thái tử đang quay về phía mình, nghiêm nghị: “Về những điều nàng nói, ta và mẫu thân đã bàn bạc rồi. Chọn ngày xong phụ thân ta sẽ mang quà hứa hôn đến Phượng tộc, thời gian thì theo ý nàng quyết”.

Lạc Tê bỗng thấy đầu óc mụ mị, nhìn Trường Cầm rồi bất chợt run lên: “Sư phụ nói gì cơ ạ? Người đã nói với mẫu thân ta rồi ư?”.

Nàng vỗ trán, chỉ cảm thấy say rượu thật là phiền nhiễu quá. Tuy rằng Trường Cầm thái tử từng là người mình ái mộ, nhưng thấy chàng ít hiểu thế sự nên trong lòng vẫn có điều không phục. Ngồi yên ngoan ngoãn trên giường, nàng than vãn: “Ta không ngại để sư phụ làm chính thất, chỉ có điều trước mắt, ngoài mẫu thân của Phượng tộc, còn có vị đại lão già này cũng cần phải hay…”

Trường Cầm thoáng sững sờ, rồi hiểu ngay ý nàng.

“Ý của nàng là Thiên đế bên đó? Có điều… chính thất là gì vậy?”

Nàng che miệng cười, lăn một vòng trên giường, trong lòng hơi chua xót: “Chính thất dĩ nhiên là người to nhất rồi”.

“Làm càn!” – Trường Cầm bỗng nghiêm nét mặt, cũng hiểu là nàng đang mượn chuyện đùa để lấp đầy sự trống trải hụt hẫng trong lòng, cho nên không nỡ trách mắng: “Thanh đế chắc hẳn là đã biết chuyện này rồi.”

“Đúng…” – Lạc Tê nhổm dậy.

Dung nhan yêu kiều ủ rũ tương tư, oán sầu dâng lên hàng mi. Nàng khe khẽ thở dài, cố làm ra vẻ vui tươi rồi nói: “Thế cũng tốt, mai sau đỡ phải nhớ nhung”.

“Đói bụng rồi phải không? Sư phụ nấu cho chút gì ăn nhé”. Trường Cầm vừa đứng dậy liền bị Lạc Tê siết chặt lấy từ phía sau. Đôi tay thon dài trắng trẻo của chàng hơi co cứng lại rồi chậm rãi đặt lên bàn tay nàng đang ôm vòng quanh lưng.

Nàng rầu rĩ bảo: “Sư phụ, cảm ơn người”.

Trường Cầm khẽ hắng giọng, nhìn ra bên ngoài hồi lâu mới từ tốn cất lời: “Mấy hôm trước Tang Đễ gửi thư, nói Thiên Đế và Xuy Vưu của Cửu Lê tộc đang so tài tranh đế trên bình nguyên Trục Lộc. Lần này có người ấy cầm quân”.

Người ấy là ai? Lạc Tê lẽ dĩ nhiên vừa nghe đã hiểu. Nàng hơi run lên, bất giác cổ họng nghẹn đắng: “Trục Lộc…”

“Hắn vì ta mà tiêu hao nhiều năm tu luyện, giờ nhiều phần không còn được như trước nữa. Hiên Viên không muốn gả Vân Ảnh cho hắn nên bày ra mưu đó. Nếu người ta không quay về thì Tê Tê làm thế nào?” – Trường Cầm hỏi.

Lạc Tê nhắm mắt: “Đồ nhi không muốn làm hại Cửu Thiến Huyền Nữ”.

Người con gái bị nghĩa phụ Hiên Viên nắm trong tay như một thanh trường kiếm làm dậy sóng thiên hạ, từ khi nào đã mất đi hào quang năm cũ, đâu còn lợi hại sắc bén nữa. Năm đó Phượng Cẩm không màng đến sống chết trên chiến địa, không hối hận đã khiến máu chảy thành sông, tất cả chỉ để làm tròn giấc mộng Thiên đế của nghĩa phụ. Nhưng Lạc Tê của hiện tại không như thế, tuy vẫn là Phượng Cẩm dũng mãnh hiên ngang bất khuất khi nào, nhưng không muốn coi mạng người như cỏ rác. Nếu phải xông pha chiến trường đồ sát, thì nàng thà ẩn mình nơi Dao Sơn đợi bọn họ khải hoàn trở về còn hơn.

“Còn có tỉ tỉ Hương Tư cũng nhắn Tang Đễ chuyển lời cho nàng: lần này Hương Tư đi tiên phong, quyết một đi không về. Kiếp sau có duyên, lại làm tỉ muội”.

Trường Cầm vừa dứt câu, Lạc Tê vụt đứng bật dậy, nét mặt lạnh lùng, cau mày: “Đồ nhi phải tới Trục Lộc”.

Trong khi Trọng Uyên có thừa ý thức và khả năng tự bảo trọng, thì trái lại Hương Tư luôn nung nấu trong lòng ý nghĩ xung trận là quyết tử. Hôm đó nàng đã nói với Hương Tư nếu mai này có cơ hội nhất định sẽ đòi lại món nợ máu cho nàng ấy.

Trường Cầm chăm chú nhìn nàng, cũng không biết quyết định lúc này của mình rốt cuộc là đúng hay sai, nhưng cứ nhìn vẻ thiểu não của nàng lại bất giác muốn nghe nàng trải lòng. Hiển nhiên là muốn nàng rời xa Trọng Uyên, nhưng cũng hiểu chỉ khi được ở gần người đó nàng mới giải tỏa được nỗi tương tư, mới gỡ rối được tơ lòng.

Nhiều nhiều năm về trước, một bằng hữu cũ từng nói: Nếu thực lòng yêu một người, thì làm cho người đó hạnh phúc mới là lựa chọn đúng đắn. Trường Cầm tuy không quen nghĩ ngợi nhiều, nhưng cũng đủ hiểu được những điều sâu xa ấy.

Khi Lạc Tê và Trường Cầm đặt chân đến Trục Lộc cũng là lúc đêm hôm khuya khoắt.

Cô gái bé bỏng bây giờ đã hết trẻ con dại khờ, nhất là khi cận kề phút lâm trận. Huyết quản sục sôi khí thế chiến đấu khiến Lạc Tê phấn chấn hẳn.

Họ núp vào một góc xem hai quân giáp mặt. Những lều trại san sát nối nhau. Đèn lửa sáng trưng. Xem ra sau một cuộc chinh chiến tất cả đang dành chút thời gian ngắn ngủi để nghỉ ngơi phục hồi khí lực. Lạc Tê chỉ liếc mắt một cái là biết được phe Hiên Viên, Trọng Uyên vừa thua trận trước. Không biết phe Xuy Vưu đã nhờ thêm bao nhiêu trợ lực. Nhìn phe mình thấy binh sĩ bị thương đang nằm la liệt chờ y sư mang linh dược tới chữa trị, Hiên Viên không ngừng vén lều thiểu não nhìn trời, còn Trọng Uyên chỉ đưa mắt nhìn thoáng qua rồi lại treo gương bát quái lên nóc lều như để bảo hộ mọi người.

“Tê Tê có muốn nhận lại cha con với Thiên Đế không?” – Trường Cầm khẽ hỏi.

Lạc Tê uể oải lắc đầu: “Đợi một trận nữa xem sao đã. Đồ nhi ở nơi kín đáo thế này cũng tốt, biết được rốt cuộc bên Xuy Vưu có thêm bao nhiêu kẻ phi phàm đến giúp sức, đến độ những phong thần liệt tiên bên ta cũng phải bó tay”.

Trường Cầm thấy ý đó có lý. Hai người tiếp tục quan sát một lúc, rồi lập tức rút về ẩn mình trong lùm cây um tùm trên gò đồi.

Lúc này chợt thấy Trọng Uyên bước ra từ doanh trại, di về hướng khác. Hành động này khiến Lạc Tê tròn xoe mắt, nàng hạ giọng nói với Trường Cầm: “Sư phụ, người ở đây đợi nhé. Ta đi nghe ngóng xem sao”.

Trường Cầm giữ lấy tay áo dài lướt thướt của nàng: “Chúng ta cùng đi!”.

“Không, sư phụ, mình Tê Tê đi đủ rồi”. Lạc Tê bình tĩnh nhìn Trường Cầm, an ủi chàng: “Yên tâm, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu!”.

Gật gật đầu, Lạc Tê thoáng chốc đã biến mất trước mắt Trường Cầm, tàng hình đi theo Trọng Uyên.

Thực lòng nàng biết, Trọng Uyên đã tu luyện đạt đến cảnh giới tối cao, nếu không có chuyện bị gián đoạn ngàn năm tu tập ấy, thì có lẽ nàng khó qua mắt được chàng, nhất là nhớ tới thời chàng còn ở đỉnh cao phong độ, mình vừa leo tường đột nhập đã bị bại lộ tung tích ngay rồi, dễ dàng thấy được pháp lực của chàng thông thiên triệt địa đến đâu. Công lực của Phượng Cẩm khi mạnh nhất cũng không đủ để đối phó.

Hiển nhiên rồi. Bây giờ chàng đang nhân lúc mọi người nghỉ ngơi lén ra khỏi trại đi về hướng Kỳ Sơn.

Lạc Tê thầm nghĩ, lẽ nào… Hiên Viên bại trận vừa xong là có liên quan tới Trọng Uyên.

Lời hứa của chàng với Hiên Viên – thắng trận xong sẽ rước Vân Ảnh về làm thê tử, nhưng nếu bại trận thì sao? Lạc Tê không dám nghĩ quẩn nữa, cảm thấy hướng suy diễn của mình sai bét rồi. Nếu Trọng Uyên là kẻ nhỏ nhen như thế thì sao có thể khiến lòng nàng ngả nghiêng đến vậy.

Đương lúc nàng đang mơ hồ đi theo Trọng Uyên, bỗng giật mình nhìn trước ngó sau, trong nháy mắt chàng đã biến đi đâu mất.

Nàng nhăn nhó trề môi nghĩ ngợi: nếu chàng còn trở về, thì chờ ở đây cũng không tồi. Có điều cứ nghĩ đến bản lĩnh thần tốc đi về như gió của chàng là thấy chóng mặt hoa mắt. Ông trời xin bảo hộ cho chàng trở về bình an.

Nghĩ vậy, Lạc Tê leo lên một cái cây, im lặng đợi Trọng Uyên quay về.

Thời gian chậm chạp trôi, Lạc Tê đợi đến rã rời người vẫn phải căng mắt ra, chỉ sợ lỡ mất điều gì.

Lúc này dù là gió thoảng qua rừng, đưa đến một lay động rất khẽ cũng đủ khiến lòng nàng xáo động không yên. Nàng thừa hiểu nỗi sợ hãi của mình là do nghĩ ngợi nhiều quá, nhưng vẫn bền bỉ chờ ở đó. Mặc kệ cơn buồn ngủ đang kéo đến trĩu mắt vẫn gắng sức chờ.

Mãi tới khi nghe thấy từ xa vang lên tiếng bước chân ai đó như trời rung đất chuyển, nàng mới sực tỉnh táo lại. Ôm cây nhìn xuống, quả nhiên Trọng Uyên đang thong thả rẽ về từ đường núi.

Nàng phân vân do dự, liệu có nên xuống hay không; băn khoăn chẳng biết nên dùng thái độ nào để nói chuyện với chàng: truy hỏi, mắng nhiếc hay ấm ức đây?

Thấy Trọng Uyên chầm chậm tiến tới, nàng bỗng mất hết can đảm xuống mặt đất đối diện với chàng. Hoặc có thể thực lòng nàng quá sợ phải nghe những lời phũ phàng đòi đoạn tuyệt của chàng, càng sợ chàng xa lánh mình. Hay nàng đã quen với sự dỗ dành chiều chuộng của chàng, khiến bản thân yếu hèn, đến khi cần đối diện với sự việc lại trốn tránh như con rùa đen rụt đầu.

Nàng rành rành là không muốn Trường Cầm đi cùng, rành rành là muốn ở một mình bên chàng.

Nàng chăm chú nhìn chàng đi tới gốc cây. Người ta sắp rời khỏi đây rồi, chỉ suýt chút nữa thôi, chỉ cần nàng khẽ kêu thành tiếng là đã có thể giữ chàng lại bên.

Coi như không phải vì mình, mà là Hiên Viên nghĩa phụ, cũng nên hỏi một câu.

Nào ngờ khi nàng vừa hé miệng định nói đã thấy Trọng Uyên dừng bước, nhìn thẳng về phía mình. Ánh mắt dừng lại ở cái cây nơi Lạc Tê ẩn náu.

Giây phút bốn mắt gặp nhau, Lạc Tê thiếu chút nữa đã lộn cổ ngã nhào từ trên cây xuống đất. Thì ra bất kể khi nào, chàng cũng đều phát hiện được hành tung của mình. Nàng lặng lẽ xuống khỏi cây, hiện nguyên hình trong xiêm y đỏ, dáng thướt tha mây bay.

Kể từ khi Phượng Cẩm tái xuất, đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt.

Lạc Tê dĩ nhiên cảm nhận được ánh mắt Trọng Uyên đang lấp lánh ánh lên niềm vui kinh ngạc. Kỷ niệm, vẫn chất chứa thương đau. Nàng tự biết bây giờ niềm đau dâng lên trong mắt mình cũng không hề ít hơn chàng.

“Chàng… đi làm gì thế?” – Nàng cố kìm nén lại những cảm xúc dư thừa, tỏ ra bình tĩnh hỏi, làm ra vẻ chuyện cũ chưa từng xảy ra. Và nàng giờ đây chỉ nhìn mọi thứ từ góc nhìn của Thiên đế Hiên Viên.

Trọng Uyên bước thêm một bước, nàng vẫn lặng im không nhúc nhích; lại một bước nữa, vẫn im lìm bất động.

Thanh y cô liêu, hồng y rực rỡ. Dưới ánh trăng hai màu áo như đèn trúc xanh đối diện đám lửa đỏ, mỹ lệ tuyệt đỉnh.

Trọng Uyên chỉ khẽ bảo: “Nàng đi cùng ta”.

Chàng quay người cất bước đi tiếp. Trong lòng Lạc Tê đầy những nghi ngại, nhưng biết rằng chàng sẽ không làm gì tổn hại mình nên chẳng chút do dự cứ thế theo sau. Nàng thầm trách chính mình không đủ điềm đạm song mặt khác lại không kiềm chế được sự quyến luyến dành cho người ấy; muốn hé miệng thổ lộ, nhưng lại sợ mất thể diện, đành giữ bộ mặt lạnh lùng vô cảm chầm chậm nối bước.

Rồi họ dừng chân bên suối giữa Kỳ Sơn sơn cốc. Từ trên cao, ba dòng suối nhỏ đổ xuống thẳng đứng, tụ lại thành một đầm nước trong vắt soi bóng người.

Lạc Tê bội phần lạ lùng nhưng vẫn câm lặng không nói, chờ Trọng Uyên tự cho mình câu trả lời.

Chàng nhanh nhẹn cởi từng lớp áo từ ngoài vào trong khiến Lạc Tê nóng ran mặt. Lòng chợt thầm nghĩ, những hành động tự nhiên như vậy kể ra rất đúng với bản chất con người Trọng Uyên trước kia. Có điều đặt vào hoàn cảnh của hai người lúc này thì chẳng phù hợp chút nào. Đương lúc nàng đang muốn mắng chàng một trận xối xả, bỗng thấy đập vào mắt một vết sẹo chạy dài từ vai chàng tới ngang lưng.

“Chàng! Chàng bị thương rồi!”, nàng hét lên thất thanh, tim như bị bóp nghẹt. Lúc này còn để tâm gì đến chuyện giữ ý, Lạc Tê tức khắc nhào lên phía trước, sốt sắng chộp lấy tay chàng lo lắng hỏi.

Trọng Uyên gật đầu, vẻ mãn nguyện khi thấy nàng phản ứng như thế. Rồi có lẽ bị Lạc Tê chẳng may chạm vào vết thương, chàng khẽ kêu một tiếng, khiến nàng lúng túng không biết phải làm sao, chân tay cứ lóng ngóng, cuống quýt hỏi: “Là kẻ nào? Là kẻ nào dám đả thương chàng?”.

Nàng chỉ muốn vác đao đến tính sổ ngay với kẻ đã cả gan làm chàng bị thương.

“Không sao rồi!” – Trọng Uyên giọng nói rất mệt mỏi, rõ ràng là đã nhiều ngày không được nghỉ ngơi. “Hiên Viên nghĩa phụ của nàng ngày đêm chỉ mong ta bỏ mạng ở nơi này, nên tuyệt đối không được để cho ông ấy biết chuyện ta bị thương. Mấy hôm trước tìm được đến nơi linh tuyền trị thương này thấy cũng không tệ, mới lấy cớ tu tập lúc đêm khuya mà lẻn ra ngoài ngâm mình ở đây cả giờ.”

Lạc Tê chăm chú nhìn vết thương của chàng, nó sâu hoắm tận xương làm lòng nàng đau như dao cứa. Nhưng chợt nhớ tới năm xưa, những tháng ngày bị phụ tình, ruồng rẫy, môi nàng bất giác run lên, lùi lại một bước giữ khoảng cách: “Nếu đã như vậy, chàng hãy chịu khó dưỡng thương”.

Vừa dứt lời, tay nàng lập tức bị siết chặt trong tay Trọng Uyên, chàng khẽ gọi hai tiếng: “A Cẩm”.

A Cẩm… A Cẩm, lời gọi thân mận như thế, muốn làm gì vậy. Rõ ràng biết là không nên mềm lòng, nhưng nghe tiếng nói êm dịu ấy, bức tường rào sắt đá nhất trong tim cũng phải từ từ đổ sụp vỡ vụn từng mảng, để lộ ra tấm chân tình nữ nhi mong manh đầy xao động.

Lạc Tê nhíu mày đứng im bất động hồi lâu. Lát sau Trọng Uyên buông tay, nàng loạng choạng ngã nhào về phía trước. Người con gái ấy mắt ngấn lệ cắn vào vai chàng, tay phũ phàng dí vào vết thương hờn trách: “Chàng chỉ biết giày vò ta thôi, chỉ biết giày vò ta thôi! Nói ta nghe… Vì sao hả?... Vì sao?...”.

Trọng Uyên cũng chau mày, sắc mặt nhợt nhạt. Đưa tay nâng khuôn mặt nàng lên, bốn mắt gặp nhau, chàng khẽ nói: “Nàng nhớ kỹ, Trọng Uyên không bao giờ nợ nàng điều gì”.

Quả nhiên là có uẩn khúc.

“Là cha? Hay là Vân Ảnh? Chàng nói ta nghe, ta không sợ bọn họ đâu!”

Trọng Uyên không nói gì, đôi mắt trong ngời cứ thế dán chặt vào Lạc Tê.

Chàng không nói… Chàng vì sao không chịu nói cho ta… Lạc Tê bỏ cuộc thôi không truy vấn nữa. Nàng tin chàng, thực lòng tin chàng, vốn đã mang một niềm tin cháy bỏng, rồi dần trở nên nguội lạnh đau thương. Thực sự không có kết quả, thực sự không thể bên nhau, thực sự mỗi người một ngả?

Nàng cắn môi đứng lên, vẫn ở nguyên chỗ cũ trông ra dải núi xa mênh mang. Mây đen che khuất trăng như báo hiệu một cơn mưa.

“Cũng được.” – Nàng buông tay xuống, sẽ không vô cớ làm càn nữa. “Sống qua hai kiếp, ta đã nghĩ thông rồi, chỉ cần chàng hạnh phúc là đủ.”

Ánh lửa trong đêm rừng rực thiêu đốt càng lúc càng dữ dội, phút chốc thiêu rụi mọi lí trí. Đột nhiên nàng ghì sát Trọng Uyên vào vách đá, gắng sức kiễng chân lên hôn chàng, vừa hôn vừa khóc nấc lên: “Xin chàng hãy đón nhận ta”.

Một tay nàng đỡ lưng Trọng Uyên, một tay tháo bỏ xiêm y để lộ da thịt láng mịn. Kiếp trước vì nhiều năm chinh chiến mà thân thể không lành lặn, kiếp này không dễ gì có được nhau mà lại để mất chàng…

Nàng òa khóc nức nở: “Dù sư phụ có cưới ta thì người nhất định cũng sẽ không động vào ta”.

Trọng Uyên ậm ừ trong cổ họng, chầm chậm đặt tay lên ngực nàng: “A Cẩm…”.

Lạc Tê khe khẽ cắn môi chàng, rồi cởi dây lưng của mình. Xiêm y đỏ rơi xuống đất, thân mình trần áp sát đối phương. Hai đời hai kiếp, Phượng Cẩm chỉ cần duy nhất nam nhân này mà thôi.

Hai người quấn quýt không rời giữa Kỳ Sơn sơn cốc. Tóc tai rũ rượi, môi kề môi. Lạc Tê quỳ trên mặt đất, nhắm mắt lại, nàng gắng sức ngồi dậy, cảm giác đau đớn lan tới tận đỉnh đầu, những giọt máu đào trinh nguyên rơi xuống đất. Cảm giác khoan khoái cực độ trào lên từ đáy lòng, đến chết cũng không hối.

Trong lòng nàng cảm thấy như khói lửa trùng trùng bốc cao tận trời. Phút giây hạnh phúc thoáng chốc trôi qua như làn nước chảy, khóe mắt nhỏ lệ, sau cùng kiệt sức thả mình ngã xuống đất.

Trọng Uyên im lặng từ đầu đến cuối, khác hẳn ngày thường. Mãi đến phút chót cánh tay rắn chắc của chàng vẫn ôm ghì lấy thân thể Lạc Tê chẳng rời, đưa mắt dịu dàng nhìn người con gái đã làm bùng lên ngọn lửa khát khao trong mình.

Hồi lâu Lạc Tê mới tỉnh táo lại. Nàng chới với ngồi dậy. Ngẩng đầu nhìn chàng, đôi mắt nàng lộ vẻ cứng cỏi ngoan cường: “Nhớ kỹ, lần này là ta chủ động muốn có chàng”.

Nàng tự cười giễu cợt mình, cúi đầu nhặt xiêm y dưới đất lên từ từ mặc lại, rồi quay đầu nhìn Trọng Uyên: “Cố gắng dưỡng thương, ta sẽ giúp chàng”.

Không muốn chàng phải chết nên sẽ giúp chàng khải hoàn trở về, giúp chàng cứu được mỹ nhân.

Trời bỗng mưa xối xả như đổ lệ hòa vào nỗi lòng người. Mưa càng lúc càng dữ dội, nàng ngược đường tìm về chỗ cũ, đi càng lúc càng xa, chẳng màng Trọng Uyên phía sau đi đâu về đâu.

Trường Cầm vẫn đợi ở chỗ cũ, chờ mãi không thấy Lạc Tê quay lại đã có chút nóng ruột. Cho đến khi nhìn thấy nàng hồn xiêu phách lạc người ướt như chuột lột trở về mới nhẹ nhõm.

“Đồ nhi đã về…”. Vừa nhìn thấy dấu nụ hôn hằn trên cổ nàng, chàng hơi sững sờ, rồi vờ như không thấy, cởi áo ngoài choàng lên người nàng: “Đường đường là một vị thần tối thượng mà sao lại để mưa ướt thế kia, nói ra người ta cười cho đấy”.

Lạc Tê đang muốn khóc buộc phải nở nụ cười méo xệch: “Sư phụ à, vừa rồi ở trước mặt chàng ấy, Tê Tê đã thể hiện tốt lắm”.

“Ờ, xem ra có vẻ như vậy.” – Trường Cầm không gặng hỏi nữa, thuận theo ý nàng ôn tồn tiếp lời. Tinh tế hiểu người như Trường Cầm, chẳng trách từng khiến Lạc Tê ôm lòng tương tư.

Không hé lộ gì về chuyện vừa trải qua, Lạc Tê trèo lên cây đại thụ nơi Trường Cầm đang ngồi. Cành cây hơi cong trĩu xuống, có vẻ bất bình trước sức nặng của hai người. Nàng ngồi giữa vòm cây, gạt đi những giọt nước mưa trên mặt, nói: “Trọng Uyên bị thương rồi”.

Lại cộng thêm bị mình quần thảo cho một hồi, chắc giờ ngọc thể cũng không ổn lắm.

Trong lòng chợt ấm ức, nàng tiếp tục kể: “Thì ra chàng nhân lúc đêm khuya, lén đi tới lén đi tới một con suối thần ở Kỳ Sơn sơn cốc ngâm mình trị vết thương, có lẽ Tê Tê đã hiểu lầm…”.

“Thế sao không tìm y sư theo đoàn binh lính xem bệnh cho chàng ta?” – Trường Cầm không hiểu, hỏi tiếp.

“Người nghĩa phụ Hiên Viên có ác cảm nhất chính là Trọng Uyên, ông chỉ mong muốn chàng phải bỏ mạng càng sớm càng tốt. Nếu để nghĩa phụ biết Trọng Uyên bị thương, sợ rằng sẽ hạ lệnh cho y sư đầu độc chàng không biết chừng.”

“Phận Thanh đế quả thật không dễ dàng gì.” – Trường Cầm than thở.

Lạc Tê khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn về phía xa. Lúc này mưa đã tạnh, khí lạnh xâm lấn. Nàng quấn chặt áo khoác của Trường Cầm quanh mình, bồn chồn khua khoắng hai chân: “Trận đầu ngày mai chẳng biết nghĩa phụ sẽ phái ai ra chiến trường, trước mắt chúng ta cứ đứng xem đã”.

“Có lẽ dựa vào uy lực Chiêu Thiên Giám của Trọng Uyên, nhất định sẽ cho đối phương một vố biết tay.”

Lạc Tê cong môi: “Cũng không chắc chắn. Năm xưa khi đối phó với Thương đế Cao Dương, sức mạnh của Chiêu Thiên Giám đã bị vô hiệu. Thực ra… ta bây giờ không hề muốn xung trận chút nào. Sư phụ, người cũng vậy phải không?”.

Trường Cầm dĩ nhiên hiểu ý nàng. Chàng vốn là người ghét chuyện binh đao, ba lần đại chiến năm xưa đều do thân phụ làm khó, đành miễn cưỡng gật đầu tuân lệnh. Ngoảnh mặt lại, đập vào mắt là một vết đỏ in hằng trên chiếc cổ trắng ngần như ngọc. Xem ra ban nãy không phải chỉ có chuyện trò. Chàng bất giác nở nụ cười cay đắng.

“Đợi mai trời quang mây tạnh sẽ xem kết cục trận này.”

Dứt mưa. Cả bình nguyên lại cuồn cuộn khói bụi, nhìn không thấy bến bờ.

Khi Lạc Tê tỉnh dậy, thực sự không dám tin vào cảnh tượng khô ráo trước mắt. Rồi bỗng nàng hiểu ra đó là công lao của nữ thần hạn, Hương Tư tỉ tỉ. Giờ này Lạc Tê đang ẩn trong đại bản doanh nơi trận địa, còn tỉ ấy chẳng biết đang ở chốn nào.

Nàng khẽ nhúc nhích chân, bị Trường Cầm kéo lại gần, chàng chỉ tay về phía đỉnh Kỳ Sơn: “Chúng ta tới đó sẽ nhìn được rõ nhất”.

Lạc Tê gật đầu, cùng chàng núp vào mây bay tới đỉnh núi cao nhất Kỳ Sơn, âm thầm quan sát doanh trại hai quân. So với bên Hiên Viên, đại bản doanh của Xuy Vưu không tập trung đông đảo bằng, quân số cũng ít hơn hẳn. Nhưng Xuy Vưu rất có mưu lược, dùng cờ lớn bố trí dày đặc như sao sa giữa các lều để che khuất tầm nhìn đối phương, tạo cảm giác lực lượng phe này hùng hậu áp đảo.

Trường Cầm nhận định: “Trong doanh trại Xuy Vưu chắc hẳn có không ít kẻ tài năng dị thường”.

Lạc Tê không cho là thế. Nàng ngồi trên một phiến đá nhẵn mịn nhô ra nơi đỉnh núi, hai chân đu đưa, nói: “Thần tiên tỉ thí, đông mà làm gì, ỷ vào số lượng chỉ là thứ bề ngoài”.

Trường Cầm nghiêm túc đồng tình: “Nói cũng phải, trên chiến trường vốn lấy đấu pháp làm trọng. Nếu lấy người có công lực cao thì đối với cả biển binh tướng loại tầm thường chỉ một chiêu là diệt sạch, trừ khi bên đó có bài binh bố trận, tính trước được cục diện trong lòng bàn tay”.

Lạc Tê đổ dồn ánh mắt vào quân Xuy Vưu, than thở: “Xuy Vưu thuộc bộ tộc thượng cổ, tuy chưa từng được phong thần liệt tiên nhưng bản lĩnh của hắn cao hơn rất nhiều thần tiên khác. Nếu không thì đã chẳng khiến nghĩa phụ đứng ngồi không yên như vậy”.

“Những kẻ khiến nghĩa phụ nàng phiền lòng không ít đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.