Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 107: Chương 107




Ngồi trên giường tháo băng vải quấn chân, Lâm Cửu ngẩng đầu nhìn cơn mưa tầm tã ngoài cửa sổ, mới vừa trở về không lâu tiết trời lại đột nhiên thay đổi, ban ngày thì quá mức oi bức, tới đêm thì lại là một trận mưa xối xả oanh oanh liệt liệt, vừa mới vào phòng, Diệt Thiên đã bị thái hậu đứng chờ một thời gian gọi đi.

Nhớ lại vất vả cùng thu hoạch ngày hôm nay, Lâm Cửu vừa tháo băng vải, vừa ngồi xuất thần, trong đầu cẩn thẩn thưởng thức lại chân khí lưu động quanh thân y lúc khiêu nhai, biện pháp kia của Diệt Thiên mặc dù có hơi cực đoan, nhưng cũng phi thường hữu hiệu.

Lúc này ngoài phòng đột nhiên vang lên tiếng bước chân cực nhỏ, Lâm Cửu ngẩng phắt đầu, hài cũng chưa kịp mang liền nhảy xuống giường chạy ra ngoài, còn không kịp nhìn người đến là ai đã vô cùng thân thiết hô: “Sư huynh, ngươi trở về —— Ớh, hoàng thượng?”





“Hai năm nay ta đã phái người lùng sục trong cả nước, thậm chí còn nói bóng nói gió với mẫu hậu nhưng vẫn không cách nào biết tồn tại của Kim Long.” Vị trưởng công chúa khi điên khi tỉnh ngồi một bên, trên mặt đã không còn vẻ điên cuồng vừa nãy, mĩ – diễm như trước, đoan trang đại khí, chỗ nào nhìn ra được đây là một nữ tử ngoan độc có thể tuỳ ý bóp chết tính mạng người khác cơ chứ.

Hoàng Phủ Thiên Hạ nghiêng đầu nhìn nam nhân ngồi đối diện nàng, lần đầu tiên nhìn thấy Diệt Thiên là khoảng chừng mười năm trước, lúc ấy nàng mới chỉ là một hài tử bảy tám tuổi, mặc chiếc váy thật dài, ngồi trong lòng mẫu hậu, nhìn nam tử một thân bạch sắc nho bào từ mảnh dương quang xán lạn chậm rãi bước ra.

Thanh âm ôn nhu như nước kia, nụ cười nhu hoà như hoa kia, là những thứ mà từ trước đến giờ Hoàng Phủ Thiên Hạ chưa từng thấy qua.

Nàng là Hoàng Phủ Thiên Hạ, có một đệ đệ sinh đôi Hoàng Phủ Thiên Niên, nàng vốn nên là viên minh châu mang trên đỉnh đầu được người người theo đuổi nịnh nọt, thế nhưng luôn luôn có một người cướp đoạt vinh quang mà nàng nên có, các ca ca của nàng yêu người nọ, đệ đệ sinh đôi của nàng cũng nhịn không được chú ý đến người nọ.

Nàng cô độc, nàng tịch mịch, nàng căm giận bất bình.

Năm đó, nàng mới chỉ là một thiếu nữ, tất cả những chờ đợi và hướng tới mông lung kia đều hiện ra rõ ràng, nam nhân kia, mẫu hậu nói hắn là Thánh Giả, là Hiền Môn thánh nhân bất vi nữ sắc sở động, nhưng ở trong mắt nàng, hắn chính là một nam nhân, một nam nhân chiếm cứ hoàn toàn tâm linh nho nhỏ của nàng.

Sau đó, nam nhân kia rời đi.

Nàng cũng không còn là một tiểu cô nương vì không nhận được sự yêu quý của huynh đệ mà thương tâm, nàng đã nghĩ ngày nào đó trưởng thành, sau đó sẽ chạy đi tìm nam nhân như vực sâu lại ấm áp như ánh mặt trời đó.

Chẳng qua là, về sau người nọ mất tích, không thấy nữa.

Nhưng nàng không tin, nàng biết có một ngày nàng có thể gặp lại nam nhân kia, hai năm trước, rốt cuộc nàng cũng thực hiện được nguyện vọng gặp lại nam nhân đó lần nữa, dù cho nam nhân không còn là một thân bạch bào nho nhã, mái tóc màu bạc thật dài cũng trở nên đen tối như nhiễm mực, nhưng nàng biết, nam nhân đó vẫn giống mười năm trước, không chút biến hoá.

Yêu một người yêu đến điên cuồng, yêu đến mất hết lí trí, cho dù trơ mắt nhìn phụ hoàng thương yêu mình nhất chết ngay trước mắt mình, nàng vẫn yêu cuồng nhiệt nam nhân đã giết chết phụ hoàng mình.

Cố chấp ích kỉ đến cực hạn.

“Kim Long đã chết vào hai năm trước.” Hoàng Phủ Thiên Hạ nhớ lại kí ức hai năm trước, nàng nhất thời trốn chạy vào tẩm cung của phụ hoàng, lại bất ngờ nhìn thấy phụ hoàng cưỡi Kim Long chết dưới tay nam nhân điều khiển Hắc Long, Kim Long đã chết, ngoài một lân phiến màu vàng đến ngay cả thi cốt cũng đều đã sớm hoá thành tro tàn.

“Hai năm nay ta không ngừng tìm kiếm dấu vết của Kim Long, nhưng không tìm được một chút manh mối nào.” Hoàng Phủ Thiên Hạ nhìn nam nhân, cho dù dưới ánh nến yếu ớt, sườn mặt ma đầu vẫn lộ ra vẻ lạnh lùng khiến người ta không dám đến gần.

“Giết chết Kim Long không phải ta, mà là phụ thân ngươi.” Diệt Thiên híp mắt, thản nhiên nói: “Phụ thân ngươi, là một người rất thông minh, khuyết điểm lớn nhất của hắn là đã bày ra một kết cục quá hoàn mĩ, thế gian này, làm gì có hoàn mỹ. Lấy chính cái chết của mình để làm cho ta tin tưởng người khống chế Kim Long đã không còn, một cái ván cờ tuyệt diệu, một ván cờ chết, a.”

Khẽ cười lộ ra một tia khinh thường, ván cờ này sao sao có thể che được hai mắt hắn, Kim Long của thế hệ trước đã mất, vậy Kim Long thế hệ này lại ở nơi nào, ai sẽ là người khống chế Kim Long?

“Chàng hoài nghi Hoàng Phủ Thiên Niên?” Hoàng Phủ Thiên Hạ khẽ nhíu mày, nói: “Ta cùng hắn cùng sinh cùng lớn đã gần hai mươi năm, tuy biết hắn có võ công, nhưng không có chỗ nào kì dị.” Hoàng Phủ Thiên Hạ hiển nhiên không tin đệ đệ kia của nàng có năng lực không chế Kim Long.

Nhìn cơn mữa ngoài cửa sổ đã sắp tạnh, ma đầu thản nhiên nói: “Đúng hay không đúng, đều không quan trọng.”

Kim Long ở đâu, người khống chế Kim Long có phải là Hoàng Phủ Thiên Niên hay không, hay chính là Hoàng Phủ Thiên Hách, đối với ma đầu bây giờ đều không còn quan trọng.

Ở trước sức mạnh tuyệt đối, toàn bộ mọi thứ trong mắt hắn đều chỉ là sự giãy dụa yếu ớt, một con sông nhỏ sao có thể ngăn cản được biển rộng bao la thôn tính.

“Vậy… Lâm Cửu thì sao?”

“Việc này không liên quan đến ngươi.”





Trong lòng Lâm Cửu đang lầm rà lầm rầm mắng Hoàng Phủ Thiên Niên n lần, hoàng đế này không phải bề bộn nhiều việc sao? Hoàng đế này không phải không thể gặp y sao? Như thế nào lại lặng yên không tiếng động chạy đến đây tìm y, lại cũng không ai thông báo một tiếng, luôn muốn làm gì thì làm, còn không doạ y thành bệnh tim.

“Hoàng thượng, sao ngài lại đến đây.” Tay bám vào cửa, Lâm Cửu thò đầu ra cười ha ha nhìn Hoàng Phủ Thiên Niên đã đi tới không xa, người kia còn không mang theo ai bên người, có lẽ đều bị Hoàng Phủ Thiên Niên điều đứng lại bên ngoài trông coi rồi đi.

“Trẫm không thể tới được sao?” Vẫn thái độ lãnh đạm như cũ, Hoàng Phủ Thiên Niên tựa hồ tâm tình có chút không tốt, chắp tay sau lưng bước vào phòng, khi đi ngang qua Lâm Cửu hơi cúi đầu nhìn đôi chân trần trên mặt đất của nam nhân, đôi chân trần giẵm lên mặt đất bằng phẳng, có lẽ bị nhìn có chút ngượng ngùng, đôi chân kia liền cố sức muốn núp sau vạt áo dài, nhìn có chút quẫn bách tức cười.

Lập tức tâm tình của Hoàng Phủ Thiên Niên tốt lên không ít, hàn ý trên mặt đã giảm bớt vài phần, khoé miệng cong lên một nụ cười yếu ớt rồi đi lướt qua Lâm Cửu.

Nơi này là hoàng cung của ngươi, ngươi muốn đến đương nhiên có thể đến, Lâm Cửu âm thầm lè lè lưỡi, chân trần cọ cọ cọ vào nhau, con ngươi ngó ngó nhìn nhìn tìm kiếm đôi hài không biết vừa bị mình ném đi đâu, thật khéo nha, đôi hài kia vừa vặn ngay tại phía dưới cái ghế Hoàng Phủ Thiên Niên đang ngồi.

“Bệ hạ đích thân tới, là phúc khí của thần.” Lâm Cửu đứng cách xa xa, chỉ chỉ ra bên ngoài nói: “Nếu bệ hạ muốn tìm sư huynh, sư huynh vừa bị thái hậu kêu đi.”

“Trẫm không thể tới tìm ngươi sao?” Hoàng Phủ Thiên Niên liếc nhìn Lâm Cửu đứng ngay tại cửa, hơi hơi nhíu đầu lông mày, nói: “Đứng xa như vậy làm gì, lại đây, chẳng lẽ trẫm là hồng thuỷ mãnh thú hay sao.”

“Hoàng thượng là cửu ngũ chi tôn, thần… thần chỉ là một thảo dân, đứng ở đây là được rồi.” Lâm Cửu oán thầm, lần trước bị ngươi gọi tiến cung tý chút nữa bị người ta giết, hiện tại gần thêm chút nữa, phỏng chừng lần sau ta cũng không dự đoán được mình sẽ chết thế nào.

Thấy Lâm Cửu vẫn chân đất đứng xa không chịu lại, Hoàng Phủ Thiên Niên hừ nhẹ một tiếng nói: “Thảo dân? Hiện tại ngươi không chỉ là thái phó của thái tử, lại đường đường là sư đệ Thánh Giả, người của Hiền Môn, ở đâu ra thảo dân vừa nói.”

Hoàng đế này bị động kinh, hay là chịu chuyện kích động gì, không có việc gì lại đi tìm y chơi trò gì đây? Lâm Cửu ngậm miệng không nói lời nào, quyết định không cùng tên hoàng đế động kinh này tiếp tục đâm thọc nữa, nhàm chán lại mất mặt.

“Lại đây ngồi xuống, chân trần như thế còn ra cái thể thống gì.” Lâm Cửu nãy giờ không nói gì, Hoàng Phủ Thiên Niên cũng thấy rằng có chút không thú vị, chìa tay gõ gõ cái bàn ra lệnh cho Lâm Cửu tiến lại.

“Vâng.” Thờ ơ đáp lại một câu, ánh mắt liếc chiếc hài dưới ghế Hoàng Phủ Thiên Niên, Lâm Cửu muốn đến cách vách phòng lấy một đôi hài khác đeo vào, hành động này bị hoàng đế thấy được, Hoàng Phủ Thiên Niên cúi đầu nhìn theo tầm mắt y, nhìn thấy dưới cái ghế xiêu xiêu vẹo vẹo một đôi hài.

“Lấy hài đeo vào.” Xê dịch ghế ra, Hoàng Phủ Thiên Niên vừa nghĩ muốn đá hài cho Lâm Cửu, lại không biết tại sao mình lại khôm lưng nhặt lên ném qua.

“Tạ ơn hoàng thượng.” Ngồi trên ghế, Lâm Cửu nhanh chóng cầm hài đeo lên chân, bên tai lại nghe thấy câu hỏi của Hoàng Phủ Thiên Niên.

“Thánh Giả… đối xử với ngươi thế nào?”

“Đa tạ hoàng thượng quan tâm, sư huynh đối ta tốt lắm.” Xỏ hài, Lâm Cửu liền ngẩn người nhìn chằm chằm hạt mưa tí tách ngoài cửa sổ, để y cùng Hoàng Phủ Thiên Niên nói chuyện phiếm, một hoàng đế nói chuyện phiếm? Lâm Cửu tự nhận mình không có tham vọng thăng quan phát tài, nên không tất yếu cần phải a dua nịnh hót thối hoàng đế, im lặng là vàng.

Không khí trong phòng lúc này thực quỷ dị, một người nhìn ra ngoài ngẩn người, người kia cũng không có vẻ gì khó chịu hay tức giận, nên uống trà thì uống trà, cùng Lâm Cửu nhìn mưa bên ngoài ngẩn người, qua một lúc, Hoàng Phủ Thiên Niên mới lại một lần nữa phá vỡ im lặng.

“Hoàng Nhi thực thích ngươi.” Hoàng Phủ Thiên Niên thản nhiên nói: “Trẫm nhớ rõ trước kia ngươi không thích tiểu hài tử, lần trước thấy ngươi chơi đùa vui vẻ với Hoàng Nhi, trẫm mới phát giác ngươi thật sự không giống với trước kia, trẫm nghe Tĩnh Vương nói hai năm nay ngươi đều ở trên Vọng Nguyệt Sơn, nói cho trẫm nghe một chút xem cuộc sống ở đó có phải giống của thần tiên như trong lời đồn hay không.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.