“Sư huynh, Xích Thổ Đại Địa rốt cuộc có bao nhiêu quốc gia?”
Sáng sớm tỉnh lại, một ngày mới bắt đầu. Mặc xong xiêm y, Lâm Cửu kéo ma ngồi xuống ghế, còn mình thì đứng phía sau cầm cây lược bằng gỗ tử đàn sửa sang lại mái tóc dài nhu nhuận như ngân hà cho hắn, ngón tay khẽ lướt qua mái tóc, xúc cảm mịn màng như chạm vào bánh kem, tơ lụa.
Cho dù là ma ý chí sắt đá, nhưng lại không ai biết, hắn cũng có một mặt ôn nhu.
“Các quốc gia lớn nhỏ cũng phải trên trăm, nhưng các đại quốc ngạo thị một phương như Hoàng Phủ Đế Quốc thì chỉ đếm được trên năm đầu ngón tay.” Xuyên qua gương đồng nhìn bóng người phía sau, nam nhân mỉm cười nói: “Tây Nam của Hoàng Phủ, Trung Bộ của Trung Thiên, Phía Tây là Thương Ưng, Phương Bắc có Bắc Quốc, đây là thiên hạ tứ quốc.”
Thiên hạ tứ quốc, vừa đủ quân số để chơi mạt chược, Lâm Cửu không khỏi lại nhớ tới thiên hạ tứ phái y gặp khi vừa hạ sơn, Diệt Thiên chỉ nói tứ quốc trong ngũ đại quốc, còn một quốc gia chưa thấy nhắc đến.
Lâm Cửu hiếu kì hỏi: “Vì sao là thiên hạ tứ quốc, không phải còn một đại quốc có thể cùng tứ quốc kia sánh vai sao? Tứ quốc mà ngươi nói ta đã nghe người ta nói qua, nhưng vì sao còn một quốc gia nữa lại không ai nhắc đến chứ?”
“Tiểu Cửu, ngươi còn nhớ tứ phái luận võ đại hội lúc ta và ngươi gặp nhau không?” Diệt Thiên nói.
“Nhớ chứ, ta cũng vừa mới nghĩ đến nó xong.” Lâm Cửu nhếch miệng cười, cúi đầu nói nhỏ bên tai ma: “Chúng ta có được tính là có thần giao cách cảm, không nhắc liền thông không?”
Diệt Thiên nghiêng đầu cười nhìn nam tử có chút bướng bỉnh, tiếp tục nói: “Kì thực thiên hạ không chỉ có tứ đại môn phái, mà phải là ngũ đại môn phái, nhưng bị người lãng quên, có lẽ môn phái không được người nhắc tới cùng với quốc gia kia cũng giống nhau, đều là sự tồn tại đặc biệt trên Xích Thổ Đại Địa, là nơi hắc ám không cách nào chạm đến dương quang.”
Môn phái không được người ta nhắc tới, có thể lí giải do cách hành xử của tà môn hay gì gì đó, thế nhưng đường đường là một quốc gia, phải chăng sinh hoạt của tất cả mọi người đều chìm trong “hắc ám” như Diệt Thiên nói? Vì sao từ trước tới giờ y chưa từng được nghe người ta nhắc qua.
“Ngươi đã đi qua quốc gia đó chưa?” Lâm Cửu tò mò hỏi, y biết thanh thanh sở sở rằng Diệt Thiên là một tên Đại ma đầu, là một nam nhân không thích ánh mặt trời, y có một loại cảm giác sâu sắc, Đại ma đầu nhất định có quan hệ quốc gia hắc ám kia, cả với môn phái kia nữa.
“Tội Ác Quốc Gia, đây là cách gọi của thế gian với quốc gia đó.” Diệt Thiên thong thả nói: “Ở đó chúng ta sẽ không thể thấy hoàng tộc hay quý tộc, tội ác quốc gia vốn là sa mạc bỏ hoang phía Tây Bắc, không chịu sự cai quản của các quốc gia khác, những người bị các nước truy sát đều lưu vong đến đại sa mạc Tây Bắc này, dần dà, trải qua nhiều, nơi đó hình thành một đất nước mà không phải đất nước.”
“Cư nhiên còn có một nơi như vậy…” Dùng cây trâm ngọc giản đơn vấn một kiểu bán phi, Lâm Cửu kinh ngạc, theo như Diệt Thiên nói, vậy tội ác quốc gia không phải cùng loại với nơi lưu đày sao, còn là sa mạc Tây Bắc, tưởng tượng ra thì hẳn là một nơi chiến tranh hỗn loạn, mà cũng lại bần cùng đáng thương, nhưng những lời tiếp theo của Diệt Thiên lại vừa vặn không giống như tưởng tượng của Lâm Cửu.
“Nơi đó có những sát thủ hung tàn nhất thiên hạ, cũng có thế gian đệ nhất thần thâu, đệ nhất đổ đồ*(con bạc), thế nhân đều cho rằng Tội Ác Quốc Gia là nơi bần cùng và hỗn loạn, nhưng chỉ có người nào từng đi qua đó mới biết, những người đó trong khung tuy rằng chảy xuôi dòng máu hung tàn mà người đời vẫn nói, nhưng nơi đó không hề nghèo khó, cũng không hỗn loạn, tội của bọn họ, ác của bọn họ, từ trước đến này đều chỉ nhằm vào quốc gia bên ngoài.” Hất mấy cọng tóc trước ngực ra sau vai, Diệt Thiên nhìn tấm gương, nhàn nhạt nói: “Với thế nhân mà nói, Tội Ác Quốc Gia là nơi hung tàn, với dân chúng Tội Ác Quốc Gia mà nói, nơi ấy, chính là ngôi nhà duy nhất của bọn họ.”
Thế gian to lớn, có đủ những điều kì lạ.
Thiên hạ có Hiền Môn tôn lễ trọng giáo, cũng có Tội Ác Quốc Gia ở sa mạc hoang vu nhất trên Đại Địa.
Chính với tà, thánh với ma, tốt với xấu, nào có định nghĩa chuẩn xác? Lại có ai đủ tư cách đứng ra định nghĩa.
Người khác nhau, thế giới khác nhau, đều có phần chính tà thuộc về riêng mình.
Chẳng qua là, tà không áp chính, kẻ thắng đương nhiên không bao giờ tự xưng mình là “tà ma”, thế gian này, nơi đâu có người chiến thắng lại rêu rao mình là người xấu đâu?
Cái gì mà chính chính tà tà, Lâm Cửu hiện tại không có tâm tư đẽo gọt những từ ngữ hư vô này, đều chỉ có mấy người làm chính trị giở âm mưu mới ưa thích, y còn đang bận cùng Đại ma đầu ngoạn luyến ái, còn phải chăm đến việc làm ăn ở Hoàng Thành, còn phải về nhà cùng người thân ăn bữa cơm, càng phải thực hiện trức trách thái phó cho thái tử, thầy giáo vườn trẻ.
“Hai con hổ, hai con hổ, chạy rất nhanh, chạy rất nhanh, một con không có mắt, một con không có đuôi, thật kì quái! Thật kì quái!” Trong hoa viên hoàng gia, Lâm Cửu cùng tiểu hoàng tử vui đùa ầm ỹ, không cần vài ngày đã thành hài tử vương.
Trước kia ở cô nhi viện không có điều kiện để mua đồ chơi, không thể không thừa nhận sức sáng tạo và tưởng tượng của hài tử cực kì phong phú, gấp máy bay giấy, xếp ếch, chơi lăn bánh xe, chỉ cần là những tài nguyên có thể sử dụng lập tức trăm phương nghìn kế biến bọn nó thành món đồ chơi.
“Thái phó, thực sự có thể bay, người có thể ngồi trên con chim to sao?” Tiểu hoàng tử thích nhất là chơi máy bay giấy, mặc kệ là nam hài tử triều đại nào phỏng chừng việc thích đồ chơi cũng không khác nhau.
“Điện hạ, nó không kêu con chim to, mà gọi là máy bay, mọi người có thể ở bên trong ăn, ngủ… trong đó còn có rất nhiều tỷ tỷ đẹp úc, hắc hắc…” Lâm Cửu đang dạy hư tiểu hài tử.
“Gà bay, đây là trò chơi mới gì vậy?” Thanh âm nam tử đột nhiên vang lên từ phía sau, Lâm Cửu giật thót mình, nhìn lại, cư nhiên lại là Hoàng Phủ Thiên Niên. Tiểu hoàng tử thấy phụ thân liền giang hai tay ra như con chim nhỏ đạp đạp đạp phi qua, đầu chôn trong ngực Hoàng Phủ Thiên Niên.
“Lâm Cửu tham kiến hoàng thượng.” Hoàng đế này dưới chân lót bông sao, mỗi lần bước đi đều không có tiếng động, luôn đột nhiên xuất hiện doạ người nhảy dựng, nhìn hai người phụ tử tình thâm, khoé miệng Lâm Cửu không khỏi nhẹ nhàng nhếch lên, y không có ấn tượng tốt gì với Hoàng Phủ Thiên Niên, nhưng không thể không thừa nhận, về phương diện làm cha, kì thực thối hoàng đế này làm cũng không tệ lắm.
Tuy bận rộn chính vụ, nhưng vẫn sẽ dành chút thời gian đến thăm nhi tử của mình, tuy nhi tử của mình có địa vị hoàng tử cao quý, nhưng Hoàng Phủ Thiên Niên lại dám can đảm giao hài tử cho y, việc này nghe nói hoàng hậu nương nương có chút không vui, có điều ngẫm lại kì thực cũng đúng, vị hoàng đế một mình chạy đến miếu ở Ân Đô chơi, thì dù có cố biểu hiện nghiêm túc, đứng đắn thế nào. Trong khung vẫn giấu sự không an phận, mà phần không an phận này đã di truyền cho tiểu hoàng tử.
Cũng không biết, hài tử chưa xuất thế trong bụng Lệ phi, có giống như vậy hay không?
“Đi chơi với Tiểu Xuân Tử đi, phụ hoàng có việc cần nói với thái phó.” Giao tiểu hoàng tử cho thiếp thân tiểu thái giám, Hoàng Phủ Thiên Niên đứng dậy đi về hướng Lâm Cửu, nhìn bộ dạng có chút ngẩn ngơ của đối phương, do dự một lát rồi mới nhẹ giọng gọi: “Lâm Cửu.”
Thấy người nọ vẫn cúi đầu không phản ứng, Hoàng Phủ Thiên Niên liền tiến lên đứng cách Lâm Cửu chưa đầy một bước chân, vừa muốn mở miệng thì ngừng lại, nam tử đứng trước mặt hắn giờ khắc này chung quy không giống với Lâm Cửu hắn đã từng nhận thức, cho dù bọn họ đã từng có hành vi thân mật, nhưng hôm nay nghĩ đến, hắn đây là lần đầu tiên gần gũi như thế, thấy được dáng dấp đối phương rõ ràng như thế.
Rõ ràng là một người, vì sao lại khiến hắn có hai loại cảm nhận khác nhau chứ?
“Đây là cái gì?” Vươn tay nhẹ nhàng chạm vào ngọc bội trên chán Lâm Cửu, Hoàng Phủ Thiên Niên đặt câu hỏi.
“A?” Trên trán bị đụng khiến Lâm Cửu hoàn hồn, vừa ngẩng đầu liền thấy Hoàng Phủ Thiên Niên đã tiến đến ngay trước mặt mình, người đột nhiên xuất hiện khiến nam tử kinh hãi, cuống quít vội vã lui về phía sau ba bước, mới miễn cưỡng ổn đinh lại tâm tình hoảng hốt của mình, tay nhẹ nhàng chạm vào miếng ngọc bội Hoàng Phủ Thiên Niên vừa chạm qua, Lâm Cửu trong lòng vẫn còn kinh sợ nói: “Ớh, chỉ là khối ngọc bội thôi.”
Sợ ta như vậy sao? Hoàng Phủ Thiên Niên nhìn Lâm Cửu như hận không thể lập tức chạy trốn, không giận mà ngược lại thấy vui, khoé miệng nhẹ nhàng cong lên, phất tay nói: “Qua đây, trò chuyện với trẫm một chút.”
Nói xong không đợi Lâm Cửu đáp lời, Hoàng Phủ Thiên Niên đã chậm rãi đi vào hoa viên, Lâm Cửu chỉ có thể lẽo đẽo đi theo, cách một cự li an toàn, không nhanh không chậm đi phía sau.
“Tiểu Cửu, có phải ngươi vẫn còn vì chuyện hai năm trước mà trách trẫm không, không được nói dối, trẫm có thể nhìn ra, ngươi cũng không phải một người sẽ nói dối.” Hoàng Phủ Thiên Niên đi phía trước nói.
Lâm Cửu hơi ngẩng đầu nhìn mắt hoàng đế, ngực có chút kì quái, hoàng đế này không phải từ trước đến giờ đều không thích y sao? Thế nào đột nhiên lại gọi y vô cùng thân thiết như vậy.
“Trẫm… sẽ nói chuyện thẳng thắn với ngươi, sự kiện hai năm trước trẫm quả thực đã che giấu một sự thực, nói cho ngươi biết cũng không sao, hai năm trước người hại ngươi là trưởng công chúa, trẫm không không thể vì ngươi mà giáng tội trưởng công chúa, việc này thái hậu cũng nhất định không đồng ý.” Hoàng Phủ Thiên Niên làm như thở dài một tiếng.
Tuy rằng Lâm Cửu nghĩ vị Lâm Cửu trước kia cũng có chút ngốc, nhưng nhân mệnh chung quy vẫn là nhân mệnh, dựa vào cái gì trưởng công chúa có thể tuỳ ý cướp đoạt tính mệnh kẻ khác, theo như một câu nói của Buffett*, cho dù là hoàng tử công chúa quan nhị đại phú nhị đại, thì cũng chỉ là một con tinh trùng may mắn mà thôi, thiên tử phạm pháp, tội như thứ dân.