“Ha! Tên phàm nhân ngu xuẩn này cư nhiên dám kiêu ngạo như vậy trước mặt bản vương, nói chuyện thật không rõ ràng, nhưng chạy thì lại rất nhanh, hừ! Chậm chút nữa, bản vương nhất định đốt y thành tro!” Thấy Trần Khôi vội vã rời đi không còn bóng dáng, thú vương Mặc Viêm xoay người oán giận nói với Lâm Cửu, “Ngươi ra đây nhanh như vậy làm gì, hô ngừng làm gì, ta thiếu chút nữa là có thể bắt được y, đến lúc đó treo y lên, hỏi chuyện cũng dễ dàng.”
Lâm Cửu khẽ nhíu mày, cười nhìn Mặc Viêm: “Đa tạ đa tạ, ngươi có thể có phần tâm tư này ta cũng đã rất vui rồi.”
Mặc Viêm hừ nhẹ một tiếng, nhìn Lâm Cửu, hỏi: “Ngươi tin tưởng lời người nọ nói? Y là con người, ta thấy tin tức về phượng hoàng lúc trước chính là do Hoa Tư mượn y đến nói cho các ngươi, con người không thể tin.”
“Ta cũng là người a.” Liếc mắt nhìn cái đuôi vung vẩy dưới y phục của Mặc Viêm, Lâm Cửu cúi đầu ngắm tấm lệnh bài Trần Khôi vừa cho y, lệnh bài bằng gỗ phía trước viết một chữ tiêu sái phóng khoáng ——THÁNH.
Lâm Cửu lật mộc bài nhìn mặt sau, mặt này lại viết hai chữ —— HIỀN MÔN.
Mặc Viêm khẽ cắn răng, đôi tai thú giật giật, sao hắn lại quên mất Lâm Cửu cũng là con người, hơn nữa còn là một người vừa quật cường lại ngu xuẩn, không chỉ ngu xuẩn quật cường mà còn không thể sinh hài tử, không chỉ ngu xuẩn quật cường không sinh được hài tử, thậm chí còn có quan hệ ái muội với tên đại ma đầu tà ác kia.
Ánh mắt dần dần trở nên ảm đạm, Mặc Viêm nhỏ giọng nói: “Tiếp theo ngươi muốn đi đâu?”
“Ta trước sẽ đến Ân Đô, sau đó quay về Hoàng Thành.” Mới rời khỏi Hoàng Thành một tháng mà đã xảy ra nhiều chuyện như thế, hôm nay y lại phải đi một lộ trình giống vậy lần nữa, từ sơn cốc đến Ân Đô, từ Ân Đô tới Hoàng Thành, chỉ là lúc này đã không còn ai có thể làm bạn bên người y.
Lâm Cửu nghĩ đi nghĩ lại, cuối cũng vẫn cảm thấy hạ thủ từ chỗ Hoàng Phủ Thiên Niên có vẻ dễ dàng hơn, lấy thân phận thái phó cho thái tử của y có thể thường xuyên đi lại trong cung, huống chi y và Hoàng Phủ Thiên Niên trước đây đã từng có quan hệ không rõ ràng, còn Hoa Tư, còn cả Tây Sa Thương Hải, Lâm Cửu nghĩ có lẽ trước cuối năm nay y có thể thu về một trong ba hồn của Diệt Thiên.
“Tên ngu xuẩn nhà ngươi thật đúng là dự định đi thu hồi ba hồn của Diệt Thiên về?” Khoanh tay trước ngực, thú vương Mặc Viêm châm chọc nói: “Có thần điểu phượng hoàng trong người thì đã là gì, Hoàng Phủ Thiên Niên còn là Công Đức Kim Liên chuyển thế có Kim Long trong người, với công phu mèo cào của ngươi mà đòi đối phó hắn.”
Tên thối ma đầu kia tốt như vậy sao, tại sao hắn không cảm nhận được chút nào? Mặc Viêm oán thầm, đại ma đầu kia lớn lên lạnh như băng, người cũng lạnh như băng, tâm cũng lạnh như băng, cả người giống như một khối băng cực bắc cứng ngắc không hề có cảm tình lại sắc bén đả thương người, ôm một đại băng khối như vậy thấy thoải mái sao?!
Mặc Viêm nhìn nhìn Lâm Cửu, lầm bầm trong đầu: “Con người không phải đều thích lông thú mềm mại sao… thú thể của bản vương lớp lông đẹp hơn lông bọn thú cấp thấp, lại mượt lại ấm…”
Không biết làm sao, Mặc Viêm lại nhớ tới lúc hắn là Tiểu Thối Miêu Lâm Cửu vẫn thường ôm hắn ngủ, hơn nữa nam nhân nọ lúc ngủ lại không mặc quần áo… ngô, ấm áp, trơn trơn.
“Sao ngươi lại chảy máu mũi, vừa rồi đánh nhau bị thương?” Vừa ngẩng đầu đột nhiên thấy Mặc Viêm đờ ra, trên gương mặt suất khí chảy ra hai dòng máu mũi đỏ tươi, Lâm Cửu từ trong lòng lấy ra một tấm khăn tay đưa qua, trong đầu nhớ lại lời Mặc Viêm vừa nói, Hoàng Phủ Thiên Niên là Công Đức Kim Liên chuyển thế có Kim Long trong người, nhưng Công Đức Kim Liên là cái gì a?
“Không! Mới không có! Bản vương sao có thể bị thụ thương!” Đoạt lấy khăn tay, Mặc Viêm thầm mắng xoay người sang chỗ khác dùng sức sát sát, giải thích: “Bản vương là uống nhiều thuốc bổ, thượng hoả!” Thật là sao lại chảy máu mũi cơ chứ, đã thế lại còn bị Lâm Cửu thấy, thật là mất mặt bản vương, ta sát, ta sát, ta sát sát sát, sát hết!
“Tiểu Viêm, ngươi vừa nói Hoàng Phủ Thiên Niên là Công Đức Kim Liên chuyển thế, Công Đức Kim Liên là cái gì?” Lại nói, Lâm Cửu cũng nhớ trên trán Hoàng Phủ Thiên Niên từng xuất hiện một đồ án hình hoa sen màu vàng, còn có con Kim Long khí thế hào hùng, Kim Liên Kim Long, Hắc Liên Hắc Long, hai người đúng là giống nhau, lẽ nào trong đó còn có mối liên hệ đặc biệt gì.
“Công Đức Kim Liên là thượng cổ liên hoa lúc khai thiên lập địa.” Mặc Viêm đã sát xong máu mũi nhíu nhíu mày, về sau tên phàm nhân này ngủ cùng đại ma đầu lẽ nào cũng không mặc y phục?
A, thực sự là một tên phàm nhân thuỷ tính dương hoa! Cúi đầu nhét khăn tay Lâm Cửu đưa cho vào ngực mình, sau đó Mặc Viêm mới xoay người nói với Lâm Cửu, “Về chuyện thiên địa liên hoa chỉ sợ phàm nhân các ngươi đã sớm quên hết tiêu rồi, những chuyện về cửu thiên thần liên này cũng là do thế hệ trước trong gia tộc nói cho ta biết.”
“Thượng cổ liên hoa lúc khai thiên lập địa?” Trực giác Lâm Cửu nói rằng liên hoa theo lời thú vương Mặc Viêm nói kia có liên quan đến Diệt Thiên, với bọn người Hoàng Phủ Thiên Niên, với chính liên hoa ấn trên trán mình, thậm chí với cả chuyện rơi xuống vách núi xuyên đến Xích Thổ Đại Địa cũng có liên hệ đặc biệt gì đó.
Lâm Cửu kéo Mặc Viêm đi vào trong phòng ngồi xuống, rót hai chén trà chờ thú vương phổ cập phổ cập lại cho y một ít truyền thuyết cổ đại trên Xích Thổ Đại Địa: “Nói nói cho ta a, về chuyện cửu thiên thần liên gì đó, Hoàng Phủ Thiên Niên sao lại thành Công Đức Kim Liên gì gì chuyển thế.”
Mặc Viêm nhấp một ngụm trà, ghét bỏ lè lè lưỡi, uống rượu vẫn ngon hơn, thấy vẻ mặt mù mờ của Lâm Cửu, Mặc Viêm nghĩ thầm về chuyện cửu thiên thần liên chỉ sợ đến cả tên đại ma đầu kia cũng không biết quá nhiều, chí ít từ lúc hắn tiếp xúc với Diệt Thiên đến giờ thấy người kia cũng không phải vô cùng hiểu rõ, có điều cũng đúng thôi, dù sao cũng là chuyện của cả nghìn năm trước đương nhiên sẽ không có quá nhiều người biết.
“Vào lúc thượng cổ khai thiên lập địa đã sinh ra mấy đoá liên hoa, ta nghe nói hoàng đế khai quốc của Hoàng Phủ Đế Quốc chính là hoá thân của Công Đức Kim Liên, hoàng đế đầu tiên của Trung Thiên Quốc là Luân Hồi Tử Liên, Tây Sa Thương Ưng Quốc là Hỗn Độn Thanh Liên, Bắc Quốc là Nghiệp Hoả Hồng Liên, bọn họ đều có chung một liên hoa văn đặc thù với nhan sắc tương ứng trên trán, hơn nữa đều có thể triệu hoán thần long theo liên hoa hàng lâm thế gian.”
“Chẳng qua là khai quốc chưa được bao lâu bọn họ liền tiêu thất tập thể, từ đó về sau, cả nghìn năm nay trên Xích Thổ Đại Địa không thấy thân ảnh của bọn họ, không nghĩ tới bọn họ lại cùng lúc xuất hiện, vừa xuất hiện liền ba người, chỉ còn thiếu mỗi Nghiệp Hoả Hồng Liên thôi.” Nói đến đây, Mặc Viêm nói với Lâm Cửu: “Ta cũng là ở trong sơn động thấy Kim Long và kim sắc liên ấn trên trán Hoàng Phủ Thiên Niên mới biết hắn là Công Đức Kim Liên chuyển thế.”
Lâm Cửu suy nghĩ, trầm ngâm nói: “Vậy Tây Sa Thương Hải chẳng phải theo lời ngươi nói chính là Hỗn Độn Thanh Liên chuyển thế, còn Hoa Tư là Luân Hồi Tử Liên…”
Hoá ra những người này đều là những nhân vật rất có địa vị, nhưng bọn họ vì sao lại cứ phải trăm phương nghìn kế muốn giết chết Diệt Thiên? Lâm Cửu không rõ… nam nhân lại hỏi Mặc Viêm: “Ngươi chỉ nói đến bốn loại liên hoa, vậy còn những cái khác thì sao? Diệt Thiên trên trán cũng có hắc sắc liên hoa, có phải hắn cũng là một trong số những cửu thiên thần liên hay không?”
Khiến Lâm Cửu có chút thất vọng chính là Mặc Viêm lắc lắc đầu, thú vương khẳng định nói: “Ta chỉ nghe nói đến tứ sắc liên hoa, không thấy nhắc đến còn có hắc liên.” Mặc Viêm nhìn liên hoa trên trán Lâm Cửu lại bổ sung thêm, “Cũng không nghe truyền thuyết liên quan đến bạch sắc liên hoa.”
Sờ sờ cằm, Mặc Viêm nghĩ thầm, hắn đích xác chưa từng nghe qua trong cửu thiên thần liên có Hắc Bạch liên hoa, nhưng Diệt Thiên không chỉ có hắc liên mà còn có cả Hắc Long, trên trán Lâm Cửu cũng có bạch liên, thậm chí còn thuần phục được Cửu Thiên Phượng Hoàng.
Thần long và phượng hoàng tuy rằng cũng là “thú”, nhưng địa vị lại ngang bằng với thú vương, theo lí mà nói thần long cũng là thần thú có trí tuệ, nhưng không biết vì sao, thú vương vẫn thử nỗ lực nói chuyện với Cửu Thiên Phượng Hoàng, nhưng nó tựa hồ khiếm khuyết gì đó, căn bản nghe không hiểu lời hắn nói, lại càng không thể cũng hắn nói chuyện.
Có lẽ khi nào có thời gian hắn hẳn nên trở về gia tộc hỏi mấy lão già kia, vì sao đột nhiên lại xuất hiện hắc liên, hơn nữa tại sao những vị cửu thiên thần liên chuyển thế trong truyền thuyết kia lại muốn liên thủ giết Diệt Thiên.
“Vậy sao…” Gõ gõ cằm, Lâm Cửu cũng có chút trăm tư bất giải như vì sao bọn Hoàng Phủ Thiên Niên lại muốn đối phó Diệt Thiên, tuy Tây Sa Thương Hải đã từng nói nguyên nhân cho y, nhưng Lâm Cửu cũng chỉ bán tín bán nghi.
Mấy chuyện phức tạp này, cái gì mà cửu thiên thần liên, cái gì mà luân hồi chuyển thế đều không quan hệ gì với y, y hiện tại chỉ cần nghĩ cách để Diệt Thiên tỉnh lại, những chuyện khác thì liên quan gì đến y đâu?
“Tiểu Viêm, mặc kệ là ngươi có phải có giao dịch gì với Diệt Thiên, cám ơn ngươi vẫn theo bên ta.” Nhìn Mặc Viêm, Lâm Cửu nói: “Ta lập tức sẽ khởi hành li rời đi, ngươi không cần tiếp tục đi cùng ta nữa.”
“Bản vương có nói muốn đi cùng ngươi sao, thực là tự mình đa tình!” Hừ nhẹ một tiếng, thú vương Mặc Viêm nói, “Đưa ngươi đến nơi này cũng là quá đủ rồi, bản vương còn có chuyện quan trọng, không có thời gian bồi tên phàm nhân nhà ngươi, ta đi đây.”
Nói xong câu đó thú vương Mặc Viêm liền đứng dậy bỏ đi.
Nhìn nam tử kì quái bỏ đi, Lâm Cửu khẽ thở dài, người này thật đúng là nói đi là đi luôn, Lâm Cửu sau đó cũng đứng dậy rời khỏi gian nhà, nhìn một lần cuối cùng sơn cốc dưới huyền nhai, nam nhân dứt khoát kiên quyết triệu hồi Cửu Thiên Phượng Hoàng, phi lên tận trời, rời xa nơi đây.
Vừa đi, cũng không biết bao thủa mới có thể trở về.
Thẳng lên hướng Bắc, tốc hành tới Ân Đô.
~~
Vừa đi, cũng không biết bao thủa mới có thể trở về.
Thẳng lên hướng bắc, tốc hành tới Ân Đô.